- Nhân loại, ngươi quả nhiên có chút khả năng! Vừa ra tay, liền cắt ngang thế công của mấy tên cường địch này rồi!
Thanh âm có chút kinh hỉ của Tham Thiên Thụ Yêu truyền đến.
Trước đây, hắn thừa nhận công kích cuồng bạo của bảy đại Chân Chủ Cấp và hơn một trăm thiên tài Chân Linh Cảnh, quả thật là một loại thống khổ dày vò.
Sau khi Triệu Phong ra tay, quả nhiên cải biến cách cục!
Lúc này, trong trận doanh Tam Đại Tông Phái bên này, hơn ba mươi gã thiên tài, bao gồm cả hai vị Chân Chủ Cấp, đã lâm vào Mê Cung Huyễn Thành của Triệu Phong.
Mê Cung Huyễn Thành là một loại đồng thuật phạm vi lớn do Triệu Phong khai thác ra từ trụ cột của Huyễn Cấm Chi Nhãn.
Luận chiều sâu ý cảnh, Mê Cung Huyễn Thành này cũng không cao minh hơn so với Huyễn Cấm Chi Nhãn ban đầu bao nhiêu.
Mê Cung Huyễn Thành này khó khăn ở chỗ, nó là tinh thần đồng thuật phạm vi rộng, buộc phải xây dựng nên một tòa Mê Cung Huyễn Thành khổng lồ, còn muốn vây khốn đại lượng địch nhân, linh hồn Đồng lực tiêu hao cực kỳ khủng bố.
Trước kia, Triệu Phong chịu ảnh hưởng của tu vi cảnh giới, đối với loại tinh thần huyễn thuật phạm vi rộng này, mặc dù đã có ý tưởng và thí nghiệm, nhưng cũng không có cơ hội chỉnh hợp tạo thành.
Còn một nguyên nhân nữa, đó là lần này là lần đầu tiên Triệu Phong gặp phải loại cường địch chiến thuật biển người như vậy!
Đối thủ trước kia hắn gặp phải, đều là một tên hoặc là mấy tên, chỉ cần bốn đại bí thuật huyết mạch nhãn đồng là hoàn toàn đủ dùng rồi!
Mê Cung Huyễn Thành này chính là một loại huyết mạch đồng thuật dưới tình thế bắt buộc mới khai thác ra.
Mê Cung Huyễn Thành chuyên môn nhằm vào chiến thuật biển người, thiên quân vạn mã đến đây, ta cũng khiến cho các ngươi ngẩn ngơ bồi hồi, nửa bước khó tiến!
Triệu Phong đứng lặng trên nhánh cây, trong mắt trái phảng phất như có một cái băng vực vô tận, một đầu tóc lam vũ động trong gió, thần bí tà dị, cũng có một loại cao quý của huyết thống cường đại.
Vi diệu chính là, Mê Cung Huyễn Thành của Triệu Phong, nằm ở bộ vị chỗ hổng của Thụ Yêu, càng tiếp cận tới khu vực kia, sẽ bị ảnh hưởng càng lớn hơn.
Hơn nữa, Triệu Phong vẫn còn đang chậm rãi củng cố Mê Cung Huyễn Thành, đồng thời với việc hoàn thiện, còn từng chút một mở rộng thêm phạm vi.
- Thụ Tinh huynh, ngươi duy trì ta càng lớn, uy lực huyết mạch đồng thuật của ta sẽ càng lớn hơn!
Khóe miệng Triệu Phong khẽ nhếch lên.
Lời nói vừa dứt, Triệu Phong liền cảm thấy lực lượng tinh phách đang dũng mãnh tiến vào thế giới tinh thần, càng thêm thuần túy cường đại, đó là bộ phận lực lượng tinh phách căn nguyên nhất của Tham Thiên Thụ Yêu.
Ô...ô...ô...n...g!
Linh hồn của Triệu Phong thoáng chốc đã được sự tẩy lễ lớn lao làm dịu, phảng phất như nhận được sự tưới mát của mưa xuân vô tận vậy.
