Chúa Tể Chi Vương

Chương 218: Khu vực thần bí

Đáp án vô cùng hiển nhiên: Thực chiến lịch lãm!

Thời gian mấy tháng gần đây, Triệu Phong liên tục bế quan tu luyện, đã an nhàn rất lâu, các phương diện cũng đều tăng lên đến mức gặp phải bình cảnh.

Chỉ có trải qua thực chiến, mới có thể tiến thêm một bước ma luyện bản thân, thậm chí nghiền ép ra càng nhiều tiềm lực của mình hơn nữa.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc Phù Loan Thí Luyện, tu vi thực lực của mọi người lại tăng tiến mạnh mẽ như vậy.

Đương nhiên, thời gian hai mươi ngày còn lại, cho dù có cơ hội thực chiến tốt đến mức nào, Triệu Phong cũng không thể cam đoan mình sẽ tiến triển hoặc đột phá.

Nhưng mà hắn có thể khẳng định một điểm, nếu như tiếp tục bế quan tu luyện, thời gian còn lại, tuyệt đối không có khả năng có những tiến triển trọng đại, thậm chí còn có thể không hề tiến bộ nữa.

Bởi vậy, Triệu Phong liền không chút do dự, lựa chọn đi ra ngoài lịch lãm.

Có thể suy nghĩ như vậy, cũng không chỉ có mỗi mình Triệu Phong. Bắc Mặc và Lâm Phàm, cũng trước sau ly khai sơn môn, lấy danh nghĩa đi chấp hành nhiệm vụ Tông môn, ra ngoài tìm cơ hội lịch lãm.

Triệu Phong cũng đi Trung Xu Điện, tiếp nhận một cái nhiệm vụ Tông môn.

Mục tiêu của nhiệm vụ, chính là săn bắt Ngân quan trên đầu của một loại chim tên gọi Song Đầu Ngân Quan Điểu ở trong Hoành Vân Thiên Lâm. Yêu cầu số lượng bốn cái.

Độ khó của nhiệm vụ này khoảng chừng nằm giữa cấp sáu và cấp bảy.

Bình thường cần phải có hai đến ba thành viên Tông môn có tu vi Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên liên thủ, mới có thể nắm chắc được khả năng thành công, hơn nữa cũng bảo đảm an toàn rất lớn.

Song Sầu Ngân Quan Điểu, thân là Bá giả trong phi cầm, bay lượn trên không trung, cộng thêm có hai cái đầu, thực lực mạnh hơn cường giả Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh cùng cấp rất nhiều.

Nếu đổi lại là một đệ tử bình thường, Trung Xu Điện khẳng định sẽ không bao giờ phê chuẩn nhiệm vụ.

Nhưng mà nghĩ đến sự biếи ŧɦái của tên Triệu Phong, Lý Phó Đường chủ liền phê chuẩn.

Hắn cho rằng, cho dù Triệu Phong không thể hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa, thì toàn thân trở ra cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, Triệu Phong còn là một gã Thần Tiễn Thủ vô cùng cường đại, đối phó phi cầm quả thật vô cùng thích hợp.

- Đúng rồi! Nhiệm vụ mà lúc trước ngươi tuyên bố, những vật liệu cần sưu tập, cơ bản đều đã kiếm được gần hết rồi! Nhưng mà Nguyên tinh thạch ứng trước cũng sắp tiêu hao sạch rồi!

Lý Phó Đường chủ lên tiếng nhắc nhở.

- Nhanh vậy sao?

Triệu Phong có chút giật mình. Khi hắn tuyên bố nhiệm vụ này, đã ứng trước đến mấy mươi vạn Nguyên tinh thạch Thứ phẩm, không ngờ đã sắp tiêu hao hết rồi!

Sau khi nhận lấy đống vật liệu, số lượng Nguyên tinh thạch bên trong Trữ vật Thủ trạc của Triệu Phong nhất thời vơi đi hơn chín thành.

- Meo meo meo…

Tiểu Tặc Miêu từ trong trữ vật thủ trạc nhảy bổ ra, lớn tiếng kháng nghị.

Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu đã có ước định, mỗi tháng phải cấp cho nó hai trăm Nguyên tinh thạch Thứ phẩm làm tiền lương “mèo công”!

