Vô Tận Dâm Dục

Chương 25: Mẹ con chung giường

Không thể phủ nhận việc cái l*и cực phẩm Long Tu Huyệt của Nguyễn Minh Yến đã làm cho Trần Vân Vũ xuất tinh chỉ sau mười lăm phút cày bừa, tϊиɧ ŧяùиɠ nóng ấm của gã bắn nhiều đến độ tràn cả ra ngoài, kéo theo đó chính là vẻ mặt thỏa mãn đầy sung sướиɠ của nàng trinh nữ mới 17 tuổi. Dù chưa bao giờ làʍ t̠ìиɦ, nhưng Yến khi trao lần đầu của Vũ lại chẳng hề cảm thấy chút gì gọi là đau đớn khi màn trinh bị xé rách. Cái l*и của cô bé như có khả năng tự động co dãn để trở nên phù hợp với bất kỳ thứ gì được nhét vào, đồng thời cơn nứиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠ cũng nhiều đến độ xoa dịu mọi cơn đau.

Sau khi đón nhận toàn bộ tinh hoa mà con đực ban tặng, Yến mỏi lừ thở dốc từng cơn, tựa như cơn sướиɠ đầu đời đã tước đi toàn bộ thể lực mà một cô gái trẻ năng động nên có.

Nhung từ đằng sau tiến lại gần hai người, nàng sớm đã cởi sạch quần áo, ngắm nhìn con gái mình phê pha với vẻ mặt đĩ thỏa. Quả nhiên, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Nguyễn Minh Yến không những được di truyền nhan sắc từ mẹ, mà cô bé còn sở hữu cả bản chất dâʍ đãиɠ bẩm sinh… hay nên nói đó là bản chất của mọi cái l*и cực phẩm từ xưa đến nay.

“Chị tỉnh rồi à.”

Vũ thở hồng hộc, toàn thân mồ hôi đầm đìa, đây là lần đầu tiên mà gã mất sức nhiều đến như vậy chỉ để đối phó với một cái l*и trinh nguyên, nhưng đổi lại chính là cơn sướиɠ bất tận chưa bao giờ được cảm nhận. Dưới ánh đèn leo lét, cơ thể bóng lưỡng, rắn rỏi tràn ngập cơ bắp như được tạc ra bởi một nghệ nhân bậc thầy, khiến cho đôi mắt của hai người phụ nữ không ngừng sáng lên vì mê hoặc. Họ hoàn toàn cảm cảm thụ được sức mạnh khủng khϊếp của Vũ, vì ©ôи ŧɧịt̠ quỷ kia sau khi xuất tinh vẫn còn đầy đủ độ cương cứng, dựng thẳng lên trời.

“Em thật là hết biết, chị đã nói là Yến còn bé lắm rồi mà…”

“Mẹ không cần phải tỏ ra mẫu mực.”

Yến lồm cồm bò dậy, dù cơ thể vẫn còn rất ê ẩm vì phải gánh chịu những đợt tấn công mãnh liệt đầu đời, nhưng cô bé vẫn cố gắng trồi lên phản kháng lại những lời lẽ đạo mạo ấy của Nhung.

“Mẹ nghĩ mẹ có tư cách nói những điều đó sao? Việc con ăn nằm với ai không cần mẹ quản lý.”

Nhung không nói gì, chỉ im lặng trước lời chỉ trích của Yến.

“Con biết giữa bố và mẹ giờ chỉ còn trách nhiệm, việc mẹ kiếm tình nhân hay bố nghiện ma túy con cũng không ý kiến… đó là cuộc sống riêng của hai người. Nhưng… nhưng có bao giờ hai người nghĩ cho con hay không?”

Yến dùng những lý lẽ đã ám ảnh nàng bấy lâu, chực tuông ra khiến cho hai người bên cạnh không khỏi sững sờ. Vũ thì chỉ nảy sinh chút đồng cảm với cô, nhưng Nhung thì lại đau đớn thấu tâm can. Rõ ràng, trên phương diện đàn bà, Nhung luôn là đối tượng săn đuổi của vô số đàn ông bởi vì nàng không những xinh đẹp mà còn rất giỏi trong lĩnh vực tìиɧ ɖu͙©. Thế nhưng trên phương diện làm mẹ, Nhung đã thất bại hoàn toàn.

Nàng ngồi thừ ra đó, toát ra sự mất mát khó diễn tả bằng lời.

