- Mục đích của ta không phải là gã thạch đầu kia, mà là cái loại dơ bẩn nhất thế gian như các ngươi! Đối phó với các ngươi, một chiêu là đủ!
Gã thiếu niên tóc lam đối diện, lạnh lùng vô tình, không hề có một tia dao động tình cảm.
Những lời này, giống như là lời phán xét mạnh mẽ, khiến cho ngay cả Thái Vân Song Tử trước giờ nổi tiếng hung ác tàn bạo cũng khẽ rùng mình một cái, có chút phát mộng.
- Một chiêu là đủ? Triệu Phong này không ngờ lại tự tin đến như vậy!
Đạm Thai Lan Nguyệt ở đằng xa đuổi theo, tinh thần cảm quan cường đại, nhìn thấy rõ ràng thế cục bên này, cũng cảm thấy kinh nghi không thôi.
Trong số năm đại thiên kiêu cái thế ở Chân Long Hội này, Thái Vân Song Tử thân là liên thể nhân, liên thủ cùng đánh, chiến lực siêu cường, lại tàn nhẫn khát máu, mơ hồ có xu thế đứng hàng thứ hai, chỉ thua có mỗi Vũ Thiên Ngô mà thôi.
Trong giới Chân Long Hội kỳ này, Thái Vân Song Tử thậm chí còn có khả năng là người tranh đoạt vị trí Quán quân, cực kỳ có cơ hội khiêu chiến Vũ Thiên Ngô nữa.
Thạch Thừa Thiên đã chìm sâu dưới lòng núi, nghe thấy câu nói đó của Triệu Phong, thân hình nhất thời căng cứng:
- Triệu Phong này, khẩu khí thật lớn a!
Chẳng qua, thân là thủ hạ bại tướng của Triệu Phong, Thạch Thừa Thiên hiểu được sự đáng sợ của đối phương, trong lòng cũng có chút bán tín bán nghi.
Hắn nhất thời không định trốn xa nữa, khoanh chân ngồi xuống, nắm chặt thời gian chữa trị, đồng thời chú ý tình hình chiến đấu bên trên.
- Một chiêu đánh bại chúng ta? Tiểu tử cuồng vọng!
- Khặc khặc khặc… hoàn toàn không đem hai huynh đệ chúng ta đặt ở trong mắt!
Thái Vân Song Tử rít gào giận dữ, tay vung lên đao kiếm, bên trong uy áp Chân Linh mơ hồ ẩn chứa một cỗ sát khí hung lệ kinh sợ quỷ thần.
Nghĩ đến Thái Vân Song Tử bọn họ hoành hành tại Chân Long Hội, đại sát tứ phương, không chút cố kỵ, thậm chí ngay cả thiên kiêu cái thế khác cũng đều phải tránh né không dám chính diện đối kháng! Chưa bao giờ bọn chúng lại bị khinh thị như thế này!
Một chiêu là đủ?
Đây chính là sự vũ nhục cực lớn đối với nhân cách và tôn nghiêm của bọn chúng, lại là cực độ bất kính đối với một thiên kiêu cái thế, cho dù đối thủ cũng đồng dạng là một thiên kiêu cái thế đi chăng nữa.
- Tính cách tàn bạo, hung lệ, tính tình nóng nảy, tự cho mình là trung tâm vũ trụ…
Triệu Phong khoanh tay ngạo nghễ đứng đó, nhìn về phía Thái Vân Song Tử đã bị chọc giận, điên cuồng múa may đao kiếm, thẳng hướng mà tới kia.
Ầm ầm ầm...
Chỉ trong khoảnh khắc, ngọn núi gần đó đã bị Thái Vân Song Tử san bằng mất một đoạn lớn, cả ngọn núi bị chém ra làm bốn, năm phần rời nhau.
- Thiên Cương Cửu Diễm Đao!
- Địa Sát Băng Phách Kiếm!
Đao kiếm đồng loạt chém ra, viêm hàn đan xen, uy năng chấn động thiên địa. Trong phạm vi một dặm xung quanh hóa thành tử vực. Uy năng khí tức khủng bố kia đủ để trong khoảnh khắc diệt sát một cường giả Chân Huyền Cấp bình thường.
