Vô Tận Dâm Dục

Chương 21: Gặp lại (1)

Đó là một buổi sáng đẹp trời đầu năm mới, Trần Vân Vũ nhàn nhã ngồi ở một quán café sang trọng, thưởng thức chút không gian yên ắng riêng tư, bởi vì vừa bước sang năm mới nên công ty không có nhiều đơn đặt hàng. Bạn bè và hầu hết nhân viên của Vũ đều đang quây quần bên gia đình, một số vẫn làm vì đây chỉ mới là tết tây, còn bản thân gã thì… dù cho có lễ lộc hay tận thế cũng vẫn sẽ chỉ một mình thế thôi.

Gã quen rồi, nên cũng chẳng lấy gì làm lạ, chẳng qua chỉ có chút cô đơn.

Một dấu hiệu đáng mừng sau khi hấp thụ cảm xúc mà quỷ con sao chép được, Trần Vân Vũ đã từ từ có biểu hiện suy nghĩ cho bản thân. Trước kia hắn vô cùng rộng rãi, vì mất đi cảm xúc tham lam, nên gã chẳng có bất kỳ một tham vọng nào cả. Còn hiện tại, khi đã bắt đầu cảm thấy cô đơn, tức là Vũ đã bắt đầu trở nên tham lam, muốn có ai đó bên cạnh. Hay đơn giản hơn là khi nhìn thấy người ta quây quần bên gia đình, Vũ sẽ cảm thấy khó chịu vì ghen ghét.

Không nói đến du͙© vọиɠ mà Asmodeus ban cho, Vũ vẫn còn thiếu nhiều loại cảm xúc lắm, gã cần phải hấp thụ thêm thật nhiều nữa để có thể hoàn thiện bản thân.

Con người mà không có tội lỗi thì sẽ giống như Trần Vân Vũ.

7 tội lỗi, tượng trưng cho 7 tính cánh cơ bản mà ai cũng sở hữu.

Loại bỏ được chúng thì sẽ trở nên hoàn thiện, và cũng chẳng còn là người.

Bất chợt điện thoại reo lên, là Đặng Ngọc Dung gọi cho Vũ. Cũng đã hơn một tháng kể từ lúc trở về từ chuyến tɧác ɭoạи ở Vũng Tàu, mỗi người bắt đầu quay lại với cuộc sống của riêng mình, không ai nhắc lại chuyện đó nữa. Trong suốt một tháng này, Vũ vẫn qua lại đều đặn với Sương, cả hai tuy không công khai thổ lộ trong công ty, nhưng cách họ mất tích mỗi ngày vài tiếng thì chẳng giấu diếm ai được.

Nhung và Bích thỉnh thoảng vẫn hay gọi cho Vũ, nhưng chỉ có Bích là có thời gian ra ngoài gặp gã, còn Nhung thì phải bận giúp học sinh chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Thủy và Tâm cũng không hề có liên lạc gì. Phần phía Hân, sau khi Dũng nộp đơn xin vào công ty của Vũ thì gã đã xin được số điện thoại của người đàn bà hiền lành mà đáng yêu này. Cả hai vẫn liên tục nhắn tin cho nhau, tựa như đang giúp Hân quay lại với cái thời non dại, yêu đương qua từng câu chữ, cái giai đoạn mà bà đã thiếu thốn suốt quãng thời gian trưởng thành.

Dũng cũng không tỏ vẻ gì là phiền hà với chuyện riêng của mẹ mình, với gã, miễn bà hạnh phúc và còn cho gã ȶᏂασ là được. Qua lại với Vũ cũng tốt thôi, ít nhất thì bà có cảm giác đặc biệt với tên đó, còn hơn là với Lâm hay với Nhân hay bất cứ ai khác.

“Lâu quá không gặp bà chị, khỏe không?”

“Ờ chị khỏe, em sao, chuyện đó tiến triển tới đâu rồi?”

“Dạo này mấy bà không có ai rãnh đi chung nên cũng hơi trống trải.”

“Khỉ gió, tui hỏi chuyện kia mà.”

“À thì cũng có tiến triển một chút.”

“Chị đang ở Sài Gòn nè, em ở đâu chị tạt qua.”

