Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 43

Chương 43: Bước nhảy vọt thần kỳ!
Edit: Gynnykawai

Beta: Cẩm Băng Đơn

Bóng đêm dần dần chìm xuống, đôi tròng mắt của Lâm Triều Anh nhìn Hồng Thất Công, hỏi:

- "Quả nhiên là say?"

Vốn dĩ Hồng Thất Công vẫn còn có chút sững sờ, theo bản năng ngước mắt lên, dưới ánh nến mờ nhạt, tân nương của hắn mặt mày như họa, hắn bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, đột nhiên đứng dậy.

Lâm Triều Anh sửng sốt, cũng đứng lên theo.

Tiếp theo, hắn nói:

- "Này, cái kia... A Anh, mũ phượng của nàng rất nặng nhỉ? Ta gọi A Linh tới tháo mũ phượng giúp nàng nhé."

Lâm Triều Anh nghe vậy, giật mình, sau đó ngước mắt nhìn về phía hắn, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch lên. Cũng không biết là bởi vì cảm giác say hay là hắn cảm thấy ngượng ngùng, Hồng Thất Công lúc này cư nhiên mặt đỏ tai hồng, làm cho nàng nhịn không được mà bật cười. Nếu là cảm thấy ngượng ngùng, người nam nhân này sao lại ngây thơ như vậy chứ? Nàng mới là cô nương cơ mà? Người nên ngượng ngùng phải là nàng mới đúng chứ? Hơn nữa, lúc trước hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được ôm lấy nàng hết ôm rồi lại hôn, mấy chuyện này đôi khi hắn làm cũng bất giác sẽ thẹn thùng, lúc này nàng với hắn đã trở thành vợ chồng, vậy mà hắn lại thẹn thùng vào lúc này?

Nàng nín cười, ngửa đầu hỏi hắn:

- "Vậy còn chàng?"

- "Hả?"

Nàng lúc này cười ra tiếng, hỏi:

- "A Linh tới giúp ta tháo mũ phượng xuống, vậy còn chàng?"

Hồng Thất Công nhìn miệng cười của nàng, ho nhẹ một tiếng, nói:

- "Trên người ta toàn là mùi rượu, ta đi ra ngoài viện tẩy sạch." Nói xong, sau đó hắn có chút chật vật, bỏ chạy thục mạng.

Lâm Triều Anh nhìn chấm nhỏ biến mất trước cửa phòng ngủ, nhịn không được lại cười rộ lên. Tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày cùng Hồng Thất Công sẽ như thế này, nhưng hiện giờ như vậy, nghĩ đến cuộc sống sau này cũng sẽ không buồn chán đâu.

Lúc Hồng Thất Công tắm rửa xong trở về, Lâm Triều Anh đã thay giá y xuống, mặc vào bộ váy ngắn thanh nhã, quần áo màu xanh biếc như hồ nước, tóc dài, đen nhánh như thác nước nghiêng xuống, xõa tới mông của nàng, có một vài sợi xõa ra ở phía trước, dịu ngoan buông xuống trước bộ ngực của nàng. Không phô trương như trước kia, mang theo vẻ thanh tao lịch sự, trong lúc vô ý lại toát ra phong tình.

Hồng Thất Công ổn định lại hơi thở, đi tới.

Lâm Triều Anh nhìn bộ dáng có chút cứng ngắc của hắn, cười hỏi:

- "Đây là lần đầu tiên ta mặc màu này, chàng cảm thấy thế nào?"

Hắn đến gần nàng, hương thơm mát lạnh này càng nồng đậm, hắn nói với vẻ nghiêm túc, nói:

- "Rất đẹp mắt."

Dứt lời, đột nhiên chỗ da sau gáy nóng đến phỏng tay, chắc là đã đỏ bừng.