Hai loại công pháp đỉnh cấp, thuộc tính hoàn toàn tương phản nhau, dưới tình huống liên thủ công kích, chiến lực tuyệt đối vượt qua thiên kiêu cái thế bình thường.
- Chiến lực cường đại như thế này, đao kiếm cùng công kích, viêm hàn dung hợp, có thể nói là phi thường hoàn mỹ!
Trong lòng Triệu Phong tràn ngập cảm khái.
Dưới loại cục diện này, hắn chính diện đối kháng Thái Vân Song Tử, căn bản là không có lấy nửa phần tiện nghi nào cả.
Vụt…
Tại chỗ cũ của hắn chỉ lưu lại một đạo hư ảnh điện mị, trong hư không cùng với mặt đất nhất thời xuất hiện vô số những hư ảnh trùng trùng điệp điệp.
Phành phành phành...
Công kích đầu tiên của Thái Vân Song Tử nhất thời vồ hụt, rất nhanh liền tập trung lên trên một tòa cô phong cao ngất phía trước.
Ngọn cô phong kia dưới công kích của bọn họ, cũng chỉ còn lại có một cái cột đá kích thước cỡ thân người mà thôi.
- Hai tên quái vật xấu xí các ngươi, từ nhỏ đã dính liền cùng một chỗ, không có tự do, không có sự riêng tư. Thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng đều bị buộc dính cùng một chỗ. Các ngươi sống trên đời này, là một sự bi ai đến thế nào? Có lẽ, đây chính là căn nguyên khiến cho các ngươi tàn bạo cực đoan, thị huyết háo sát đến như thế!
Triệu Phong khoanh tay đứng trên cột đá của ngọn cô phong kia, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng và thương hại nồng đậm.
Lời này vừa nói ra, Thái Vân Song Tử nhất thời rung người một cái, sau đó sắc mặt trở nên phẫn nộ vặn vẹo, oán giận đến cực điểm.
- Ngao ngao ngao… Tiểu tử ngươi chết chắc rồi!
- Nha nha nha… Tên tiểu tử lam mao này, dám kỳ thị chúng ta! Trước đây những kẻ như vậy, đều bị chúng ta bầm thây vạn đoạn, đem xác cho chó hoang ăn!
Sát khí và nộ hỏa của Thái Vân Song Tử bùng nổ lên tới cực điểm.
Chỉ bằng vài câu nói, Triệu Phong đã xúc động tới nghịch lân của Thái Vân Song Tử, cũng chính là khúc mắc lớn nhất trong lòng bọn hắn.
Hai người bọn họ mặc dù có hai suy nghĩ khác nhau, nhưng cùng tồn tại chung một thân thể, vừa sinh ra đã không được tự do, không có sự riêng tư cá nhân, chịu sự kỳ thị của mọi người, ngay cả lúc hưởng dụng nữ nhân, cũng là dùng chung một khối thân thể!
- Ha hả… kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần chém chết một trong hai người các ngươi, người còn lại có thể có được cuộc đời mới, sẽ được giải thoát cả đời!
Khóe miệng Triệu Phong chợt nhếch lên một nụ cười quái dị.
Gϊếŧ chết một trong hai người!
Loại ý niệm như thế này, với loại người tàn nhẫn hiếu sát như Thái Vân Song Tử, đương nhiên là đã từng nghĩ qua rồi.
Bọn họ từ lâu đã sớm chán ghét khối thân thể này rồi, chán ghét lẫn nhau đến cực độ. Nhưng mà, hai người bọn họ dù sao cũng là huynh đệ, thực lực tương đương nhau, hơn nữa còn có sự khống chế của sư môn.
- Tâm Linh Chi Nhãn!
Mắt trái sâu thẳm của Triệu Phong, đột nhiên thoáng lóe lên, phảng phất giống như một mảnh thiên đường mộng ảo vậy.
Thái Vân Song Tử gần như phẫn nộ đến cực điểm, cơ bản đã mất đi lý trí, ngay khi chạm đến Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, thể xác và tinh thần nhất thời chấn động một cái, đứng ngây người tại chỗ.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên khuôn mặt Thái Vân Song Tử xuất hiện vẻ giãy dụa, tiếp theo lại bị vẻ mặt dữ tợn, âm độc, nụ cười cuồng dại hoàn toàn thay thế.