Thế là Vũ và Dung làm cái hẹn nhẹ trưa hôm đó, hai người chọn một tụ điểm nhỏ ăn uống rồi cùng nhau thảo luận. Đề tài xoay quanh việc làm thế nào để Vũ có thể hấp thụ thêm cảm xúc càng nhiều càng tốt, nhưng cũng phải chọn đối tượng cho kỹ để tránh việc đυ.ng phải mấy tên biếи ŧɦái với xúc cảm khác người, sẽ khiến Vũ bị ảnh hưởng không tốt.

“Còn vụ tu luyện thì sao, quỷ khí của em có tiển triển thêm chút nào chưa?”

“Bắt đầu khó rồi, em mỗi tuần đều dành ra ba ngày chui vào những chỗ ăn chơi tệ nạn nhất, nhưng thậm chí còn chẳng bằng được lúc ở Vũng Tàu.”

“Càng lên cao càng khó mà, cũng như nội công thôi. Chị mất 10 năm để luyện ra kình lực, nhưng suốt mấy chục năm tiếp theo cũng chỉ tăng trưởng có một tí. Giờ không phải thời xưa, muốn mượn chiến tranh để tôi luyện bản thân cũng không có cơ hội, đó là cái bi ai của thời bình dành cho người tu luyện.”

“Theo em tính toán thì nếu muốn tiến vào cấp 3, em cần số năng lượng dâʍ ɖu͙© gấp hàng trăm lần lúc trước.”

“Thực ra thì vẫn còn cách khác đấy.”

Dung khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, bà khều khều tay Vũ tỏ ý với gã phải làm gì thì bà mới nói ra. Bất đắc dĩ, gã mới phải hứa là sẽ dẫn Dung đi “thư giãn”.

“Đùa thôi, lát chị phải đi gặp khách hàng rồi.”

“Tối có chỗ ngủ chưa, qua nhà em nghỉ ngơi này.”

“Thì để xem, nếu mai công việc không gấp thì chị sẽ tạt qua nghỉ nhờ một đêm.”

Thế là Dung giao cho Vũ một xấp giấy a4, với nội dung đã được phiên dịch ra từ một quyển sách do môn phái nàng cất giữ hàng trăm năm nay.

“Sách gốc viết bằng tiếng Hán nên em không đọc được đâu, chị nhờ người dịch ra rồi. Em từ từ mà đọc nhé.”

Đến khi Dung rời đi, Vũ vẫn đang chìm đắm trong những trang giấy chứa đầy những nội dung kỳ ảo kia. Sách xưa viết rằng, khoảng hơn 500 năm trước, ở trung quốc xuất hiện một đại yêu quái đến từ tây phương với sức mạnh vô cùng đáng sợ. Nó được miêu tả chẳng khác gì một con Quỷ Tướng đến từ địa ngục, không ngừng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho võ lâm trung nguyên và giới tu luyện thời bấy giờ.

Ngay cả các yêu quái của trung nguyên khi gặp con quỷ đó cũng phải tránh xa.

Sau hơn 100 năm thống trị mảnh đất đó, con quỷ đến từ tây phương ấy đã xé rách bầu trời mà tiến về quỷ giới, bỏ lại sau lưng là cả một mảng tiêu điều. Kể từ đó, đạo thống phương đông sụp đổ, yêu quái trung nguyên thi nhau di tản khắp nơi để duy trì huyết mạch, bản thân môn phái của Dung cũng là từ bên đó chạy sang Việt Nam mà ẩn cư lánh đời.

“Xé rách hư không? Quỷ tướng cấp 5 mới làm được trò đó. Mà đúng thật là chỉ cần đạt tới quỷ tướng cấp 4 là đã quét ngang thiên hạ rồi. Theo như những gì mà sách miêu tả thì ban đầu nó vượt biển sang đây, còn bị thương đủ chỗ, nhưng làm sao lại có thể trở thành vô địch như vậy?”

Vũ hỏi quỷ con, nhưng nó cũng không biết. Cả hai thống nhất về hỏi đại ca, tức chúa quỷ dâʍ ɖu͙© Asmodeus.