Loại cảm giác này, giống như linh hồn đang ngâm mình ở trong ôn tuyền, cho dù là một ít thương tổn và ám tật bên trong tâm thần, đều có thể nhận được sự bù đắp và loại trừ hữu hiệu.
- Thật tốt quá!
Trong lòng Triệu Phong mừng rỡ, có sự chủ động phối hợp của Tham Thiên Thụ Yêu, hiệu quả hấp thu cảm ngộ của hắn đối với Mộc Linh Tinh Phách, gần như tăng lên gấp đôi.
Dưới tình huống này, linh hồn của hắn tiến thêm một bước lớn mạnh, cảnh giới tinh thần mơ hồ tiếp cận Chân Chủ Cấp đại thành!
Mê Cung Huyễn Thành trở nên càng củng cố hơn, tiến thêm một bước khuếch trương mở rộng.
Các thiên tài thân hãm Mê Cung Huyễn Thành, số lượng vẫn còn đang kéo dài gia tăng, những thiên tài có thể giãy dụa thoát ra, càng ngày càng ít!
Bịch bịch…
Thỉnh thoảng có một hai gã thiên tài từ trên không trung rơi xuống, trở thành chất dinh dưỡng cho Tham Thiên Thụ Yêu.
Triệu Phong còn cố ý mê hoặc dẫn đường đám thiên tài bị Mê Cung Huyễn Thành bao phủ, đem những cái gọi là lối ra chân chính, hoặc là sơ hở kia, chỉ vào phương hướng đi thông xuống mặt đất!
Một ít thiên tài nghĩ rằng đã tìm được lối ra, kỳ thật đó là con đường đi thông xuống Quỷ Môn Quan!
- Nhất định phải gϊếŧ chết Triệu Phong, như vậy mới có thể cứu ra đệ tử của Tam Đại Tông Phái!
Trên khuôn mặt Diệp Yên Vũ tràn ngập một tầng hàn sát, sát khí tuyệt lãnh, trong tay xuất hiện một thanh bảo kiếm lấp lánh trong suốt hư vô nhàn nhạt.
Ánh mắt nàng liếc về phía Trang Quán Nhi ở một chỗ khác.
Triệu Phong hiện tại đã hoàn toàn khác xưa, nếu muốn gϊếŧ chết Triệu Phong, ít nhất cần hai cường giả Chân Chủ Cấp đại thành liên thủ, như vậy mới có thể nắm chắc nhất định!
Triệu Phong thân ở trong cành lá rậm rạp của Tham Thiên Thụ Yêu, chiếm cứ ưu thế địa lý vô cùng tốt. Chân Chủ Cấp bình thường, thậm chí còn chưa kịp tiếp cận, đã bị Thụ Yêu đánh thành thịt vụn rồi!
Quan trọng hơn là thực lực của Triệu Phong tuyệt đối mạnh mẽ, có ba đại cương thi Chân Chủ Cấp hộ pháp, hai bộ Độc thi trong đó có được lực lượng kiến huyết phong hầu đối với cường giả dưới Đan Nguyên Cảnh.
Ngay cả dưới tình huống bình thường, trong các thiên tài ở đây, e rằng cũng chỉ có Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi, mới có thể uy hϊếp được Triệu Phong!
Đối mặt với đề nghị của Diệp Yên Vũ, trên khuôn mặt tuyệt mị kiều nhan của Trang Quán Nhi cũng lộ ra một tia do dự.
- Không được!
Trong thanh âm mềm mại đáng yêu của Trang Quán Nhi, có vài phần bất đắc dĩ sâu sắc.
- Vì cái gì?
Diệp Yên Vũ có chút giật mình.
- Diệp Yên Vũ, xem ra ngươi đã bị cừu hận và áy náy che mờ lý trí, quá mức chấp nhất rồi! Gϊếŧ chết Triệu Phong? Gϊếŧ chết Tham Thiên Thụ Yêu? Chúng ta còn phải trả giá thêm bao nhiêu nữa đây, còn phải chết đi bao nhiêu đồng môn nữa? Hết thảy những điều này, có đáng giá hay không?
