Vô Tận Dâm Dục

Chương 7: Nữ tướng giang hồ

Kể từ sau cái hôm định mệnh ấy, Ngô Thụy Bích thường xuyên vắng nhà. Bà không còn dạo quanh mấy cơ sở kinh doanh của gia đình nữa, mà thỉnh thoảng lại mất hút theo dòng người tấp nập. Tần suất không cao nên chẳng mấy ai để ý, nếu có thì cần phải lưu tâm kỹ thì mới phát hiện ra được điều khác lạ.

Chồng của Bích thì mê nhậu với bài bạc, hai đứa con trai lớn thì hiện đang du học ở nước ngoài, nên trước kia, mỗi ngày của Bích trôi qua thật vô cùng nhàm chán.

Bất quá, sau khi gặp được Vũ, cuộc sống của bà đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn những ngày nhàm chán chờ đợi chồng đi đánh bạc về trong mỏi mòn, hay quát tháo nhân viên hòng xoa dịu cục tức không tên. Ngô Thụy Bích những ngày gần đây thường rất hay cười và trông tươi tắn hẳn ra khiến ai cũng không khỏi âm thầm ngưỡng mộ.

“Chị đi tập yoga với dùng thuốc bổ làm đẹp đó em.”

Bích nói với mấy cô nhân viên về lý do tại sao nàng lại trông xinh đẹp hơn hẳn. Viện cho mình một lý do chính đáng để có thể tự do đi lại mỗi buổi chiều, Bích hú họa rằng mình đang theo học ở một trung tâm thể dục thẩm mỹ.

Thì đúng là có luyện tập thể dục thể thao thật, nhưng mà là ở trên giường. Ngày nào mà Bích chẳng bị Vũ ȶᏂασ cho tung l*и rồi co giật từng cơn, mồ hôi nhễ nhại? Ngày nào mà Bích chẳng phải nuốt thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bổ dưỡng của Vũ và uống thuốc tránh thai?

Mỗi ngày đổi một khách sạn, Bích đợi Vũ tan ca liền nhanh chóng bay đi gặp gỡ người tình. Cả hai ngụp lặn trong đam mê nɧu͙© ɖu͙©. Cái l*и cực phẩm của bà được thỏa mãn hết công suất, và được mạnh mẽ yêu thương bởi ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ vĩ đại của một chàng trai trẻ mạnh mẽ.

Bích chết mê với cái vẻ mặt lạnh lùng và phong thái chuẩn mực của Vũ. Nếu đem so với đức ông chồng tối ngày nhậu nhẹt và bài bạc của bà thì quả là một trời một vực.

“Mình sao thế?”

Bích nhoài người khỏi chăn, ngoài trời thì vẫn đang mưa, trong phòng máy lạnh mở hết công suất mà bà vẫn cảm thấy nóng nực. Có lẽ vì cơn cao trào cực khoái vẫn chưa tan hết, nhưng vì thấy Vũ ngồi đấy tựa lưng vào tường, lặng lẽ hút thuốc nên Bích mới quan tâm hỏi han. Nhìn cái vẻ mặt đăm chiêu không chút cảm xúc ấy, Bích tựa như đang ngắm nhìn một bức tượng vô cảm đầy oai vệ. Không hiểu sao bà lại rất thích cái vẻ mặt ấy của Vũ.

Bích thích nhất là tư thế truyền thống, vì khi banh háng ra ôm trọn lấy Vũ, thì bà mới có thể quan sát nét mặt của chàng, trông chờ nó sẽ thay đổi vì bị l*и bà yêu thương. Nhưng tiếc suốt gần tuần qua, cả hai dù làʍ t̠ìиɦ liên tục thì Bích vẫn chưa thể được chiêm ngưỡng cái vẻ mặt đó của Vũ lần nào.

Được Bích hỏi thăm, Vũ không vội trả lời mà thò tay vào bóp lấy bầu vυ' bà xoa nắn.

“Thôi mà, người ta còn nhạy cảm lắm.”

Trải qua cơn cực khoái đầu tiên, cơ thể Bích sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm. Nên hầu hết những hiệp sau bà đều sẽ lêи đỉиɦ rất nhanh. Nhưng bù lại thì số lần chẳng hề bị giới hạn trong ngày. Bích sở hữu 1 cái l*и cực phẩm thuộc lại hiếm, ngoại trừ khả năng co bóp hơn xa l*и thường, nó còn có thể lêи đỉиɦ hàng chục lần liên tục mà chẳng hề khô kiệt.

“Cũng không có gì.”

Vũ bóρ ѵú chán chê mới chui hẳn vào chăn, ôm lấy Bích mà nghịch ngợm toàn thân.

