Triệu Phong thi triển Điểm Tinh Chỉ, xuất ra một chỉ đã đánh bại được Thu Trường Y.
Khiến cho mọi người trong Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đều kinh ngạc vô cùng.
- Tiểu tử này xuất hiện từ lúc nào, tại sao trước đây chưa từng nghe nói qua?
- Vừa rồi hắn dùng một chiêu đánh bại Tân Đông, bây giờ ngay cả Thu Trường Y cũng bại trong tay hắn.
Chấn động trên sân còn vượt qua những trận luận bàn trước đó. Bởi vì Thu Trường Y chính là một trong bốn đại thiên tài Phong Vân.
Triệu Phong chiến thắng được Thu Trường Y, cũng đồng nghĩa với việc trở thành thiên tài Phong Vân mới.
Một ít thiên tài biết Triệu Phong của Triệu tộc cũng kinh hãi biến sắc.
Đám người Triệu Phong*, Triệu Hàn, Triệu Cầm, hai mặt nhìn nhau, không thể che giấu được sự kinh ngạc.
- Hắn thật sự chiến thắng rồi.
Trong ánh mắt trong suốt của Triệu Vũ Phi tràn ngập vui mừng, phảng phất như so với tự mình chiến thắng còn cao hứng hơn.
- Triệu thị gia tộc, ngoại trừ Triệu Lân Long ra vẫn còn nhân vật lợi hại như thế. Càng đáng sợ hơn là hắn chỉ mới gần 14 tuổi mà thôi...
Đôi mắt xinh đẹp của Thu Mộng Vũ lộ ra vài phần lo lắng và kiêng kỵ.
Trong thành Vũ Dương ba đại gia tộc vẫn luôn so kè và cạnh tranh lẫn nhau.
Đặc biệt là Thu gia và Triệu gia, vẫn luôn đối lập trường kỳ, sản nghiệp khác nhau, cho nên trên phương diện làm ăn vẫn không ngừng xảy ra xung đột.
Mà tiềm lực của đệ tử đời sau, chính là vận mệnh tương lai của ba tộc.
Sau khi đánh bại Thu Trường Y, Triệu Phong quay trở về nơi nghỉ ngơi của Triệu tộc.
Hắn mỉm cười nói với Triệu Vũ Phi:
- Đánh thắng hắn rồi, ta nói được thì làm được, chắc là không khiến Triệu Vũ Phi thất vọng đâu.
- Làm sao có thể chứ... Vừa rồi ta chỉ nói giỡn mà thôi, chẳng qua là muốn thăm dò thực lực chân chính của Triệu Phong ca mà thôi.
Trong đôi mắt sáng của Triệu Vũ Phi lóe lên một tia giảo hoạt vui vẻ, lúm đồng tiền trên mặt hiện lên, hết sức ngọt ngào.
Triệu Phong nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng địch ý đến từ phía bên cạnh.
Vừa liếc mắt nhìn liền thấy vẻ mặt âm hàn mang ý cảnh cáo của Triệu Lân Long.
Triệu Phong lắc đầu, Triệu Lân Long lầm tưởng mình theo đuổi Triệu Vũ Phi, đã rất nhiều lần cảnh cáo và thị uy.
Bản thân hắn cũng lười giải thích.
Với thực lực của Triệu Phong hiện nay, cũng không úy kỵ bất kỳ kẻ nào trong hàng ngũ hậu bối.
Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao vẫn tiếp tục diễn ra, những thiên tài nổi bật của thành Vũ Dương không ngừng xuất thủ, vô cùng đặc sắc.
Hồi lâu sau.
Thu Mộng Vũ, chủ sự của Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao đã tự mình lên sân khấu biểu thị.
Thu Mộng Vũ liên tiếp thắng mấy vị thiên tài tứ trọng ngũ trọng.
Với thực lực của Triệu Cầm, Triệu Thanh, căn bản không thể cầm cự quá ba chiều trong tay Thu Mộng Vũ, những thiên tài ngũ trọng võ đạo khác, như cấp bậc Triệu Hàn, Triệu Phong* cũng không cầm cự môi quá hai mươi chiêu.
Không ít người trên sân đều âm thầm líu lưỡi.
- Thực lực của Thu Mộng Vũ, so với Thu Trường Y còn cao hơn nửa cấp.