Ngữ khí của Trang Quán Nhi vô cùng quả quyết.
Diệp Yên Vũ khẽ rùng mình.
Đúng vậy! Vì gϊếŧ chết Thụ Yêu, thiên tài thuộc Tam Đại Tông Phái đã trả một cái giá quá lớn rồi!
Trong đó Tịnh Nguyệt Linh Tông tổn thất lớn nhất, bao gồm cả Vũ Lạc, đã có ba đại Chân Chủ Cấp ngã xuống!
Giờ phút này, thế cục càng thêm ác liệt, Triệu Phong phát động tinh thần huyễn thuật phạm vi rộng, vây khốn đại lượng thiên tài của Tam Đại Tông Phái, từng gã thiên tài, bất cứ lúc nào cũng đều có thể gặp nguy hiểm tới tính mạng.
- Mọi người Nguyệt Ma Điện… lui lại!
Trang Quán Nhi liếc mắt nhìn thật sâu gã thiếu niên tóc lam ở trong đám cành lá, rốt cuộc hạ xuống mệnh lệnh.
Rất nhanh, đám thiên tài Nguyệt Ma Điện chiếu ứng lẫn nhau lui lại, cũng tận lực mang theo một số đồng môn đã lâm vào Mê Cung Huyễn Thành.
Đối với đám thiên tài lui lại này, Triệu Phong mắt nhắm mắt mở cho qua, trọng điểm là nhằm vào các thiên tài của Tịnh Nguyệt Linh Tông!
- Hắc Nhai Cung, mọi người lui lại!
Xích Quỷ chẳng biết từ khi nào đã tỉnh lại, hạ đạt mệnh lệnh ngay sau Trang Quán Nhi.
Bản thân hắn am hiểu huyết mạch đồng thuật, hiểu được Triệu Phong trong trạng thái hiện tại khủng bố đến cỡ nào.
Huyết mạch nhãn đồng của Triệu Phong, năng lực không thể đánh giá! Ít nhất Xích Quỷ cũng chưa từng thấy qua kẻ nào có thể biếи ŧɦái hơn hắn cả, có lẽ chỉ có một ít huyết mạch nhãn đồng truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu trong truyền thuyết, mới có thể lực áp Triệu Phong!
Hơn nữa, lúc này cảnh giới của Triệu Phong đã siêu việt Chân Chủ Cấp tiểu thành bình thường, lại có Mộc Linh Tinh Phách cường đại hậu thuẫn, linh hồn lực không ngừng lớn mạnh, sinh sôi liên tục.
Dưới tình huống một đối một, ngoại trừ Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi ra, những người khác e rằng khó có thể chống cự một hai cái liếc mắt của Triệu Phong.
- Lui lại!
Diệp Yên Vũ khẽ cắn răng một cái, cưỡng chế sự phẫn hận và không cam lòng trong nội tâm của mình xuống.
Có lẽ dốc cạn lực lượng của Tam Đại Tông Phái, có lẽ có thể gϊếŧ chết Triệu Phong, thậm chí diệt sát cả Tham Thiên Thụ Yêu! Nhưng mà làm được đến lúc đó, sẽ phải trả giá một cái giá rất đắt, cuối cùng có thể còn được mấy người sống sót?
Trả giá và thu hoạch, hoàn toàn không cân xứng với nhau!
Bởi vì ý thức được điểm này, suy nghĩ vì đại cục, Trang Quán Nhi mới lựa chọn từ bỏ. Dù sao, Nguyệt Ma Điện của nàng cũng không kết thù quá lớn với Triệu Phong.
- Diệp sư muội, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy…
Trong lòng Lý Hoành tràn ngập không cam lòng.