Đêm động phòng hoa chúc là thế nào? Vấn đề này Hồng Thất Công đương nhiên là hiểu rõ, nhưng mà! Không có kinh nghiệm thực, làm sao đây? Hắn nhìn cô nương trước mắt, bình thường nhìn thấy nàng giương nanh múa vuốt, thế nhưng sao vừa thấy, đột nhiên cảm giác được nàng nũng nịu giống như vừa chạm vào sẽ vỡ tan tành, làm thế nào đây? Hơn nữa, hắn chỉ nhìn nàng như vậy, mà máu cả người đã sôi lên, làm sao đây? Bây giờ, đầu hắn không chịu sự khống chế, xuất hiện các loại hình ảnh, tưởng tượng xem nên làm sao để thật thô lỗ mà đẩy ngã nàng? Nhưng mà nếu thô lỗ sẽ làm đau nàng, làm sao đây?

Một loạt câu hỏi ‘làm sao đây’ làm Hồng Thất Công đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì...

Lâm Triều Anh thấy tư thế hắn có chút cứng ngắc, đứng im tại chỗ, nhịn không được tiến lên, đã thấy hắn lui về phía sau một bước. Nàng trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì vậy? Vì thế nàng lại tiến lên một bước, nhưng Hồng Thất Công vẫn lại lui một bước.

Lâm Triều Anh ngước mắt, cặp mắt sáng nhìn hắn,

- "Chàng làm cái gì vậy?"

- "Ta, ta, ta không làm cái gì hết!"

Hồng Thất Công lớn tiếng trả lời, nhằm che giấu các loại xúc động, mơ màng trong lòng mình, đương nhiên, còn có cả sự khẩn trương.

- "Ta là ác quỷ hay sao? Ta lại gần chàng một bước, chàng lại rời xa ta một bước."

Lâm Triều Anh buồn cười, nói.

Hồng Thất Công trố mắt, nhanh chóng phủ nhận, tránh gây hiểu lầm,

- "Nàng tất nhiên không phải là ác quỷ!"

Nàng là thê tử của hắn, nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ làm đau nàng, sao có thể là ác quỷ được?!

- "Vậy tại sao chàng lại luôn lùi về sau?"

Lâm Triều Anh cứ tiến lên một bước, Hồng Thất Công lại lùi về sau một bước, sau đó "bộp" một tiếng, lưng hắn đập vào cửa.

Lâm Triều Anh dở khóc dở cười đối với tình huống trước mắt này, cái này thực giống như là tình cảnh ‘ác bá cưỡng bức dân nữ’, chẳng qua là nàng là ‘ác bá’, còn Hồng Thất Công là ‘dân nữ’.

Hồng Thất Công thấy Lâm Triều Anh còn muốn tiếp tục đi tới phía của hắn, nhịn không được đưa tay ra ngăn cản,

- "Không, không, không! A Anh, trước tiên nàng đừng tới đây!"

Lâm Triều Anh lúc này mới dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, buồn cười, nói:

- "Thật ra, chàng không cần sợ hãi." Lời vừa nói ra, nàng liền không nhịn được đen mặt (-_-!!). Nàng cảm thấy, trong lúc này, vai diễn của hai người đã bị đổi cho nhau..

Hồng Thất Công đau đầu ngẩng lên, tay nâng trán, có chút xấu hổ:

- "Ta không có sợ."

- "Vậy chàng làm cái gì mà cứ phải cách xa ta như vậy?" Rõ ràng là đang khẩn trương, khẩn trương thì cứ thừa nhận đi, nàng thề là nàng sẽ không cười hắn! Nhưng mà khóe miệng lại nhịn không được mà giơ lên.

- "Ta sợ nàng dựa vào ta quá gần, làm ta quá nóng vội, sau đó nhào tới làm hỏng nàng." Hồng Thất Công thật sự là nói trắng ra.

... Nhào tới... Làm hỏng?

... Làm hỏng?

Vốn dĩ trên mặt Lâm Triều Anh đầy ý cười, sau khi nghe vậy, khóe miệng chợt cứng đờ, vốn địa vị cường thế giờ lập tức nghịch chuyển. Bởi vì Lâm Triều Anh nghe được câu nói kia của Hồng Thất Công, trên mặt giống như đột nhiên không khống chế đươc mà lập tức đỏ mặt...