Triệu Phong dường như có chút bất ngờ.
Trải qua một thời gian dài, ấn tượng lớn nhất của mọi người đối với Thu Mộng Vũ vẫn là "Vũ Dương đệ nhất mỹ nữ".
Nhưng luận thực lực, tại lần Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao trước, Thu Mộng Vũ xếp hạng hai, xếp hạng còn cao hơn cả Triệu Lân Long.
- Triệu Lân Long, trong những đại tân tú của thành Vũ Dương, tu vi của huynh là cao nhất, Mộng Vũ cả gan muốn luận bàn với huynh vài chiêu.
Thu Mộng Vũ mỉm cười nói.
- Lần trước thua bởi ngươi, lần này tự nhiên khó tránh khỏi một trận chiến.
Triệu Lân Long chậm rãi đứng dậy, khí tức mạnh mẽ của lục trọng võ đạo tràn ra, mang đến một loại áp bách khí huyết vô hình.
Giờ khắc này, ánh mắt của hắn nhìn quanh Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, có cảm giác bễ nghễ siêu nhiên.
- Chẳng qua, vừa rồi ngươi đã liên tiếp đánh mấy trận, ta thắng cũng không võ.
Triệu Lân Long đột nhiên nói.
- Lân Long huynh không hổ là đệ nhất thiên tài của Triệu tộc, vậy thì Mộng Vũ sẽ nghỉ ngơi một lúc vậy.
Thu Mộng Vũ mỉm cười tự nhiên, cũng không hề cự tuyệt.
Đối mặt với Triệu Lân Long có tu vi cao nhất Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, nàng cũng muốn dùng toàn lực để ứng phó.
- Còn người nào dám đánh với ta một trận hay không?
Triệu Lân Long cười dài một tiếng, Võ Đạo Nội Kinh tràn ra, uốn lượn quanh người, kình phong bốn phía nổi lên vù vù. vang vọng cùng gió đêm.
Ánh mắt của hắn mang theo áp bách không tên nhìn quét qua hai nhà Thu, Tân.
Một vị thiếu niên gầy gò khẽ nói với Thu Mộng Vũ.
- Thu Lâm, ngươi hãy cẩn thận, đừng ngạnh đấu với hắn.Thu Mộng Vũ gật đầu, cũng nắm bắt thời gian để khôi phục y nguyên khí.
Vụt...
Một thiếu niên ngũ trọng võ đạo gầy gò nhảy vào chính giữa Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, nói:
- Triệu Lân Long, lần Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao trước, ta đã thua ngươi hôm nay lại đánh một trận nào.
Chiến ý trên người Thu Lâm tràn đây, hai tay lưu chuyển một tầng khí tức màu xanh lục, Võ Đạo Nội Kinh của hắn đã đạt tới ngũ trọng đỉnh phong.
- Ha ha, xem ngươi có thể tiếp được của ta mấy chiêu.
Triệu Lân Long khẽ cười một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái lưu lại vài đạo tàn ảnh màu vàng trong bóng đêm.
Phần lớn người trên sân đồng thời nhìn thấy thân ảnh của Triệu Lân Long, đều cảm thấy giống như quỷ mị, giao hòa với cảnh sắc trời đêm vậy.
- Võ học cao cấp "Bộ Ảnh Thân".
- Bộ thân pháp này thi triển trong bóng tối có thể phát huy được uy lực lớn nhất!
Một ít người đang quan chiến lập tức kinh hô.
Lúc này, trong bóng đêm lưu lại từng đạo quỹ tích tàn ảnh của Triệu Lâm Long.
Thu Lâm giật mình, ánh mắt của hắn gần như không nhìn thấy rõ quỹ tích di động của Triệu Lân Long, càng khó phán đoán được lộ tuyến công kích của hắn.
- Thương Phong chưởng!
Hắn cắn răng một cái, lục khí sâu trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào, kình phong hùng hậu cùng tiếng gió rít trầm thấp,quét thẳng về phía trước vài mét.
Phụt! Phù phù...
Chưởng pháp của hắn phun ra nuốt vào, hùng hậu liên miên, dẫn động từng đạo kình phong trầm muộn rít gào, đánh trúng vị trí của Triệu Lân Long.