- Ta càng muốn gϊếŧ hắn gấp chục lần ngươi! Nhưng mà, Tịnh Nguyệt Linh Tông còn phải chết thêm bao nhiêu người thì mới có thể báo thù cho bọn người Vũ Lạc đã chết đi?
Diệp Yên Vũ chua xót lắc đầu.
Sau khi Trang Quán Nhi từ bỏ, nàng cũng biết việc gϊếŧ chết Triệu Phong đã không còn hy vọng nữa.
Chỉ có nàng và Trang Quán Nhi liên thủ mới có năm sáu thành nắm chắc gϊếŧ chết được Triệu Phong. Hoặc trừ phi Lữ Thiên Nhất sư huynh hàng lâm, như vậy mới có năng lực đơn thương độc mã, gϊếŧ chết Triệu Phong!
- Ha ha ha… Những tên nhân loại này cuối cũng đã lui lại rồi?
Tham Thiên Thụ Yêu thét dài một tiếng, trong lòng vui sướиɠ mừng rỡ như điên, khó có thể nói hết.
Thiên tài Tam Đại Tông Phái toàn bộ rút lui khỏi, lưu lại mười mấy hai mươi cỗ thi thể.
Lúc này, trong mười đại Chân Chủ Cấp ban đầu, chỉ còn lại có sáu người. Trước khi đi, Triệu Phong lại thi triển Huyễn Cấm Chi Nhãn, lưu lại một gã Chân Chủ Cấp thân hãm mê cung nữa.
Thiên tài thuộc Tam Đại Tông Phái, vẻ mặt ảm đạm, cả đám giống như chó nhà có tang.
- Mười đại Chân Chủ Cấp, thế nhưng lại tổn thất gần phân nửa!
Đám thiên tài ở đây, ngẫm lại cũng cảm thấy trái tim băng giá một trận.
Triệu Phong đứng lặng trong đám cành lá, nhìn theo đám thiên tài của Tam Đại Tông Phái nhanh chóng rút khỏi phạm vi bốn năm dặm, mở miệng nói:
- Thụ Tinh huynh, không được lơi lỏng, tốt nhất nên ra sức đánh chó rơi xuống nước!
- Được!
Tham Thiên Thụ Yêu đối với thực lực của Triệu Phong, thập phần tin tưởng.
Hắn cũng hiểu được, thiên tài Tam Đại Tông Phái lui lại, không nhất định sẽ không một lần nữa cường thế quay lại.
Có thể tạo thành đả kích càng trầm trọng hơn đối với địch nhân, như vậy là tốt nhất!
- Những người này đã rút khỏi năm sáu dặm rồi, hoàn toàn thoát ly khỏi phạm vi bộ rễ của ta, ngươi làm thế nào đối phó với bọn họ?
Tham Thiên Thụ Yêu nghi hoặc nói.
- Có một chiêu, có lẽ có thể thử một phen!
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên.
Lúc này có Mộc Linh Tinh Phách làm nguồn suối hậu thuẫn, Triệu Phong định thăm dò một chiêu kia.
Nghĩ đến điều này, Triệu Phong không khỏi hít sâu một hơi, tiến vào ý cảnh Tinh khí thần quy nhất, hợp thiên địa tự nhiên, nhất cử nhất động phảng phất như không bàn mà hợp với chí lý thiên địa.
Đây là một loại cảm ngộ mà hắn học trộm được từ chỗ của Tân Vô Ngân, hiện nay cảnh giới cấp bậc rất cao, càng cảm thấy sự huyền diệu của loại ý cảnh này, e rằng có thể vượt qua cả cực hạn của Chân Chủ Cấp nữa!
Cùng lúc đó, hàn đàm sâu thẳm trong mắt trái Triệu Phong, chợt kéo dài vô hạn, khí tức không ngừng ngưng luyện.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức Hằng Cổ khủng bố cường đại, không thể phỏng đoán nổi, từ trên người Triệu Phong lan truyền ra.