“Mình lại muốn à? Cho nghỉ xíu đi mà…”

Tuy là nói vậy, nhưng Bích lại chủ động ôm chặt lấy Vũ, để ©ôи ŧɧịt̠ nóng của gã cạ vào bụng mình. Cả hai hưởng thụ những đam mê xá© ŧᏂịŧ, rồi dần chuyển sang kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau. (Bạn đang đọc truyện sεメ mới nhất tại Truyện_V_K_L__chấm__com - https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ) Bích từ sau khi trở thành nô ɭệ cho ©ôи ŧɧịt̠ của Vũ, đã tự mình tìm tòi học tập các kỹ thuật ái ân. Bà học nhanh và áp dụng giỏi đến mức khiến Vũ phải bỏ qua mục tiêu bên cạnh là Sương để dính chặt lấy bà cả tuần qua.

Bích hôn hít Vũ, nâng niu từng tấc da thịt của gã, rồi bày ra đủ trò khiến cuộc chơi chưa bao giờ tận hứng. Bất quá hôm nay Vũ có cái gì đó hơi khác. Bằng trực giác phụ nữ, Bích phát hiện ra Vũ đang có tâm sự.

Thế rồi Bích bỗng nhiên sợ hãi, sợ Vũ sẽ ruồng bỏ mình. Dù chỉ chớm qua trong vô thức, nhưng bà cũng đã ý thức được rằng, cuộc sống sau này của mình không bao giờ nên tách rời khỏi Vũ. Thế là bà liền nghĩ ra một ý tưởng.

“Mình nè.”

Vũ đang mυ'ŧ cặρ √υ' của Bích, nghe thế mới nhả ra chờ đợi câu hỏi.

“Mình thích phụ nữ kiểu nào?”

“Kiểu này.”

Câu hỏi vớ vẩn khiến Vũ không kìm được mà thò tay xuống móc cái l*и đang nhễ nhại nước của Bích. Gã chọc ngoáy kéo giật đủ kiểu làm bà khó chịu muốn chết.

“Người ta hỏi đàng hoàng mà.”

“Đẹp là được.”

“Hơi dữ dằn xíu có sao không?”

“Bộ Bích còn một mặt tối dữ dằn chưa thể hiện ra hả?”

“Quỷ này, tui có dữ với mình bao giờ đâu mà.”

“Vậy sao cứ lấy cái miệng dưới nuốt ©ôи ŧɧịt̠ tui hoài.”

Cả hai thích thú chọc ghẹo lẫn nhau, sau cùng Bích mới đem ý tưởng của mình ra trình bày rõ ràng cho Vũ. Số là bà có một người bạn thân, vắng hơi trai lâu rồi nên cũng cần được thỏa mãn. Bất quá nghề nghiệp của bà ta có hơi đặc thù, là bà trùm xã hội đen. Cũng rất có nhan sắc và chịu khó chăm sóc thân thể. Bích muốn dụ bà ta để cho Vũ ȶᏂασ, hòng lập công với ông chồng trẻ này.

“Bích nghĩ tui là ngựa giống hay sao mà bán cái tới lui thế?”

Bị Vũ nghiêm mặt, Bích bỗng nhiên sợ hãi. Bà rối rít giải thích khiến Vũ cảm thấy người đàn bà này chỉ lớn tuổi thôi, nhưng tâm hồn vẫn còn con nít lắm. Hay không muốn nói là phụ nữ khi yêu, ai cũng như vậy cả. Thế là để đền bù công lao giới thiệu gái mới cho mình, Vũ một lần nữa giương súng lên, quyết tâm ȶᏂασ cho Bích một trận lên bờ xuống ruộng.

Gã đè bà ta ra, nện ©ôи ŧɧịt̠ ầm ầm theo kiểu truyền thống, mặc cho nước nôi tuông chảy ào ào ướt hết cả giường. Độ chừng vài trăm cái liền chuyển sang thế doggy. Trong tư thế này, toàn bộ sức mạnh của Vũ được phô ra rõ rệt. Tốc độ đẩy hông phải cỡ một cái máy bơm thủy lực, mỗi lần dộng ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и Bích là mỗi lần bà phải cố gắng trụ lại để không bị ngã chật vật. Có thể nói, Bích là cái l*и duy nhất chịu nổi cơn bạo da^ʍ của Vũ tính đến thời điểm này.

“Mình… mình làm Bích sướиɠ quá.”

Bích thở hổn hển, gục hẳn ra giường, cặρ √υ' đầy đặn bị ép chặt xuống nệm cùng với nửa thân trên, duy chỉ có cặp mông to bản trắng hồng là chổng khu lên cao, phơi bày cái l*и cực phẩm ra cho Vũ càn phá. Gã đâm như không hề biết mệt, đem đầu rùa công kích khắp nơi trong thành âʍ đa͙σ chứ không chỉ dộng mạnh vào cổ tử ©υиɠ. Kỹ thuật cỡ này làm Bích như muốn phát rồ, nhưng vì chẳng còn tí sức lực nào nên đành phải phó mặc trong sự rêи ɾỉ yếu ớt.

“Đổi thế nào.”