Mà ngược lại, Tiểu Tặc Miêu cũng cam kết sẽ không đυ.ng đến những thứ thiên địa kỳ vật còn lại trong trữ vật thủ trạc của Triệu Phong.

Nhưng mà hiện tại, Nguyên tinh thạch bên trong trữ vật thủ trạc đã vơi đi chín thành, con mèo ham tiền Tiểu Tặc Miêu này liền có cảm giác tiếc đứt ruột.

Theo lý thuyết mà nói, Triệu Phong ở trong thí luyện đã đạt được lợi ích cực lớn, hẳn là sẽ không xuất hiện tình trạng tài chính thâm hụt như thế này.

Nhưng mà nguyên nhân tài chính thâm hụt như vậy, toàn bộ đều dùng để sưu tầm những vật liệu để tu bổ Âm Ảnh Phi Phong!

Những loại vật liệu này, rất nhiều thứ đều là giá trị liên thành, so sánh với Thần binh bình thường, giá trị còn cao hơn rất nhiều.

Hơn nữa, việc sưu tập vật liệu, là sử dụng hình thức tuyên bố nhiệm vụ. Những người khác làm chân chạy việc cho ngươi, thậm chí gánh vác một phần phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ, phần thưởng nhiệm vụ khẳng định cũng không ít.

Tiếp theo, Triệu Phong trên phương diện tu luyện đột phi mãnh tiến, về mặt tài nguyên vật liệu sử dụng lại càng là thẳng tay thoải mái tiêu xài, hơn nữa lại còn dành một phần ra giúp đỡ cho hai vị sư huynh Dương Thanh Sơn nữa.

Hiện tại, trong tay Triệu Phong cũng chỉ còn lại hơn một ngàn Nguyên tinh thạch Hạ phẩm, cũng chính là hơn mười vạn Nguyên tinh thạch Thứ phẩm mà thôi!

- Có được tất có mất!

Triệu Phong một phen thu hồi những vật liệu hiếm quý dùng để tu bổ Âm Ảnh Phi Phong, trong lòng không chút hối hận.

Âm Ảnh Phi Phong này chính là Chí bảo Truyền thừa, có thể cùng với sự phát triển của chủ nhân mà tiến hóa. Nếu như có thể đem nó tu bổ hoàn chỉnh, uy năng công hiệu tất nhiên sẽ gia tăng thật lớn.

- Xuất phát thôi!

Sau khi Triệu Phong tiếp nhận nhiệm vụ xong, cấp tốc rời khỏi sơn môn, thẳng hướng đến chỗ sâu bên trong Hoành Vân Thiên Lâm.

- Mục đích hắn xuất môn lần này, chủ yếu là để thực chiến lịch lãm, tiếp theo mới là chấp hành nhiệm vụ! Cho dù không hoàn thành được nhiệm vụ, nhiều nhất hắn cũng chỉ tổn thất một chút điểm cống hiến Tông môn mà thôi, căn bản không ảnh hưởng bao nhiêu!

- Đi theo hướng nào đây?

Hai mắt Triệu Phong khẽ nheo lại.

Phạm vi của Hoành Vân Thiên Lâm thật sự quá lớn, xuyên qua cả mười ba quốc gia. Ở sâu bên trong rừng rậm cũng có nhiều bí ẩn chưa được khám phá, thậm chí còn có một vài khu vực thuộc loại cấm kỵ nữa, ngay cả cường giả Chân Linh Cảnh cũng không dám tùy tiện đi vào.

- Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu từ trong trữ vật thủ trạc nhảy ra, há miệng phun ra một cái đồng tiền cổ.

Đồng tiền cổ ở giữa không trung xoay tròn mấy vòng, cuối cùng rơi xuống trên bàn tay mèo của Tiểu Tặc Miêu.

Vẻ mặt Tiểu Tặc Miêu đầy tự tin, bộ dáng giống hệt một tên tiểu Thần côn, vươn móng vuốt ra, chỉ về một phía nào đó.

- Được!

Triệu Phong có chút bán tín bán nghi, hướng về phía Tiểu Tặc Miêu chỉ mà bay vọt đi.