Đến cuối cùng, ánh mắt của bọn họ dời đi, hoàn toàn xem nhẹ Triệu Phong, quay sang nhìn chăm chăm lẫn nhau.
- Lão đại, mấy năm gần đây, ta nhẫn nhịn ngươi nhiều lắm rồi! Hay là ngươi hãy thành toàn cho tiểu đệ ta đây! Ta muốn cuộc sống của một người, muốn có được sự tự do tiêu sái chân chính! Ta không muốn khi hưởng dụng nữ nhân, còn phải cùng người khác chia xẻ…
Khuôn mặt Thái Vân lão nhị tràn ngập oán độc, vặn vẹo, kiếm quang lóe lên, bổ thẳng về phía Thái Vân lão đại.
- Khặc khặc… ta đã sớm đoán trước, thế nào cũng có ngày này!
Thái Vân lão đại nở nụ cười khặc khặc, thanh đao trong tay bùng nổ quang mang sáng lạn chói mắt, chém thẳng về phía Thái Vân lão nhị.
Đang đang! Leng keng!
Thái Vân lão đại và Thái Vân lão nhị điên cuồng đánh nhau, không chút nào nhân nhượng, trình diễn một hồi thủ túc tương tàn.
Trên cùng một cỗ thân thể, đao và kiếm va chạm lẫn nhau, chấn lên từng đám tia lửa chói mắt.
Càng vi diệu hơn nữa chính là, Thái Vân Song Tử bởi vì cùng chung một thân thể, cho nên hai cỗ Chân Linh khí trong cơ thể cũng đan xen cùng một chỗ với nhau.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã lao vào đánh nhau mạnh mẽ điên cuồng. Trong phạm vi một dặm xung quanh, phong bạo viêm hàn không ngừng gào thét.
Thân hình Triệu Phong ảm đạm, ẩn nấp ở trên cột đá cô phong, mắt trái không ngừng lóe sáng, phát ra từng luồng quang mang rực rỡ vô hạn.
- Tâm Linh Chi Nhãn đối với những kẻ tinh thần ý chí không kiện định, có sơ hở tâm linh, uy năng tuyệt đối gia tăng gấp mười lần!
Triệu Phong khoanh tay đứng trên cột đá cô phong, nhìn xuống Thái Vân Song Tử đang tự tàn sát lẫn nhau bên dưới.
Luận chiến lực, Triệu Phong cũng thập phần kiêng kỵ Thái Vân Song Tử, ngay cả các thiên kiêu cái thế như Băng Vi tiên tử, Đạm Thai Lan Nguyệt, Thạch Thừa Thiên cũng đều kiêng kỵ hắn vô cùng.
Thái Vân Song Tử đao kiếm cùng đánh, liên thủ công kích, công phòng có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ.
Triệu Phong cũng phải thừa nhận một điểm, chính diện chiến đấu, hắn không phải là đối thủ của kẻ này.
Nhưng có đôi khi, thắng lợi thật sự không nhất định cần phải chiến đấu chính diện, còn có một loại phương thức càng tao nhã thong dong hơn.
Thái Vân Song Tử từ nhỏ đã bị ảnh hưởng của hoàn cảnh xunh quanh, về mặt tâm tính và tính cách lưu lại sơ hở thật lớn, nhất thời bị Triệu Phong nhất cử đánh trúng yếu hại.
Một chiêu chiến thắng, cũng không phải là hư ngôn!
Triệu Phong thậm chí cũng không cần phải ra tay, liền có thể khiến cho Thái Vân Song Tử chém gϊếŧ lẫn nhau, cuối cùng rất có thể là đồng quy vu tận luôn.
- Trời ơi! Thái Vân Song Tử đang bị cái gì vậy? Thật sự bị Triệu Phong một chiêu đánh bại hay sao?
Đạm Thai Lan Nguyệt đang truy tung ở phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thuần tràn ngập sự kinh hãi.
- Một chiêu là đủ! Triệu Phong này, hoàn toàn không phải nói mạnh miệng!