Vũ thấy Bích như sắp ngất nên lật bà ta dậy, bế xốc lên khỏi giường, tiến về phía nhà tắm, để hai chân bà vác qua vai mình trong tư thế người phụ nữ bị treo lủng lẳng trên cơ thể đàn ông. Bích tuy mệt lả nhưng cũng với tay ôm lấy cổ người tình, tránh cho bị ngã. Lúc Vũ bế Bích ra khỏi giường, cái l*и của bà vẫn đang rỉ nước như một cái vòi bị hỏng, nhiễu ra tung tóe nhễ nhại khắp nơi.

“Em… ơ… Vũ ơi, yêu em nữa đi…”

Vũ vòng tay ôm lấy lưng Bích, bà cũng quàng chặt lấy cổ gã. Cả hai trao nhau một nụ hôn cháy bỏng trước khi bắt đầu. Côи ŧɧịt̠ Vũ đã chực sẵn ngay l*и Bích, và chỉ sau một cú hích, nó đã chui tọt vào trong một lần nữa. Cái cảm giác tê dại sung sướиɠ bắt đầu lan tỏa khắp người của Bích, khiến đôi chân nõn nà đang được Vũ vác trên vai phải căng cứng lại, mũi chân quắp cong, bắp đùi rợn lên từng trận gai ốc.

“Lần đầu tiên Bích xưng Em với tui đó nha.”

“Em… ứ… Bích… Vũ… ứ… Em yêu anh.”

“Có yêu thật không?”

Vũ buông lời trêu ghẹo, nhưng eo thì vẫn cứ tới lui không ngừng. Côи ŧɧịt̠ cứng rắn tra vào cái l*и ướt nhẹp không chút cản trở, lại thêm việc Bích bị treo trên người của Vũ nên càng không có khả năng dùng hành động mà thể hiện sự sướиɠ khoái mà chỉ có thể phát tiết ra bằng những lời rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ.

“Ông xã… em yêu anh…”

“Bích đáng tuổi mẹ Vũ mà sao lại xưng anh em ngọt xớt thế?”

“Có… có con trai nào mà… mà đi… ȶᏂασ mẹ mình… không?”

“Đừng gọi anh là ông xã, gọi con trai đi.”

Vũ không muốn Bích làm “vợ” mình, gã muốn bà làm “mẹ” hơn. Thế là Bích trong cơn mê được người tình dẫn lối, dần mơ hồ kêu lên mấy tiếng dâʍ ɭσạи.

“Cục cưng… con trai của mẹ… ȶᏂασ mẹ đi… ȶᏂασ mẹ tung l*и đi con.”

Nghe khẩu da^ʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính lσạи ɭυâи như vậy, Vũ tiếp tục nâng cao năng suất, liên tục dộng ©ôи ŧɧịt̠ vào những nơi sâu nhất làm Bích không khỏi điếng hết cả người. Sau hơn 40 phút vật lộn trong tư thế ấy, Bích đã xuất khí tổng cộng 3 lần, nhất là lần cuối bà còn đái hẳn cả ra sàn,

Vũ nhờ có sức mạnh của quỷ nên vác một người đàn bà gần 60kg suốt ngần ấy thời gian cũng chẳng hề si nhê, bản thân gã cũng bắn ra đến hai lần, mà lần nào cũng đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙, khiến nơi mà họ đứng bên dưới là cả một đống bầy hầy trộn lẫn giữa tϊиɧ ŧяùиɠ và dâʍ ŧᏂủy̠.



Ba ngày sau.

Đúng như lời mà Bích đã hứa, bà dẫn theo người bạn của mình đến biệt thự của Vũ mà gặp gỡ lẫn nhau. Hai vị phu nhân lớn tuổi nhưng lại mỹ lệ vô cùng, bước ra khỏi xe hơi, tiến vào căn biệt thự hoàn toàn phù hợp với thân phận của họ.

“Nhớ đó Dung, đừng có lấn lướt ảnh quá nha. Tao biết tính mày còn mạnh mẽ hơn đàn ông, nhưng mới quen thì đừng có dọa người ta sợ.”

Người đàn bà mà Ngô Thụy Bích dắt theo là Đặng Ngọc Dung, 49 tuổi, là giám đốc của một công ty bảo an ở tận Vũng Tàu. Bề mặt là thế, nhưng thực ra trước khi tẩy trắng thì công ty này là công ty chuyên cho vay nặng lãi và tiếp nhận các phi vụ thanh toán lẫn nhau trong bí mật. Bản thân Đặng Ngọc Dung cũng là truyền nhân đằng ngoại của võ cổ truyền, rất giỏi đánh nhau nên từ khi còn trẻ đã sớm lăn lộn trong giới giang hồ, được người đời kính nể đặt cho danh hào Nữ Tướng.

Một nữ tướng giang hồ cô đơn sớm đã trải qua ba đời chồng nhưng vẫn chưa biết được hạnh phúc thật sự khi được làm đàn bà.