Yến trút hết bầu tâm sự xong cũng cảm thấy hơi có lỗi, dù gì thì nàng vẫn là con, đồng thời cũng là một người phụ nữ, nên Yến hiểu rõ mẹ mình cô đơn đến mức nào khi người cha vô trách nhiệm kia liên tục vắng bóng trong nhiều năm liền. Bản thân cô cũng có một phần trách nhiệm, vì nếu Yến không mãi chơi bời với bạn bè mà dành nhiều thời gian hơn với mẹ, thì hẳn Nhung đã không cần phải ra ngoài cặp kè với người ta.

“Mẹ… con xin lỗi.”

“Không, là lỗi của mẹ vì đã kéo con vào chuyện này.”

Nhung khoát tay, thân thể lõα ɭồ của nàng ngay cả khi buồn vẫn tỏa ra nét gợϊ ɖụ© đầy mê hoặc, khiến cả Vũ và Yến đều phải thầm khen tặng.

“Con hết buồn rồi, dù sao thì chuyện cũng đã như thế, mẹ có tự trách cũng chẳng thể cứu vãn được gia đình mình.”

Yến bắt đầu quay lại với bản chất của một cô bé ngây thơ, nắm tay mẹ mình rồi thỏ thẻ những lời lẽ đáng yêu hết sức. Hai người phụ nữ ôm nhau sụt sịt, sẽ là một cảnh tượng rất đẹp nếu không phải Nhung đang khỏa thân, Yến đang trong tình trạng nhếch nhác, qυầи ɭóŧ bị vạch sang một bên và tϊиɧ ŧяùиɠ chảy đầy ra giường. Vũ nằm ngay bên cạnh hút thuốc, không can thiệp vào vì gã biết rằng hai mẹ con cần có sự đồng cảm với nhau.

“Mẹ à… mẹ thực sự thích người đàn ông này sao?”

“Mẹ…”

“Anh tên là Vũ, Trần Vân Vũ.”

Yến quay sang nhìn Vũ chằm chằm, tựa như đang quan sát thật kỹ kẻ đã lấy đi sự trong trắng của mình, cũng như lấy đi cả con tim của mẹ. Cô không biết có nên giận hay là nên tỏ vẻ vui sướиɠ khi được Vũ dẫn lối vào đời, sự mâu thuẫn đó làm Yến khó xử biết bao. Nếu mẹ không yêu gã thì hai mẹ con vẫn sẽ có thể gầy dựng lại gia đình nhỏ dù không có cha, nhưng… nếu quả thật là vậy thì Yến phải nên làm thế nào bây giờ? Cô bé rõ ràng đã yêu thích cái cảm giác khi nam nữ giao hợp, khi l*и cô được ©ôи ŧɧịt̠ Vũ thọc vào.

Yến không muốn tranh giành với mẹ, cũng như từ bỏ cái cảm giác mà mình yêu thích ấy.

“Anh có yêu mẹ tôi không?”

“Anh yêu cả hai người.”

Vũ dụi tàn thuốc, khẽ đáp bằng thái độ nhạt nhẽo vẫn như mọi khi:

“Đúng ra thì bản thân anh không có tư cách xen vào chuyện này, nhưng cũng phải nói vài câu nên xin phép trước. Khuất tất giữa hai mẹ con anh đã hiểu, cũng như dám khẳng định rằng không có cách giải quyết nào trọn vẹn cho chuyện này cả. Cả Yến và chị Nhung hãy nói nghe thử xem, cái mà hai người muốn nhất hiện tại là gì? Xây dựng lại cái gia đình nhỏ kia, hay là bắt đầu sống cho bản thân mình? Liệu các người có còn muốn quay về với cuộc sống cũ, nơi mà những mâu thuẫn luôn bị che dấu, để rồi một ngày chợt bùng phát lên rồi đổ vỡ hay là… bắt đầu một cuộc sống mới có tôi trong đó?”

“Sao lại có cả anh ở đây?”

Yến không bằng lòng với cái cách mà Vũ chọc ngoáy chuyện gia đình của cô, nhưng lại càng không thể phủ nhận những gì gã nói đều đúng.

“Anh là người tình của mẹ em, cũng là người duy nhất có thể khiến cả hai đạt tới cực độ sung sướиɠ. Trên cương vị là một kẻ xấu xa chỉ biết đi gây giống khắp nơi, anh có thể cam đoan rằng mình đủ tư cách nói về bản thân như thế. Không tin Yến cứ hỏi mẹ.”

“Mẹ… anh ta lại nói bậy kìa.”

“Vũ nói thật đấy con gái, lúc nãy làʍ t̠ìиɦ với cậu ta con cảm thấy thế nào?”

