Quay tay đến lần thứ 2, Vũ mới có thể mặc quần áo đi làm. Dù rằng vẫn “Hồ Quang Hiếu” như mọi khi, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng gã lại nảy lên một sự khát khao vô bờ đối với phụ nữ. Phải chăng vì đã bị kiềm nén quá lâu, hay vì Quỷ Tích của Asmodeus quá sức mạnh mẽ?
Chạy vội tới công ty thì đã quá trưa, nhưng công việc của Vũ khá đặc thù nên chẳng ai dám phàn nàn hay chỉnh sửa cả.
Không lẽ lại đi chỉnh cả giám đốc của mình?
Còn muốn yên ổn trong cái công ty này thì đừng có mà lên cơn kiểu đó.
Phải đấy, gia đình Trần Vân Vũ rất giàu có. Cha mẹ gã trước khi qua đời vốn đã sở hữu cái công ty tài chính này, bản thân Vũ cũng vì chiều lòng cha mẹ nên mới theo học ngành quản trị kinh doanh. Bất quá còn chưa kịp thấy con mình thành tài thì trong một chuyến du lịch, chiếc xe chở cả gia đình ba người đã lao thẳng xuống vực. Tài xế và cha mẹ Vũ thiệt mạng ngay tức khắc, chỉ có gã là bị thương nặng và chấn thương vùng đầu.
Kết quả, Trần Vân Vũ sau khi rời bệnh viện liền phát hiện ra bản thân mình không còn chút cảm xúc nào cả. Suốt mười năm ròng, gã lèo lái cái công ty như một cỗ máy tàn nhẫn. Dù không kịp kinh qua bất kỳ trường lớp nào vì phải tiếp nhận công ty khi chỉ mới 20 tuổi, nhưng vì quá đỗi bình tĩnh, nên chuyện làm ăn mấy năm nay vẫn đều đặn lên như diều gặp gió. Đồng nghiệp thương trường quen thân mới hay gọi gã là “cỗ máy”, ám chỉ tâm tính tàn khốc cũng như khả năng làm việc không biết mệt mỏi.
Trên thực tế thì dù chán nản với cuộc sống, nhưng Trần Vân Vũ vẫn cố gắng làm việc để duy trì cái công ty mà cha mẹ gã để lại, cũng như nuôi sống mấy trăm nhân viên vẫn luôn trông chờ vào mình.
Vào tới văn phòng, Vũ ngồi thừ ra ghế. Thay vì xem lại sổ sách như mọi khi, bỗng nhiên hôm nay gã lại cảm thấy chẳng muốn làm gì cả. Cái cơn rạo rực vẫn cứ hành hạ gã suốt từ sáng đến giờ. Dưới quần, ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ tợn đang hung dữ đòi nhảy ra ngoài cho bằng được. Nhưng điều làm Vũ lo lắng nhất chính là…
“Chào giám đốc.”
Mở cửa bước vào chính là thư ký của Vũ, Đào Ánh Sương, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp được 2 năm và vào làm cho công ty chưa đầy 8 tháng. Vấn đề ở đây là Ánh Sương rất xinh đẹp. Trước kia Vũ không để ý, nhưng sau khi có lại du͙© vọиɠ với đàn bà, gã liền sợ hãi khi đối mặt với Sương. Bởi lẽ gã không hề muốn bản thân phải gánh tội hϊếp da^ʍ.
Đào Ánh Sương sở hữu một mái tóc dài tha thướt chấm ngang vai, gương mặt trái xoan rất nét cùng đôi mắt có thể nói là lẳиɠ ɭơ bẩm sinh, chỉ cần liếc nhẹ cũng đủ làm bao anh xao xuyến. Phối cùng bộ váy công sở bó sát rộ lên từng đường cong như càng khiến nàng trở thành đối tượng thu hút số một trong cái công ty này.
“Chào… ừm… chào em…”
Sương giật mình suýt rớt cốc cà phê. Không lẽ giám đốc hôm nay bị bệnh? Cô thầm nghĩ, mọi khi gã này nếu không phớt lơ thì cũng ừ nhẹ cho có, sao nay lại chủ động chào lại?