Hồng Thất Công không chú ý đến phản ứng của Lâm Triều Anh, chỉ lo không ngừng hít sâu, miễn cưỡng chấn tĩnh lại máu đang sôi lên trong người, sau đó nâng chân đi về hướng nàng, còn không ngừng dặn dò bản thân ngàn vạn đừng xúc động.

Nhưng lúc hắn đi đến trước mặt Lâm Triều Anh, lúc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hắn phát hiện cô nương trước mắt này vẫn luôn cúi đầu, sau đó nàng không thèm nhìn hắn, quay đầu đi về phía bàn tròn, lấy ra ấm trà, rót luôn mấy ly trà.

Hồng Thất Công có chút nghi ngời, đi đến, cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào nàng,

- "A Anh, nàng khát như vậy sao?"

Giọng nói của hắn lại làm Lâm Triều Anh nghĩ tới mấy câu hắn vừa nói lúc nãy kia, nàng vốn không nghĩ tới mấy hình ảnh có tính hạn chế này! Đều do hắn, không lý do nói cái gì mà nhào tới làm hỏng?! Trong lòng Lâm Triều Anh thật kỳ quái, lại có chút xấu hổ, trợn mắt nhìn hắn,

- "Ta khát đấy, không được sao?!"

Môi đỏ mọng bị nước trà làm cho ướŧ áŧ, vừa mỉm cười nói vừa trừng, giống như giận dữ lại không phải giận dữ, Hồng Thất Công cảm thấy lòng tham của hắn xao xuyến, sau đó hắn nhớ tới xúc cảm mềm mại của đôi môi như cánh hoa này. Khi hắn chơi xấu, quấn quít lấy nàng, có đôi khi hắn sẽ trộm hương, hôn đôi môi cánh hoa này, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, sau đó kiên nhẫn dụ dỗ nàng, sau đó nàng sẽ nghênh hợp với hắn, cái lưỡi mềm mại, nóng ẩm này sẽ dây dưa, quấn quýt với lưỡi của hắn...

Nghĩ như vậy, hắn cảm giác mình cũng rất khát... Ban đầu miệng khô lưỡi nóng, lúc này càng mãnh liệt. Thanh âm hắn có chút khàn khàn, hỏi:

- "Ta cũng khát như vậy, làm sao đây? Nàng giúp ta rót một chén, được chứ?"

Lâm Triều Anh nghe thanh âm khàn khàn của, cắn cắn môi, nhét ly trà không vào tay hắn, thanh âm có chút kỳ quái,

- "Chàng tự rót đi."

Nhưng mà nam nhân này, nắm cả tay nàng lẫn ly trà, làm cho nàng không sao rút tay ra được.

- "A Anh..." bàn tay to lớn, ấm áp của nam nhân nắm lấy tay của nàng.

Nàng giương mắt nhìn về phía hắn, vừa nhìn một cái, đã thấy đôi mắt có chứa tìиɧ ɖu͙© bên trong.

Trên mặt hắn mang theo tươi cười, nhưng con ngươi lại nóng rực không thôi, hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh hắn.

- "Trong lòng ta thật vui sướиɠ, nhưng ta sợ ta sẽ khống chế không tốt, không cẩn thận làm nàng bị thương." Hơi ngừng một chút, giọng điệu của hắn lại có chút quẫn bách, nhưng lại cố giữ vững vẻ tự nhiên,

- "Nàng cũng biết, ngày thường ta và huynh đệ trong bang tay chân đều vụng về..."

Hồng Thất Công vẫn chưa nói xong, Lâm Triều Anh bật cười "Xì" một tiếng. Nàng cắn môi, ngước mắt nhìn về phía hắn, trên mặt một mảnh đỏ ửng, giọng nói mang vẻ hờn dỗi,

- "Hồng Thất, có phải là chàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?"

Hồng Thất Công đón nhận ánh mắt giận giữ của nàng, lại nghe đến lời của nàng, đầu óc "Oanh" một tiếng, A Anh cũng đã nói hắn suy nghĩ quá nhiều, hắn cảm thấy, nếu lúc này bản thân lại vẫn nhìn trước ngó sau nữa, thì hắn sẽ không phải là nam nhân nữa. Vì thế hắn buông nàng ra, sau đó cầm lấy ly trà trong tay nàng, rót một ly trà uống hết, rồi đặt ly trà lên trên mặt bàn.