Trên đường đi, đột nhiên trên không trung chợt truyền đến một thanh âm Ưng kêu, khí thế không chút tầm thường. Đám Hung thú ở phụ cận xung quanh đều phủ phục run sợ.

- Hửm?

Triệu Phong ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại phát hiện ra một đầu Kim Vũ Điêu đang phá không bay qua. Những nơi nó bay qua, cát bay đá chạy, kình phong thổi quét điên cuồng. Nhìn cường độ khí tức, không ngờ đã đạt tới cấp bậc Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh!

Không ngờ lại là một đầu Yêu thú phi cầm! Vô cùng thích hợp dùng để thay thế cho đi bộ!

- Xuống đây!

Trong thanh âm của Triệu Phong lộ ra ý tứ hàm xúc mê hoặc mãnh liệt, cực kỳ có tính xuyên thấu vào tâm thần.

Đầu Kim Vũ Điêu kia, hai cánh dang ra, rộng chừng bốn năm trượng, từ từ đáp xuống mặt đất, biểu hiện mười phần ngoan ngoãn.

Triệu Phong khẽ gật đầu, ngồi lên trên lưng điêu.

Giờ phút này, tu luyện lĩnh ngộ của hắn đối với Khống Tâm Thuật đã không hề thua kém người đội mũ rộng vành thần bí lúc trước bao nhiêu, muốn khống chế một đầu Yêu thú phi cầm quả thật dễ như trở bàn tay.

Kim Vũ Điêu chở theo một người một mèo, thẳng hướng chỗ sâu trong Hoành Vân Thiên Lâm mà bay đi.

Nửa canh giờ sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một con sông, đối diện còn có một hạp cốc nhỏ nữa.

- Ừm? Không ngờ lại là nơi này!

Triệu Phong xác nhận lại, đây chính là Hạp cốc Huyết Mãng lúc trước chính mình đã từng tới qua.

Ngày đó, hắn bị mắc kẹt ở trong này, gần như bị đẩy vào tuyệt cảnh, dưới sự chém gϊếŧ của hai đầu Hung thú cao cấp, phải tiến vào hang động của Huyết Mãng.

Về sau, nhờ có Nhiễm Tiểu Uyển và một vài đệ tử Tông môn vô tình đi ngang, chém gϊếŧ Thanh Đầu Lang Vương, vì vậy mới giúp Triệu Phong thoát ly được tuyệt cảnh.

Hôm nay một lần nữa quay lại, bên trong Hạp cốc Huyết Mãng đã có một đầu Hung thú cao cấp khác chiếm cứ, so với Thanh Đầu Lang Vương ngày đó còn mạnh hơn một chút.

Nhưng mà đầu Kim Vũ Điêu mà Triệu Phong đang cưỡi đã đạt tới cấp bậc Yêu thú, cũng chính là Hung thú Vương cấp trong mắt của thế nhân, khiến cho đầu Hung thú cao cấp kia cũng phải phủ phục run sợ.

Chương 218: Khu vực thần bí (2)

Trong lòng Triệu Phong không khỏi cảm khái. Năm đó, thời điểm khi mình đầu tiên đi tới nơi này, ngay cả tính mạng cũng không có gì bảo đảm.

Mà hiện tại, đầu Hung thú cao cấp ở trước mặt chính mình cũng chẳng khác nào con kiến vậy.

Không thèm để ý tới đầu Hung thú cao cấp kia, Triệu Phong để cho Kim Vũ Điêu đẩy nhanh tốc độ, dựa theo sự thôi toán của Tiểu Tặc Miêu, hướng về phía mục đích đi nhanh tới.

Một lúc lâu sau, cây cối ở phía trước đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, bên trong khí tức lộ ra vài tia quái dị.

Sâu thẳm trong rừng cây, ngẫu nhiên lại có một vài đầu Yêu thú nhảy ra.

Triệu Phong cưỡi Ưng phi hành trên không trung, phát động tinh thần âm ba, những Yêu thú bình thường vừa nghe phải âm ba này, trực tiếp bị đánh chết. Cho dù không chết cũng bị kinh hoảng một trận. Yêu thú cho dù cường đại đến thế nào, đối diện với Tinh Thần Âm Ba Thuật, tâm thần đều sụp đổ, sợ hãi bỏ chạy.