Khoảnh khắc này, Tham Thiên Thụ Yêu ở dưới chân hắn, trở nên kinh hãi bất an trước giờ chưa từng có:
- Luồng khí tức này, nguyên từ Thái Cổ, nói không chừng là Thái Cổ Vạn Tộc Bảng… Cái này… không có khả năng a!
Tham Thiên Thụ Yêu cảm giác được lực lượng của Mộc Linh Tinh Phách không thể khống chế mà hướng về phía Triệu Phong, dũng mãnh chui vào.
- Ha ha… hóa ra là thế!
Thiếu niên thần bí đang phát ra khí tức Thái Cổ trên nhánh cây kia, đột nhiên khẽ cười một tiếng.
Ngay sau đó, Tham Thiên Thụ Yêu cảm giác thân thể thiếu niên kia phảng phất như mất đi linh trí thần vận, không chút cử động, giống như một bức tượng vậy.
Vυ't...
Tâm thần ý thức của Triệu Phong, từ bên trong thể xác nhảy ra, biến mất, góc độ thị giác, vượt qua không trung.
Đồng thời trong lúc này, thiên tài của Tam Đại Tông Phái đã rút khỏi phạm vi năm sáu dặm, thoát ly phạm vi bộ rễ Tham Thiên Thụ Yêu công kích.
Phần đông các thiên tài, trong lòng vẫn còn khϊếp sợ, không khỏi quay đầu nhìn phía phương hướng Tham Thiên Thụ Yêu.
- Mọi người yên tâm! Tiểu tử kia cũng không dám đuổi theo đến đây đâu!
- Tặc tử này, chỗ dựa lớn nhất của hắn, chính là sự che chở của Tham Thiên Thụ Yêu, nếu hắn dám đuổi theo đến đây, không khác gì tự tìm tử lộ!
Trong đám người truyền đến một ít thanh âm phẫn nộ không cam lòng.
Nhưng mà, đúng lúc này, trong lòng đám thiên tài ở đây đột nhiên sinh ra một loại áp lực lo lắng bất an.
Trong minh minh, phảng phất như có một con mắt nào đó đang lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Luồng áp lực bất an kia, như đang đâm thẳng vào lưng bọn họ, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Một ít thiên tài tu vi thấp kém, chỉ cảm thấy thân thể mình lạnh buốt, phảng phất như bị người ta lột hết quần áo, quăng xuống hố băng lạnh lẽo vậy.
- Trời ơi! Đó là…
Có mấy gã thiên tài theo bản năng ngẩng đầu lên, kinh ngạc hoảng sợ, giống như hóa đá, đứng sững tại chỗ, thanh âm run sợ.
Càng ngày có càng nhiều thiên tài nhìn về phía thiên không, cả đám giống như bị sét đánh, kinh hãi vạn phần.
Chẳng biết từ khi nào, trong không trung trên vòm trời hiện lên một đầu Di Thiên Chi Mâu trong suốt oánh lam, phảng phất như được khảm ở trong thiên địa, phiếm động lam trạch sâu thẳm, lạnh lùng quan sát bên dưới.
- Con mắt kia là…
Diệp Yên Vũ và Trang Quán Nhi, trong lòng đều chấn động.
Phần đông các thiên tài dưới Chân Chủ Cấp ở đây, đều có một loại cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, loại áp lực vô danh này, khiến cho thể xác và tinh thần mọi người đều run rẩy.
- Lại là con mắt này… Nó rốt cuộc có năng lực như thế nào?
Xích Quỷ hít sâu một hơi.
Đây đã là lần thứ hai hắn đối mặt với Di Thiên Chi Mâu, lần trước, con mắt này vẫn chưa bày ra lực lượng to lớn gì.
Nhưng khí thế vô hình cùng cấp bậc mà con mắt này mang đến, khiến cho tâm linh Xích Quỷ rung động, chỉ có thể ngưỡng mộ. Trực giác nói cho hắn biết, con mắt này nhất định có được năng lực mà chính mình không thể tưởng tượng nổi.
Thứ này, cũng chính là điều mà Triệu Phong đang thử!