Thạch Thừa Thiên đang ẩn nấp bên trong lòng núi, cũng hít thật mạnh một ngụm lãnh khí.
Leng keng! Đang đang!
Cuộc chiến giữa Thái Vân lão đại cùng Thái Vân lão nhị càng ngày càng ác liệt hơn. Không bao lâu sau, trên người cả hai đều đã xuất hiện vết thương chồng chất.
Bởi vì hai người là cùng một thân thể, cho nên đều tận lực xuống tay trên đầu cùng với cánh tay của đối phương.
Cánh tay và trên mặt của Thái Vân lão đại bị chém ra vài đạo vết máu.
Một cái lỗ tai của Thái Vân lão nhị đã bị chém văng đâu mất.
Nhất thời, huyết nhục hai người vô cùng mơ hồ, bộ mặt dữ tợn, tràn ngập tàn nhẫn thị sát.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, thân thể của Thái Vân Song Tử đã lung lay muốn ngã, căn bản không thể tiếp tục trụ vững thêm bao lâu nữa.
Vụt!
Đột nhiên, một đạo đao mang lôi điện giống như lôi đình chém tới, từ phía sau chợt lóe lên liền biến mất.
- Không xong!
Hai huynh đệ Thái Vân Song Tử đồng thời cảm thấy một cỗ hàn ý lan tràn tới, lập tức đều rùng mình một cái.
Nhưng mà, đến khi phát hiện thì mọi chuyện đã muộn rồi!
Phốc!
Chân phải của Thái Vân Song Tử đã bị trực tiếp chặt đứt, máu tươi điên cuồng chảy ra.
Bùm!
Thái Vân Song Tử mất đi cân bằng, nhất thời ngã rạp xuống mặt đất, vẻ mặt đau đớn. Trên người hắn vết thương chồng chất mấy chục chỗ, trong cơ thể cũng bị nội thương không nhẹ, toàn bộ đều là do tự mình tàn sát lẫn nhau.
Một kích điện trảm kia của Triệu Phong cũng chính là nhằm ngay vào một trong những khuyết điểm ít ỏi của Thái Vân Song Tử.
Bởi vì Thái Vân Song Tử là cùng một khối thân thể, cũng chỉ có hai chân mà thôi, nay lại mất đi một cái chân nữa, hành động sẽ bất tiện hơn rất nhiều.
- Không xong! Chúng ta bị tiểu tử này ám toán rồi!
Thái Vân lão đại tỉnh ngộ, vẻ mặt tràn ngập bi thương hối hận.
Lúc này, Thái Vân Song Tử cả người bị thương nặng, lại còn mất đi một cái chân phải, chiến lực tổn hao chỉ còn lại không tới phân nửa.
Triệu Phong vẫn đứng bên trên cột đá cô phong, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một tia cười ý vị. Một đầu tóc lam không gió chợt động, giống như một vị Quân Chủ tà đạo vậy, một câu một chữ, liền đem đối thủ đặt vào tuyệt cảnh.
- Chạy mau!
Thái Vân Song Tử cũng không phải là kẻ ngốc, cố nén đau nhức, thúc giục Chân Linh khí, hướng về phía ngọn núi cao phía sau lưng mình bay đi.
Với trạng thái hiện tại của bọn chúng, đừng nói là cùng thiên kiêu cái thế chiến đấu, cho dù có gặp phải cường giả đệ nhất thiên tài đi chăng nữa, chưa chắc đã có thể chống lại được.
Huống chi với thủ đoạn của Triệu Phong quỷ dị vô hình như vậy, nghĩ đến tình hình vừa rồi, cũng không khỏi rùng mình một cái.
- Thái Vân Song Tử, mau mau nhận lấy cái chết!
Một đạo thanh âm to lớn hùng hồn từ trong ngọn núi bên dưới chợt truyền đến.
Chợt một cỗ trọng lực nặng nề kinh khủng như sơn nhạt đè ép thẳng lên trên người của Thái Vân Song Tử.
- Thạch Thừa Thiên!
Thái Vân Song Tử kinh hoàng tột độ, thân thể rơi thẳng xuống mặt đất.
Răng rắc!