“Hì hì, lâu lắm mới nghe giám đốc nói chuyện nha.”
“Mọi khi tôi ít nói vậy sao?”
“Là ít nói với em thì đúng hơn.”
Ánh Sương chợt cảm thấy vui vẻ, không ngờ cái tay giám đốc lạnh lùng bấy lâu nay lại chủ động trò chuyện với mình. Xem ra 8 tháng làm việc chăm chỉ quả không uổng công. Ban đầu cô nghe nói Vũ là người cuồng công việc, nên khi vào đây Sương chẳng thể đem những “nghiệp vụ thư ký” ra mà dùng trên cái gã này. Chỉ biết chăm chỉ làm việc như một cỗ máy. Tuy an tâm là không phải đem thân thể ra để trèo cao, nhưng ít nhất thì bạn trai cô cũng yên lòng hơn không ít.
“Thế à…”
Vũ cười giả tạo hết mức, nhưng ánh mắt lại dần lảng đi chỗ khác. Gã không dám nhìn Sương thêm giây nào nữa, vì dươиɠ ѵậŧ của gã sắp sửa nổ tung mất rồi.
“Sương, em đem mớ này đi photo hộ anh. Chiều nay cần dùng đến.”
Nhanh chóng giao việc cho thư ký, đợi cô rời khỏi phòng, Vũ mới khó khăn đứng dậy. Thân dưới dựng lên một túp lều, khiến việc di chuyển của gã trở nên vô cùng trắc trở. Vũ muốn vào toilet, xả ra thêm vài lần để có thể làm việc đàng hoàng. Thế nhưng bất ngờ, Sương lại đột ngột quay lại.
“Sếp ơi, cái này là báo cáo giá chưa duyệt mà… sếp… anh...”
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Trần Vân Vũ đứng đấy, với ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắt đang dựng lều bên dưới. Đào Ánh Sương chắn ngay cửa ra vào, với xấp giấy tờ trên tay cùng cặp mắt mở to hết cỡ vì kinh ngạc.
“Cái này… không như em nghĩ đâu…”
“Anh… sao lại…”
“Sáng nay… à, sáng nay anh dùng nhầm thuốc.”
Vũ vịn ra một lý do hợp lý, khiến Sương coi như được giải tỏa khúc mắc trong lòng.
“Em… em cứ đi ăn sáng hay nghỉ ngơi chút đi. Lát lại làm tiếp… cứ để anh một mình.”
“Vâng…”
Đang tính xoay đi, bỗng Sương chợt nảy ra một ý định điên rồ. Bản thân cô là một thư ký xinh đẹp có học thức và đầy đủ kỹ năng, nên cô biết rõ cần phải làm gì trong trường hợp này. Bởi tuy đã có bạn trai từ thời đại học, nhưng Sương không cam chịu một cuộc sống bình thường. Cô muốn giàu có cũng như một cuộc sống đầy đủ vật chất. Hiển nhiên mấy tay giám đốc trẻ độc thân là những mục tiêu không tồi (thậm chí đã có gia đình cũng không sao).
Sau 8 tháng làm việc quần quật, cuối cùng ông trời cũng đã cho cô cơ hội.
Trần Vân Vũ tuy không quá đẹp trai, nhưng gia thế hiển hách, tính tình tuy khắc bạc nhưng Sương chưa từng thấy anh ta nổi nóng hay mắng nhiếc ai bao giờ. Một cỗ máy làm việc điển hình, tính cách lạnh lùng hấp dẫn, lại cao lớn sạch sẽ. Không ngờ sau một lần uống nhầm thuốc, lại lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu như vậy. Đào Ánh Sương cảm thấy mình cần phải hành động ngay lúc này.
Cô với tay khóa trái cửa lại, để giấy tờ lên ghế, chầm chậm tiến lại gần Vũ. Vừa đi cô vừa phô ra nét quyến rũ của mình bằng những cách trực diện nhất.
Một nụ cười mê hoặc và ánh mắt đưa tình.
“Để anh tự giải quyết thì chừng nào mới có thể làm việc lại đây?”