Càng xâm nhập sâu vào, lực cản mà Triệu Phong gặp phải cũng càng lúc càng lớn hơn.

Ở phương hướng nào đó trong rừng rậm, thậm chí còn truyền đến những khí tức khiến cho Triệu Phong cảm thấy bất an nữa.

Có thể khẳng định một điều, ở sâu bên trong rừng rậm, hiển nhiên là có những Yêu thú cường đại tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên! Chỉ có những tồn tại cấp bậc này, mới có thể khiến cho Triệu Phong cảm thấy uy hϊếp.

- Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu lại một lần nữa lấy ra đồng tiền cổ, xác định phương hướng, giơ chân chỉ về một phía nào đó.

Triệu Phong khẽ gật đầu, thả Kim Vũ Điêu tự do bay đi, bản thân thì dưới sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, bay vào bên trong rừng cây u ám, đem khí tức ẩn giấu xuống đến mức tận cùng.

Dưới sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, những Yêu thú cường đại sâu bên trong rừng rậm cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của Triệu Phong.

Khí tức uy áp bên trong rừng rậm càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cơ bản đều đã đạt tới cấp bậc Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên.

Triệu Phong hoài nghi, chỗ sâu bên trong khu rừng rậm này có phải là đại bản doanh của Yêu thú hay không?

Trên đường đi tới, Triệu Phong thậm chí còn đυ.ng phải một vài đầu Yêu thú Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh nữa! Mặc dù có sự yểm trợ của Âm Ảnh Phi Phong, nhưng thoáng tới gần một chút, những Yêu thú mạnh mẽ này dường như mơ hồ có chút cảm ứng, đề phòng ngắm nhìn bốn phía xung quanh.

Tuy Triệu Phong tự tin rằng, cho dù bản thân gặp phải Yêu thú Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cũng có thể chống đỡ lại mấy phần, nếu không thì ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình an toàn.

Nhưng mà phiến rừng rậm âm u này thật sự rất quỷ dị, Yêu thú mạnh mẽ nhiều không đếm hết, một khi lâm vào trong đó, dưới Chân Linh Cảnh căn bản là cửu tử nhất sinh.

Trải qua thêm mấy canh giờ nữa, Triệu Phong rốt cuộc cũng đi xuyên qua khu vực nguy hiểm nhất của mảnh rừng u ám.

Dọc theo đường đi tới, những Yêu thú cấp bậc Thất trọng thiên mà hắn gặp phải cũng không ít hơn hai mươi đầu. Thậm chí còn có tồn tại đặc biệt, tu vi gần như tương đương với Nửa bước Chân Linh Cảnh nữa! Đám khí tức khủng bố kia, khiến cho Triệu Phong cũng phải hô hấp khó khăn.

Nửa bước Chân Linh Cảnh, sinh mệnh đã thuế biến tương đương với phân nửa Chân Linh Cảnh, vượt xa những Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.

Phiến rừng rậm lúc này lại đột nhiên tràn ngập sương mù mờ mịt. Đám sương mù kia có màu sắc vô cùng tương tự với mảnh rừng rậm, phảng phất như là một tầng bình chướng thiên nhiên do cây rừng hình thành nên vậy.

Triệu Phong tiến vào khu vực sương mù u lâm, thoáng chốc liền mất đi cảm giác phương hướng, cảm quan bị nhiễu loạn mà đi lạc.

Khó trách trong khu vực này tràn ngập một mảnh tử khí, không có người sống nào.

Những nơi mà Triệu Phong đi qua, dưới chân thường xuyên xuất hiện hài cốt, tử khí âm hàn quỷ dị, khiến cho người ta không rét mà run.

- Người bình thường tiến vào trong này, có đi mà không có về, cho dù là Nửa bước Chân Linh Cảnh cũng vậy!

Triệu Phong hít sâu một hơi.

Cũng may, hắn có được mắt trái thần bí, nhìn xuyên thấu qua sương mù, có thể nhìn thấu bản chất thế gian! Hơn nữa, hắn lại rất am hiểu Tinh Thần Huyễn Thuật, khốn cục trong sương mù u lâm này đối với hắn mà nói, lực ảnh hưởng giảm ở mức thấp nhất.