Lâm Triều Anh bị cử động của hắn làm cho sững sờ, đây là tình huống gì? Sau đó nhân lúc nàng vẫn chưa hoàn hồn, nàng đã bị hắn ôm lấy, mũi chân không chạm mặt đất, đôi mắt trợn tròn đối diện với con ngươi long lanh, đen nhánh của hắn.

- "Ừ, đúng là ta đã suy nghĩ quá nhiều." Giọng nói của hắn thật khàn khàn, hơi thở quấn quýt với nàng, giao nhau, mờ ám lại thân mật.

Nếu là bình thường suy nghĩ của hắn mà như thế, Lâm Triều Anh nhất định sẽ chết cười, nhưng mà bây giờ nàng không cười nổi, bởi vì đôi mắt hắn giống như là bị mực nhuộm đẫm, con ngươi trở nên mênh mông, giống như mặt biển, yên tĩnh lại sâu thẳm, nhìn như bình tĩnh, nhưng ngụy trang dưới vẻ bình tĩnh ấy, chính cùng chờ đợi cơ hội cắn nuốt gì đó ở trên biển khơi.

- "Chàng..." Nàng còn chưa nói hết, đã bị đôi môi nam nhân ngăn cản đành phải nuốt trở về.

Môi lưỡi quấn giao, rồi sau đó tách ra, hắn bế ngang nàng lên, bước về phía giường lớn, đặt nàng lên cái chăn mềm mại, sau đó hắn áp lên trên nàng.

Hai tay hắn chống ở bên cạnh người nàng, trán hắn áp lên trán nàng, mang theo thanh âm khàn khàn không thôi:

- "Đây là lần đầu tiên ta gần nàng như vậy."

Lâm Triều Anh nằm ở trên tấm chăn, nhìn lên nam nhân ở trên thân thể mình, lộ ra một nụ cười, sau đó bàn tay trắng nõn nâng lên, ôm lấy cổ của hắn.

Nàng cười đến xinh đẹp, mị hoặc không thôi, nàng nâng thân thể lên chút, chóp mũi cọ xát mũi hắn,

- "Sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều lần đầu tiên."

Lần đầu tiên, thân thể không mảnh vải ôm nhau, ngốc nghếch và ngây ngô thăm dò bí mật của thân thể đối phương; lần đầu tiên, hoàn toàn thả lỏng bản thân, hai tay để lên bả vai của nam nhân, cảm nhận sự xâm nhập và giữ lấy của hắn; lần đầu tiên, ở dưới thân thể của nam nhân hưởng thụ cảm giác đau đớn cùng vui vẻ, đi theo hắn tiến hành hành động nguyên thủy nhất giữa nam và nữ... Bọn họ quả nhiên là có rất nhiều lần đầu tiên, sau đó, những ngày ở chung cùng nhau cũng dần trôi đi, tuy rằng, đôi khi có chút náo loạn, cãi vã nhưng thực sự vui vẻ. Nhớ lại mấy ngày lúc đó, đều chỉ có một bóng dáng nhàn nhạt, nhưng mà trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn.

Từ trong giấc mở tỉnh lại, bỗng nhiên cảm giác có người khẽ liếʍ lấy môi của nàng, Lâm Triều Anh mơ mơ hồ hồ mở mắt, chỉ thấy Hồng Thất Công mang nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú, xuất hiện trước mắt.

Nàng sửng sốt, đối diện quá gần với hắn. Bọn họ thành thân đã ba năm, sau khi thành thân, nàng ngẫu nhiên sẽ ở trạch viện của hắn, nhưng đại đa số thời gian đều là ở trong trạch viện của chính mình, bởi vì Hồng Thất Công thường xuyên vì công việc của Cái Bang mà bôn ba, hành tẩu ở bên ngoài. Lần này hắn rời khỏi Dương Châu đã hai tháng, hôm qua, Vân quản sự còn nói, chắc là nửa tháng sau hắn mới về, sao bây giờ đã trở lại rồi?