Thạch Thừa Thiên mạnh mẽ phá vách núi mà ra, cả người tràn ngập khí lực khủng bố, hung hăng đạp thẳng lên trên người của Thái Vân Song Tử.
- Ọc…
Thái Vân Song Tử nhất thời hộc máu, xương cốt toàn thân gãy nát, lục phủ ngũ tạng trong người xuất huyết.
Thạch Thừa Thiên dù sao cũng là kẻ có lực lượng và khí lực mạnh nhất toàn bộ Chân Long Hội, một cước mang theo oán hận vô hạn của hắn, lực lượng đáng sợ khủng bố đến mức nào.
Hơn nữa, Thạch Thừa Thiên cũng không hề có ý định thu tay lại, liên tục dẫm mạnh lên trên người Thái Vân Song Tử, cướp đoạt đi Chân Long lệnh bài của hắn.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên hư không, hai đạo hư ảnh Vận Long hoàng kim chói mắt đan xen vào cùng một chỗ với nhau.
Trong đó, khí tức của một đầu Vận Long hoàng kim đang không ngừng giảm xuống, ảm đạm đi.
Chẳng qua, Chân Long lệnh bài của thiên kiêu cái thế, khí tức Thiên Tài Long Vận ẩn chứa bên trong khổng lồ vô cùng, nhất thời nửa khắc cũng không cách nào hấp thu hết được.
Đợi đến khi khí tức Thiên Tài Long Vận giảm xuống gần một nửa, Thạch Thừa Thiên mới duỗi tay ra, đem Chân Long lệnh bài ném về phía Triệu Phong.
Triệu Phong cũng không có cự tuyệt, tiếp nhận Chân Long lệnh bài Thạch Thừa Thiên ném tới. Khí tức Thiên Tài Long Vận trên đó vẫn còn lại hơn sáu thành.
- Gϊếŧ chết Thái Vân Song Tử, công lao của ngươi lớn nhất! Thạch mỗ vô cùng cảm kích, thiếu ngươi một cái nhân tình!
Thạch Thừa Thiên chân không ngừng dẫm mạnh lên người Thái Vân Song Tử, lại hướng Triệu Phong nói lời cảm tạ.
Triệu Phong chạy tới gây phiền toái cho Thái Vân Song Tử, nhân tiện cũng đã cứu Thạch Thừa Thiên một mạng.
Thạch Thừa Thiên trong số năm thiên kiêu cái thế, trời sinh tính tình tương đối hàm hậu, hứa hẹn thiếu Triệu Phong một cái nhân tình, tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Ô...ô...ô...n...g!
Hư ảnh Vận Long hoàng kim sau lưng Triệu Phong đang không ngừng khuếch trương tăng vọt lên.
Thiên Tài Long Vận của Thái Vân Song Tử thập phần cường đại, hấp thu sáu thành, đủ khiến cho hư ảnh Long vận của Triệu Phong nhất cử siêu việt Băng Vi tiên tử và Đạm Thai Lan Nguyệt, mơ hồ gần bằng với của Vũ Thiên Ngô.
Răng rắc!
Thạch Thừa Thiên mạnh mẽ dụng lực dưới chân, một phen đem thân thể của Thái Vân Song Tử trực tiếp giẫm nát.
- A…
Thái Vân Song Tử phát ra một đạo thanh âm thê lương thảm thiết cuối cùng, sau đó một mạng vẫn lạc.
Nhất đại thiên kiêu cái thế, cứ như vậy ngã xuống!
Đạm Thai Lan Nguyệt đang quan chiến ở gần đó, không khỏi hít mạnh một ngụm lãnh khí, sắc mặt có chút trắng bệch.
Vẻ mặt nàng ngưng trọng, kiêng kỵ vô cùng, ánh mắt dò xét gã thiếu niên tóc lam đang đứng bên trên cột đá cô phong đằng kia.
Cái chết của Thái Vân Song Tử, cũng không khiến cho Triệu Phong sản sinh ra nửa điểm dao động, vẫn như cũ lạnh lùng đạm mạc, lẩm bẩm nói:
- Chết trên tay Thạch Thừa Thiên, ngược lại vẫn tốt hơn!