Thế nhưng hắn liên tục xuất ra mấy chiêu mà ngay cả chéo áo của Triệu Lân Long cũng chưa chạm được.
Vụt...
Tàn ảnh màu vàng giống như quỷ mị của Triệu Lân Long lại tan vỡ, biến mất trong tầm mắt của Thu Lâm.
Thu Lâm liền cảm thấy không ổn, chỉ cảm thấy một luồng kình phong từ bên cạnh đánh tới.
- Thương Phong nghịch chuyển!
Hắn kinh hãi quát lên một tiếng, chưởng phong xoay chuyển, khí tức màu xanh lục dâng trào khắp toàn thân theo chưởng thế đánh về phía sau.
Phành...
Một đạo âm thanh kỳ lạ vang lên giữa bầu trời đêm.
Động tác của Thu Lâm thoáng cứng lại, trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ.
Hắn cố gắng cử động cánh tay, thế nhưng lại không nhúc nhích được chút nào.
Một chưởng toàn lực của võ học cao cấp đại thành lại bị chặn lại tại giữa không trung...
Hít...
Không ít người trên sân đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy đằng sau Thu Lâm, một nam tử mặc trường bào màu vàng kim, khí định thần nhàn đặt một tay trên vai hắn.
Sống lưng Thu Lâm toát ra mồ hôi lạnh, cảm giác bờ vai đặt trên vai nặng tựa ngàn cân.
Bất kể hắn giãy dụa như thế nào cũng không nhúc nhích được.
Thậm chí ngay cả Võ Đạo Nội Kinh trong cơ thể của hắn cũng bị một luồng khí tức bá đạo chân nhϊếp trong thể nội.
- Bộ pháp cao cấp Bộ Ảnh Thân cảnh giới đỉnh phong, cộng thêm tu vi lục trọng của Triệu Lân Long, ngay cả Thu Lâm cũng không cầm cự nổi một chiêu của hắn.
Thu Trường Y hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Lân Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao này, thực lực của Triệu Lân Long còn mạnh mẽ hơn so với hắn tưởng tượng.
- Còn ai muốn luận bàn với ta nữa không?
Triệu Lân Long đứng sừng sững giữa trung tâʍ ɦội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, áo bào màu vàng rộng lớn bay phất phới trong gió, giống như quân Vương.
- Ta!
Sau khi Thụ Lâm thua, một vị thiếu niên ngũ trọng võ đạo của Tân gia bước ra, nhưng xếp hạng của hắn còn cao hơn cả Tân Phi và Tân Đông.
- Ba chiêu sẽ đánh bại ngươi!
Triệu Lân Long cười nhạt một tiếng, tàn ảnh màu vàng giống như hư ảnh tàn phong lướt qua trong bóng đêm.
Hai đạo thân ảnh giao thoa hai ba lượt, thì hai tiếng “phành phành” vang lên, thân hình vị thiếu niên ngũ trọng võ đạo kia gần như bay ngược ra ngoài.
Phủ...
Luồng khí tức màu tím xanh vờn quanh trên người Triệu Lân Long, phối hợp với áo bào màu vàng chiếu rọi, thoạt nhìn giống như Chân Long, thanh thế lại lần nữa tăng vọt.
- Còn ai nữa?
Ánh mắt Triệu Lân Long dò xét khắp toàn trường, đảo qua Thu Mộng Vũ, rồi lại đảo qua Tân Vô Ngân.
Tân Vô Ngân vẫn nhắm mắt ngồi yên, không hề trả lời, dường như không hứng thú với việc ứng chiến.
Ngay lúc Triệu Lân Long đang cân nhắc xem sẽ khiêu chiến ai thì một tiếng nói vang lên.
- Ta!
Thu Mộng Vũ nhẹ nhàng nhảy lên sân, giống như một đạo tơ lụa màu xanh, uyển chuyển như tiên, ưu nhã thần bí, mông lung như mộng, đáp xuống trung ương Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao.
- Đó là thân pháp gì...
Một vài thiếu niên trên sân lập tức lộ ra ánh mắt thất thần.
Thân pháp của Thu Mộng Vũ mông lung phiêu dật, như mộng như ảo, thân thể xinh đẹp của nàng mềm mại như không xương, khẽ lơ lửng giữa khoảng không.
- Đển rất tốt!