- "Chàng đã trở lại?" Ánh mắt của nàng có chút mê man, mông lung, thanh âm mang theo giọng mũi đầy luời nhác.

Hắn cười nhẹ, thâm thúy trong mắt giống như là thiêu đốt lên thành hai ngọn lửa nhỏ,

- "Nhớ nàng, cho nên nhanh chóng quay trở về." Dứt lời, nụ hôn lập tức hạ xuống. Nụ hôn của hắn luôn lớn mật lại trực tiếp, bá đạo lại kịch liệt. Làm vợ chồng ba năm, hắn luôn biết phải làm như thế nào để nàng động tình.

Lúc mới vừa vào phòng ngủ, đã nhìn thấy nàng cầm trong tay một quyển sách dựa ở trên giường, ánh mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ. Bộ dạng mỹ lệ lại an tường như vậy, làm cho trái tim hắn xôn xao, hai tháng ẩn nhẫn lập tức bị khơi dậy.

Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, đã tìm được Dương Thiết Tâm, vì báo ân, hắn đi theo Vân Trúc Thanh, vì Lâm Triều Anh làm việc; Dương Khang - Quách Tĩnh đã đến lúc có thể bắt đầu luyện võ; Mai Siêu Phong cùng đại đệ tử Lục Thừa Phong của Hoàng Dược Sư đã đính hôn, nghe nói trong năm nay sẽ thành thân; Lý Mạc Sầu dưới sự chỉ đạo của Lâm Linh đã bắt đầu tu luyện võ công nhập môn của phái Cổ Mộ. Mà nàng, nữ tử lúc này bị hắn ôm vào trong ngực, tính cách vẫn trước sau như một, vừa bá đạo vừa kiêu ngạo, nhưng càng kiều mị, làm cho hắn không tự chủ được trầm mê trong đó. Đã quên nói, năm trước lúc vợ chồng bọn họ đến đảo Đào Hoa, Tiểu Hoàng Dung thập phần thích Lâm Triều Anh, Lâm Triều Anh nhất thời hứng thú, bảo Phùng Hành để nàng nhận Hoàng Dung làm đệ tử bế môn (cuối cùng), về sau sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa.

Nam nhân thân hình cao lớn đè nàng ở trên giường, hai tay qua lại vỗ về đường cong mê người trên người nàng, rồi sau đó, một tay hắn theo vạt áo trước ngực xâm nhập vào, một tay kia thăm dò vào trong váy của nàng. Cô gái trước mắt, ánh mắt nhắm lại, thuận theo ngẩng đầu. Đường cong hoàn mỹ giữa cằm và cổ hình thành nên độ cong xinh đẹp nhất trên đời, nam nhân thấy thế, tia sáng trong mắt càng sâu, hắn cúi gằm mặt, hôn mυ'ŧ lên cổ nàng.

Hai tay Lâm Triều Anh vẫn đặt ở cổ của hắn, chân thon dài cũng quấn lấy cái hông khỏe khoắn của hắn.

Ý thức được động tác của nàng, nam nhân nâng đầu đang gục ở cổ nàng lên, đã thấy trên mặt nàng có sắc thái mị hoặc, ánh mắt quyến rũ. Nàng hướng hắn lộ ra một nụ cười xinh đẹp đến quá phận, sau đó hơi nâng người dậy, ở cạnh môi hắn nhả ra hơi thở như hoa lan:

- "Ta cũng rất nhớ chàng."

Vốn cũng bởi vì khát vọng mà đau đớn, lúc này nghe được lời của nàng, tìиɧ ɖu͙© càng thêm như lửa cháy lan ra đồng cỏ, khó có thể khắc chế.

Hắn trực tiếp đè lên, thậm chí còn không kịp cởi hết quần áo trên người của cả hai ra, chỉ vén váy của nàng lên, cởϊ qυầи lót ra, nháy mắt tiến vào, hắn giống như đang vùi mình vào nơi nóng ẩm, mềm mại kia của nàng, cùng nàng gắn bó thành một thể.