Răng rắc! Răng rắc!

Triệu Phong chậm rãi dẫm đạp lên một đám xương cốt ảm đạm. Bốn phía khu vực này toàn bộ đều là xương trắng hếu dày đặc. Cỗ tử khí âm trầm kia càng ngày càng nặng hơn, mãnh liệt đến mức có thể khiến cho cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường cũng cảm thấy tâm thầm nặng nề, hô hấp khó khăn!

Một luồng hàn ý và nguy cơ bao phủ trong lòng Triệu Phong, phảng phất như có một luồng lực lượng thần bí vô hình nào đó có ý đồ muốn tiến vào thân thể của hắn.

Tiểu Tặc Miêu trên vai của hắn thì vẫn giữ vẻ mặt tỉnh táo nhìn ngó bốn phía xung quanh.

Triệu Phong gỡ xuống bịt mắt, từ trong nhãn đồng màu xanh phiếm động một tầng ánh sáng lợi hại. Một chùm khí tức chấn nhϊếp quỷ thần khuếch trương rộng ra.

Thoáng chốc, loại cảm giác nguy cơ bất an kia đã tiêu tan hơn phân nửa.

Mắt trái thúc động lên đến cực hạn, xuyên thủng qua mấy trăm trượng sương mù, Triệu Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ tình hình trước mắt.

Ở sâu trong sương mù u lâm này, có hơn một trăm cái lăng mộ!

Quy mô của mỗi một cái lăng mộ này đều không nhỏ, có thể so sánh với một tòa cung điện nhỏ, ngay cả mộ bia cũng cao tới hơn mười thước.

Tất cả lăng mộ bao phủ một cái quảng trường loại nhỏ bên trong.

Mặt đất của quảng trường kia là do một loại tinh thạch ngân sắc kỳ dị xây dựng thành, ngay cả mắt trái của Triệu Phong cũng không thể nhìn ra được cấu tạo của loại đá này.

Ở trung tâm của quảng trường ngân tinh này, có một cái bãi đá lớn nhìn giống như một cái tế đàn vậy, khắc lên trên đó đầy những hoa văn trận pháp kỳ dị. Bên cạnh bãi đá còn có một gian phòng nhỏ nữa.

Sương mù u lâm, khu vực bạch cốt, quần lăng mộ, quảng trường ngân tinh, tế đàn thần bí…

Triệu Phong khẽ hít sâu một hơi, cũng không biết là sợ hãi hay là hưng phấn, thân hình có chút run rẩy nhè nhẹ.

Dựa theo lẽ thường, cho dù là cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh cũng không có khả năng đi sâu vào tới nơi này. Cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh cũng có khả năng bị tầng sương mù thần bí kia ảnh hưởng tới, mất đi cảm giác phương hướng.

Nhưng mà Triệu Phong lại có thể đi được đến đây, nhờ sự trợ giúp của mắt trái thần bí, cho nên hữu kinh vô hiểm.

Giờ phút này, Triệu Phong đứng cách xa đám quần lăng mộ kia khoảng cách chừng hơn trăm trượng. Mỗi một bước bước ra, cảm giác áp lực và bất an trong vô hình cũng càng phát ra mãnh liệt hơn.

Bỗng nhiên, đám bạch cốt ở phía trước chợt run rẩy nhè nhẹ, mặt đất bắt đầu chấn động mạnh lên.

Một trận thanh âm răng rắc của xương cốt va chạm vang lên, từ trong mặt đất chui lên ba bộ xương khô hình người, trong tay nắm vũ khí bạch cốt, trong hốc mắt thiêu đốt hai đóa lục diễm.

Ba bộ khô lâu hình người kia, mỗi một đầu đều mang đến cho Triệu Phong một cỗ áp lực nhàn nhạt, ít nhất cũng có thực lực tới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.

Hơn nữa, trong lộ trình đi tiếp, khả năng càng có nhiều mai phục hơn nữa.

Rốt cuộc là tiến hay lùi?

Còn không đợi Triệu Phong quyết định, ba bộ khô lâu hình người kia nhìn như chậm chạp, nhưng lại rất nhanh lao thẳng về phía trước, phát động công kích cực kỳ sắc bén.