“Nhưng… con…”

“Sau khi ăn nằm với Vũ, mẹ đã nhận ra niềm hạnh phúc thật sự khi được làm một người đàn bà. Chúng ta là giống cái, sinh ra không ngoài mục đích hầu hạ và phục vụ con đực, để rồi nhận lại chính cái sung sướиɠ mà họ ban cho chúng ta. Bình đẳng giới thực ra chỉ tồn tại ở một phạm vi nghĩa hẹp nào đó mà thôi… nhưng cái thế giới này vốn dĩ không hề công bằng, cũng như cái cách mà mẹ đã từng tin vào tình yêu của cha con, thứ giờ đây đã chẳng sót lại trong cái nhà này.”

Nhung ôm Yến vào lòng, khẽ vỗ về yêu thương làm cô bé bắt đầu dao động.

“Con gái, mẹ không yêu cầu con tha thứ cho mẹ, nhưng làm ơn đừng bắt mẹ phải rời bỏ cuộc sống mà mẹ đã chọn. Mẹ hứa là vẫn sẽ mãi yêu thương con, chăm lo cho con cả cuộc đời… đổi lại chỉ mong được sống cho riêng mình những khoảnh khắc như thế này thôi.”

“Anh cũng xin lỗi vì lúc nãy làm chuyện không phải với Yến, còn nếu em đã ghét anh thì anh hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”

Yến ngẩn người vì sự cố chấp của mẹ với những cuộc phiêu lưu tình ái và kiểu nói chuyện bố đời của Vũ.

“Mặt anh dày thật đấy.”

Cô bé tức giận, quay sang tát vào mặt Vũ một cái rõ kêu.

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi… mong anh trả lời thành thật.”

“Được.”

“Chúng ta… trước kia có từng gặp nhau chưa?”

“Trong một con hẻm nhỏ trên đường xxx…”

“Đủ rồi.”

Yến chỉ đợi có thế, câu trả lời của Vũ hoàn toàn khớp với trực giác của nàng. Ngay từ đầu cô bé đã lờ mờ đoán được cái cảm giác quen thuộc nhớ nhung khi đối diện với Vũ. Gần hai tháng trước, Yến đã được một người đàn ông thầm lặng nào đó cứu khỏi tay lũ côn đồ khi cô đang trên đường về từ nhà bạn. Thông qua lời miêu tả của những người dân xung quanh cùng lòng biết ơn sâu sắc, cô bé sớm đã hiểu lầm cái cảm giác khi l*и cực phẩm và ©ôи ŧɧịt̠ quỷ hấp dẫn lẫn nhau thành sự yêu mến dành cho vị anh hùng vô danh.

Cũng vì vậy mà trong đầu Yến vô hình chung đã tự đặt bản thân vào trạng thái đơn phương mỗi khi nghĩ về người đàn ông bí ẩn kia. Cho nên hôm nay trong khi bị Vũ cưỡng ép lấy đi lần đầu, Yến đã nghi ngờ về thân phận của gã vì l*и nàng đã và vẫn đang không ngừng hướng về phía ©ôи ŧɧịt̠ quỷ kia, hệt như cái đêm định mệnh đó.

Thực ra thì ngay cả Nhung cũng không hề biết rằng, Nguyễn Minh Yến vì sở hữu một cái l*и cực phẩm nên linh giác trời sinh mạnh hơn người thường. Lúc gặp nguy hiểm, cái l*и của cô bé đã phát ra tín hiệu hấp dẫn tất cả những sinh vật xung quanh khiến Vũ với bản năng tính dục của quỷ phải chạy ngay tới cứu. Hay như lúc theo dõi hai người, vốn đã mất dấu nhưng bằng vào trực giác trời sinh, cô bé vẫn có thể dễ dàng tìm ra nơi chính xác mà họ dừng chân.

Yến tin rằng mẹ mình chưa kể cho Vũ nghe chuyện cô suýt bị hãʍ Ꮒϊếp, mà ngay cả khi có kể rồi thì đã sao, Nhung đón nàng về nhà chính là từ đồn cảnh sát, còn hiện trường vụ án thì chỉ có cô, 4 tên côn đồ và người đã cứu mình biết rõ mà thôi.

“Là sao? Chuyện gì thế?”

Yến quay sang ôm lấy eo mẹ mình, vùi đầu vào ngực bà, cố gắng dấu đi nụ cười hạnh phúc của mình.

“Mẹ đừng buồn nữa, con không giận mẹ, cũng không bắt mẹ phải quay về cái nhà đó nữa đâu. Từ nay về sau, mẹ cứ việc đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, con hứa sẽ không bao giờ cản mà còn ủng hộ nữa. Chỉ mong mẹ có thể…”

Nhung vui quá đỗi vì Yến đã chịu cảm thông, nàng ôm con bé vào lòng, hai mẹ con lại thi nhau sụt sịt làm Vũ bắt đầu thấy chán với cái cảnh phim sến súa này rồi.