Những lúc hai người hoan ái, cho tới bây giờ, nàng cũng đều vui vẻ phối hợp, thậm chí có lúc nàng sẽ rất không nghe lời, ghé vào trên người hắn, muốn hắn giao ra quyền khống chế. Ví dụ như lúc này, nàng cưỡi ở trên người hắn, trên trán có một lớp mồ hôi, môi đỏ mọng bị hôn đến sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề, bả vai tuyết trắng lõα ɭồ gợi lên du͙© vọиɠ. Nhưng mỗi lần, đến cuối cùng nàng sẽ mệt đến không muốn động.

Lâm Triều Anh cưỡi ở trên người hắn, mỗi khi làm động tác này, nàng đều có một loại cảm giác như khống chế được người nam nhân này, làm cho đáy lòng nàng có kɧoáı ©ảʍ không thôi. Nàng có thể cảm giác được bàn tay to lớn, nóng rực của hắn đặt ở phần eo của nàng, hắn sẽ vì từng cái qua lại, nhấp nhô của nàng mà thở gấp không thôi, có đôi khi hắn cũng sẽ nắm chặt, khống chế eo của nàng, sức lực này, lớn đến nỗi giống như là muốn bóp nát nàng vậy... Mỗi lần như vậy, hắn đều giống như không thể khống chế được, mà nàng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng sẽ cảm thấy thật thích, thật kiêu ngạo. Nàng thích xem bộ dáng hắn vì nàng mà không khống chế được.

Cuối cùng, nàng mệt đến không muốn động, cả người ghé vào trên người hắn, cắn một nhát vào cằm của hắn. Giọng kiều mị, mang vẻ mệnh lệnh, nói:

- "Ta không muốn động, đổi cho chàng đến động."

Hồng Thất Công cười nhẹ ở bên tai nàng, một trận trời xoay đất chuyển, hai người thay đổi vị trí.

- "Nhanh như vậy đã không còn khí lực rồi hả? Không quan hệ, thể lực của phu quân của nàng tốt hơn nàng nhiều lắm." Hắn vùi đầu ở trên cổ nàng, mạnh mẽ tiến lên.

Nghe được giọng nói giễu cợt của hắn, cánh tay đang để trên bả vai hắn không chút lưu tình, để lại ở trên mặt da thịt một vết cào dài, màu hồng nhạt,

- "Chàng thật đáng ghét!"

Nam nhân ‘hừ’ một tiếng, nhưng mà động tác lại càng ngày càng hung mãnh,

- "Có đáng ghét đi nữa cũng là trượng phu của nàng. A Anh... Chúng ta sinh một đứa bé đi, nghe nói tên Hoàng Dược Sư kia, lại cùng phu nhân của hắn có được một đôi Long Phượng Thai."

Lâm Triều Anh bị hắn làm cho thở dốc liên tục, từng đợt rồi lại từng đợt kɧoáı ©ảʍ làm cho nàng không rảnh để ứng đối lại.

Hồng Thất Công nhìn bộ dáng đắm chìm trong biển du͙© vọиɠ của nàng, nhịn không được cúi gằm mặt xuống hôn lên miệng của nàng. Mỗi lần hai người khoái hoạt, hắn đều cảm thấy bộ dáng này của nàng, có thể gϊếŧ chết hắn.

- "A Anh, chúng ta sinh một đứa bé, nhé?" Hắn thả chậm tốc độ, chậm rãi ma sát nàng.

Lâm Triều Anh bị hắn tận lực thả chậm tiết tấu trở lên có chút khó chịu, nàng có chút bất mãn nhìn hắn,

- "Sinh thì sinh a~, chàng nhanh chút." Nói xong, thân thể rướn lên trên, cùng với thân thể hắn càng thêm dán sát.

Nam nhân nghe vậy, nở nụ cười. Tay ôm lấy đùi nàng, làm hai chân của nàng càng mở rộng sang hai bên trái phải. Hắn hôn nàng, một mặt cười đến thỏa mãn,

- "Chúng ta đây cũng sinh một đứa bé." Dứt lời, liền bắt đầu một loạt tiến công như mưa rền gió dữ, cùng nàng chìm nổi trên biển du͙© vọиɠ...