Đi làm về, Dũng hớn hở vì mới săn được số điện thoại của một em trong công ty. Chuyển qua làm bên chỗ Vũ quả nhiên ngon hơn, lương cũng tốt, phúc lợi cũng nhiều, lại còn có Sương và vô số người đẹp. Bản thân gia đình Dũng cũng thuộc loại khá giả, cha gã mất sớm để lại cho hai mẹ con một căn nhà ở Bình Dương cùng một số tiền lớn, nhưng sau khi Dũng đi làm thì hai mẹ con chuyển sang căn chung cư cao cấp này sống cho tiện việc đi lại.

Mỗi ngày Dũng đều đi làm, còn Hân thì lo việc nội trợ như một người vợ, người mẹ mẫu mực. Trước kia cuộc sống của bà khá nhàm chán, nhưng kể từ sau chuyến đi chơi định mệnh đó, thì mỗi ngày của Hân đều rất vui vẻ và tràn đầy nhựa sống. Sau khi làm xong việc nhà, cứ mỗi vài phút bà lại nhắn tin cho Vũ với nội dung chẳng khác gì một bé gái mới yêu rồi ngồi đợi bạn trai trả lời trong niềm hân hoan khó tả.

Dũng vừa vào đến nhà liền nằm nhoài ra sofa, lần trước ăn chơi dữ quá nên hơn tháng nay gã còn chẳng buồn đυ.ng đến đàn bà, cứ an tâm mà dưỡng cho lại sức. Tuy có hơi bỏ bê mẹ mình, nhưng Dũng thấy bà đang ngụp lặn trong tình yêu với ông sếp tổng nên cũng an tâm hơn.

Rồi bỗng gã nghe thấy có tiếng gì đó khe khẽ, phát ra từ trong phòng của mẹ, tựa như tiếng rêи ɾỉ quen thuộc mà Dũng vẫn hằng nghe. Thế là đủ hiểu, mẹ gọi ông sếp qua đây rồi. Bởi trước kia, dù Dũng có mang bạn bè về ȶᏂασ Hân, thì bà cũng chưa bao giờ chủ động liên hệ với ai trong số họ cả. Chỉ có Vũ là được vinh danh trở thành sdt thứ 2 lưu trong máy bà sau con trai mà thôi.

Đẩy cửa bước vào, Dũng tựa lưng vào tường mà xem bọn họ hành sự. Quả nhiên Hân đang ngồi trên người Vũ, tóc dài xõa tung, không ngừng nhún nhảy tự tạo cơn sướиɠ cho mình. Vũ biết Dũng về từ lúc hắn mở cửa rồi, mặc cho Hân có rên rĩ lớn tới cỡ nào, thì với thính giác siêu nhân gã cũng có thể nghe được.

Hân vừa cưỡi ngựa vừa toát ra vẻ mặt đam mê, bà lấy tay vuốt ve bầu ngực rộng săn chắc và cơ bụng 6 múi của Vũ, bắp đùi mềm mại kẹp hai bên hông người tình, bờ mông đẫy đà liên tục lên xuống như có lò xo bên dưới vậy. Sự ma sát giữa l*и và ©ôи ŧɧịt̠ trong tư thế này đã diễn ra hơn tiếng rồi, nước nôi lênh láng ướt hết cả giường, nhưng Vũ thậm chí còn chưa thèm xuất tinh.

“Cục cưng… bắn vào trong đi… cho em… cho em hạt giống của anh.”

Vũ vắt tay sau đầu khẽ cười, quay sang hỏi Dũng:

“Mày muốn có em trai không?”

Hân giật mình ngừng cưỡi, theo bản năng tỏ ra xấu hổ vì để con mình bắt gặp, nhưng rất nhanh bà đã bình thường trở lại. Dũng cố gắng nhịn cười nãy giờ nhưng không dám, thấy họ ngừng lại gã liền vội vàng xua tay:

“Đừng quan tâm con, hai người cứ tiếp tục đi, cơn sướиɠ thì không nên hoãn.”

Hân ngại muốn chết, bà đâu có dùng thuốc như hồi ở Vũng Tàu nên tính cách e thẹn đã sớm quay lại. Vũ thấy vậy mới xoay người, lật bà nằm xuống rồi banh chân ra, đυ. theo kiểu truyền thống cho nhanh. Dũng xem phim heo sống thì rất thích thú, thấy ông sếp với ©ôи ŧɧịt̠ quỷ đυ. mẹ mình không ngừng thở dốc ưỡn ẹo, gã cảm thấy còn sướиɠ hơn được một người đẹp tỏ tình.