“Chừng… nửa tiếng thôi…”
Hơi thở gấp gáp khiến Vũ khô cả họng, cũng chẳng biết phải nói gì nên Sương hỏi thì gã sẽ trả lời thành thật.
“Công việc nhiều lắm, anh để em giúp nha.”
Trần Vân Vũ hít sâu một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống, khôi phục lại diện mạo lạnh lùng ban đầu của mình. Sương còn tưởng gã từ chối, nhưng không ngờ Vũ lại tỏ ý muốn cô quỳ xuống giúp mình giải quyết.
“Em cứ dùng tay là được.”
Sương không nói gì, cô quỳ giữa háng Vũ, chậm rãi kéo khóa quần xuống. Thình lình, một con quái vật xông ra. Cây gậy thịt của Vũ sau khi được giải thoát liền bung ra với sức bật kinh hồn, suýt nữa đập vào má của Sương.
Lớn quá. Sương thầm nghĩ trong bụng, so với bạn trai cô còn muốn dài và to hơn, lại vô cùng gân guốc và lực lưỡng.
“Quả là một c̠ôи ŧɧịt̠ tuyệt vời.”
Sương ngắm nhìn một cách say mê, cô chậm rãi dùng tay vuốt ve nó, khiến gương mặt đang căng thẳng của Vũ như được giải thoát. Nhưng vậy sao ăn thua? Cô bắt đầu vuốt nhanh hơn, sau vài phút lại phải đổi tay vì mỏi.
“Em không cần cố quá đâu.”
Vũ cảm thấy cô tội nghiệp nên có ý bảo dừng lại, nhưng không ngờ lại kích nhầm tính háo thắng của Sương. Bực dọc, Sương không thèm vuốt nữa, cô mở cặp môi anh đào đỏ thắm của mình ra, ngoạm lấy cây gậy thịt của Vũ. Hàm răng trắng tinh không ngừng cọ nhẹ lên đầu khất, lưỡi thì quấn quanh thân, liên tục nhổ ra nút vào, khiến Vũ có cảm giác như muốn bay bổng lên trời.
Vừa mυ'ŧ cu, Sương vừa dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần đùi trong của Vũ. Cô ngước lên nhìn gã, vừa vặn Vũ cũng cuối xuống nhìn Sương. Bốn mắt nhìn nhau, vô vàn cảm xúc.
Bất chợt, hình xăm trên ngực Vũ nóng lên.
Bên dưới vì được kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng nên cũng đã bắt đầu bắn ra xối xả. Vũ với tay vịn đầu Sương lại, ngăn không cho cô nhả ra, thậm chí còn ép cho ©ôи ŧɧịt̠ của mình trượt dài vào cuống họng của Sương một cách thô bạo. Thế là toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm đậm đặc đều đã bắn sâu vào trong cổ họng của Sương, chảy dài xuống tận bao tử như một bữa sáng ngon lành.
“Ưm… ưm…”
Không nói được gì, Sương chỉ biết cam chịu trong cơn sặc sụa. Nước mắt cô chảy ra vì hành động thô bạo đó của Vũ. Sau khi kết thúc, Sương vội vàng đứng dậy, bỏ chạy ngay vào nhà vệ sinh, để lại Vũ trơ trọi trong văn phòng. Gã chẳng biết phải làm gì nên điện cho bộ phận nhân viên để Sương nghỉ phép hôm nay cùng một ít thưởng nóng đem về. Còn phần Đào Ánh Sương, sau khi chạy vào nhà vệ sinh khóc lóc và rửa mặt, cô bỗng nhiên nhận ra cảm xúc của mình vô cùng hỗn loạn.
Cô không biết nên phải đối xử với Trần Vân Vũ thế nào.
Trở thành nhân tình của hắn? Hay là tiếp tục làm việc như bình thường đây?
Mãi cho đến khi về nhà và chìm sâu vào giấc ngủ, thì Sương vẫn chưa hề biết rằng đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Vũ bắn vào họng cô, sau khi chảy về bao tử liền phát sinh một số chuyện kỳ lạ.
PS: Sao mình không edit post #1 để nhét link chap 2 vào mục lục được vậy? Mod coi giùm mình với được không? Cám ơn