“Con muốn gì, mẹ hứa sẽ chiều hết.”

“Chỉ mong mẹ có thể… để con tiếp tục qua lại với anh ta.”

“Yến…”

“Con không giành bạn trai của mẹ đâu mà lo… nhưng mẹ nói đúng, cái cảm giác được làm đàn bà thật sự rất tốt. Bản thân con là phụ nữ giống mẹ nên cũng sẽ có nhu cầu với chuyện đó, chưa kể đến việc cái của anh ta to như vậy, đã lỡ khiến con sướиɠ như vậy rồi thì sau này con còn có thể ăn nằm với ai được nữa chứ.”

Yến cười tinh nghịch, đầu óc lại bắt đầu nghĩ về chuyện ban nãy. Giờ cô bé đã không còn hận Vũ nữa, bởi dù sao thì nếu không có gã cô cũng đã bị cưỡиɠ ɧϊếp từ lâu rồi, đến giờ đem l*и ra đền ơn cho ân nhân thì đã làm sao. Đã thế diện mạo, hình thể lẫn khí chất của Vũ cũng không hề dưới mức tiêu chuẩn của Yến, cho nên sau khi dung hòa hai hình bóng lại, giữa anh hùng trong mộng và kẻ đã cướp đi trinh tiết của mình, thì cô vẫn không thể tìm ra điểm gì để chối bỏ khao khát của bản thân và cự tuyệt người đàn ông trước mặt.

“Xã hội ngoài kia, họ đánh giá những người như mẹ là loại đĩ điếm lăng loàn. Nhưng con thì khác, con còn cả một tương lai tươi sáng, không cần phải…”

“Con mặc kệ, miệng đời lúc nào chẳng dơ. Ai cũng chỉ sống có một lần, nên con không muốn phải nhìn vào những lời lẽ của xã hội mà sống. Giờ bố đã bỏ hai mẹ con mình rồi, nên con muốn mình có thể san sẻ những khổ tâm của mẹ và… tận hưởng sự sung sướиɠ mà thân phận đàn bà mang lại mà thôi.”

Nhung ngẩn người nhìn Vũ, gã cũng chỉ nhếch vai bó tay, tỏ ý con ai người đó dạy, gã miễn bình luận trong chuyện này.

“Vậy thì tùy con, dù sao con cũng lớn rồi, nếu Vũ có thể khiến con cảm thấy hạnh phúc thì tốt thôi. Gia đình cậu ấy giàu có lắm, lại là giám đốc, học cao hiểu rộng nên đi với con trông rất xứng đôi.”

“Nói trước là con không có giành anh ấy với mẹ đâu, chỉ muốn thỉnh thoảng mượn xài thôi… nên mẹ mau bỏ ngay cái suy nghĩ nhường người ta cho con đi.”

Vũ nghe xong đầu đuôi câu chuyện liền tiến về phía họ, ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng và cam đoan sẽ phục vụ họ cho đến lúc chết mới thôi. Thế là một cuộc chiến nữa lại tiếp tục nổ ra trên chính cái giường ấy, trong căn phòng sang trọng ấy, nhưng chỉ khác lần trước ở chỗ giờ đây Vũ phải cùng lúc đối phó với đôi mẹ con cực phẩm nhà này.

Gã tựa như một ông hoàng, nằm dài trên giường, được cả Nhung và Yến phục vụ bằng cả thể xác lẫn linh hồn. Nhung và Yến chụm đầu dưới háng gã, nàng dạy cho con gái cách thổi kèn, và từng bước một để khiến người đàn ông phải say đắm mình. Cảnh tượng hai người đàn bà, hai thế hệ trong một gia đình, cùng nhau dùng chung một cái ©ôи ŧɧịt̠ trông thật say sưa.

Cuối ngày, Vũ thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã xuất tinh bao nhiêu lần vào cả trong lẫn ngoài hai mẹ con họ nữa. Nhung và Yến được một bữa tϊиɧ ŧяùиɠ no nê và sướиɠ khoái cực điểm. Họ thi nhau liếʍ láp cái ©ôи ŧɧịt̠ đó cho tới khi Vũ chịu hết nổi mà đè từng người ra ȶᏂασ như phát cuồng. Nhung thì chỉ sau vài hiệp thì đã mệt lả người, chỉ còn cách nằm đó thở dốc tận hưởng, nhìn con gái và người tình lần lượt lêи đỉиɦ với nhau bằng đủ mọi tư thế.

“Tuổi trẻ thật tốt.” – Nàng thầm nghĩ, nếu mình trẻ lại khoảng mười tuổi thì chắc gì đã thua con gái rồi từ từ chìm vào giấc ngủ say.