Vũ vừa nhấp vào l*и Hân, vừa quay sang bàn chuyện công ty với Dũng, cảm tưởng như cái l*и thít chặt của người đẹp bên dưới chẳng hề khó khăn chút nào. Họ nói cũng hơn mười phút, trong 10 phút đó, Hân đã ra thêm lần nữa trước khi Vũ triển khai phân đoạn cuối cùng. Gã tăng tốc lên, sử dụng sức mạnh của quỷ, eo lưng di chuyển thật nhanh như một cái pít tông công nghiệp rồi bắn ra cả đống tϊиɧ ŧяùиɠ nóng đặc… nếu đổ ra chắc phải cỡ một cái ly uống bia.

“Ôi… sướиɠ quá… em chết mất ông xã ơi… sao anh mạnh thế…”

Hân phê quá nên bắt đầu nói lung tung, trong l*и bà giờ đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙, phần lớn đều đã được bắn thẳng vào lỗ tử ©υиɠ, số còn lại tràn cả ra ngoài từ trong thành âʍ đa͙σ. Nhân tiện thì Vũ mới phát hiện ra việc Hân có thể chuyển giao trạng thái giữa l*и thường và l*и cực phẩm. Chỉ khi nào làʍ t̠ìиɦ với Dũng và Vũ, thì l*и của Hân mới trở thành một cái l*и cực phẩm với khả năng co thắt âʍ đa͙σ cơ bản, và tự động mở cổ tử ©υиɠ ra mυ'ŧ lấy đầu rùa mỗi khi đón nhận tϊиɧ ŧяùиɠ.

L*и cực phẩm có tới chục loại khác nhau, nhưng nhìn chung thì đều sở hữu những khả năng đặc biệt giúp chủ nhân trở thành mục tiêu săn đuổi của vô số đàn ông trên đời.

Thứ nhất, chỉ những cá thể sở hữu gene của mỹ nhân mới có khả năng xuất hiện l*и cực phẩm. Thứ hai, l*и cực phẩm nhận biết được ©ôи ŧɧịt̠ nào phù hợp với mình. Thứ ba, mỗi cái l*и cực phẩm đều rất linh tính, chúng là tạo vật hoàn mỹ của tự nhiên, sinh ra để trở thành động lực cho nhân loại chủ động tiến hóa (vì tranh chấp l*и nên sẽ có chiến tranh, mà chiến tranh thì thúc đẩy sự phát triển), nên chủ nhân của l*и cực phẩm mỗi đời đều sẽ sống và trẻ rất lâu do được vũ trụ chúc phúc.

Hiện tại Vũ đã săn được 2 cái l*и cực phẩm như vậy rồi.

Một cái là của Bích, với khả năng co bóp phi thường tốt và nước nôi liên tục được sản xuất. Đây là loại khá ngon trong số các loại l*и cực phẩm từng xuất hiện trong lịch sử. Đặc biệt, nước da^ʍ của Bích khác với người thường, thậm chí là độc nhất trong số các loại cực phẩm khác, vì nó không chỉ trơn tru hơn, mang mùi thơm đặc trưng, mà còn có thể mang lại vô số lợi ích cho đàn ông mỗi khi uống.

Cái còn lại là của Hân, với khả năng co bóp tự động như bao loại cực phẩm khác, đồng thời có thể cảm nhận khoảnh khắc xuất tinh để mở cổ tử ©υиɠ ra mà mυ'ŧ lấy đầu rùa. Loại l*и này từng được công nhận là một trong 7 loại cực phẩm đáng để săn tìm nhất, vì nó mυ'ŧ rất chặt và chỉ sẽ nhả ra khi đã mυ'ŧ cạn tϊиɧ ŧяùиɠ từ lỗ tiểu.

Cái cảm giác tiêu hồn mỗi khi xuất tinh vào l*и Hân… luôn làm cho Vũ và Dũng vĩnh viễn nhớ nhung. Cho dù có chơi bao nhiêu đàn bà trên thế gian đi chăng nữa, thì Hân mãi mãi sẽ luôn là cái lỗ thịt chứa tinh mà họ yêu thương nhất.