Triệu Lân Long thi triển “Bộ Ảnh Thân”, vài đạo tàn ảnh màu vàng dung nhập trong bóng đêm, cùng giao thoa với bóng hình xinh đẹp màu xanh kia.
Phành...
Hai đạo thân ảnh ngẫu nhiên giao kích tại giữa không trung rất nhanh lướt qua nhau.
Mỗi một lần giao kích, thân thể mềm mại của Thu Mộng Vũ đều lộ ra sự mềm dẻo quỷ dị, ở giữa không trung nhẹ nhàng nhảy múa tá lực đả lực, xoay tròn không ngừng hiển lộ mỹ cảm vô hạn.
- Thu Mộng Vũ tu luyện “Mạn Xà Nhu Thể”, là một bộ võ học luyện thể đặc thù, khiến cho thân thể có được nhu tính vô cùng, có thể chịu được lực lượng lớn hơn, càng am hiểu tá lực đả lực, so chiêu với Võ Giả cùng cấp, căn bản không thể đả thương được nàng chút nào...
Triệu Cầm mở miệng thuyết minh.
Luận cảnh giới võ học luyện thể, võ học luyện thể của Thu Mộng Vũ gần như tương đương với Triệu Phong và Tân Đông.
Thế nhưng đặc thù của võ học luyện thể mà Thu Mộng Vũ tu luyện chính là lấy nhu thắng cương, tá lực đả lực.
Ngoài ra, võ học khinh thân và bộ pháp thân pháp của Thu Mộng Vũ đều không thua kém gì Thu Trường Y, Võ Đạo Nội Kinh thậm chí tiếp cận lục trọng.
Với khả năng của Triệu Lân Long, cho dù đánh với Thu Mộng Vũ hai mươi chiêu, phát huy Bộ Anh Thân đến cực hạn thì cũng không thể chiếm được tiện nghi.
Ba mươi chiêu... Bốn mươi chiêu... Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ưu thế của Triệu Lân Long dần dần lộ ra.
Cảnh giới bộ pháp của hắn khá cao, thực lực tu vi cũng mạnh, xét về tổng hợp thì hắn hơn hẳn Thu Mộng Vũ.
Vân Toa Chi!
Năm mươi chiêu qua đi, Triệu Lân Long phát động võ học đỉnh cấp.
Xẹt... vù vù...
Đầu ngón tay mang theo khí tức màu tím xanh, ngưng tụ lại như châm, đầu ngón tay đâm thẳng tới, phát ra tia sáng lập lòe, phảng phất như muốn xuyên thủng tầng mây trên trời.
Thu Mộng Vũ cuối cùng cũng không địch lại, liên tục ngăn cản hơn mười chiêu, khí tức sôi trào, suýt nữa thổ huyết.
- Lân Long huynh tiến triển thần tốc, Bộ Ảnh Thân và Vân Toa Chi thật khiến Mộng Vũ bội phục.
Thu Mộng Vũ tỏ vẻ hào sảng mỉm cười nhận thua.
Mặc dù nàng thua nhưng đây cũng là chuyện thường tình.
Lần Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao này, khí thế của Triệu Lân Long quá mạnh, với tu vi lục trọng võ đạo gần như có thể ngạo thị đệ tử toàn trường rồi.
Có lẽ, chỉ có Tân Vô Ngân xếp hạng nhất mới có thể cùng hắn đánh một trận.
Sau khi chiến thắng Thu Mộng Vũ, Triệu Lân Long chỉ còn lại một đối thủ duy nhất, đó chính là Tân Vô Ngân.
- Còn người nào có thể chiến hay không?
Triệu Lân Long thở ra một hơi, ánh mắt đảo qua toàn trường,hơi dừng lại một chút trên mặt Triệu Phong, trong mắt mang theo một tia khinh thường.
Lúc ánh mắt chạm đến Triệu Vũ Phi thì lại trở nên nhu hòa nóng bỏng, không che giấu sự ái mộ. Mong chờ nàng có thể chứng kiến thời khắc mình phát ra ánh sáng huy hoàng chói lọi đó.
Cuối cùng....
Ánh mắt Triệu Lân Long dừng lại trên người Tân Vô Ngân.
Những thiên tài trên sân cũng đồng loạt nhìn về phía "Tân Vô Ngân", tràn ngập chờ mong.
Tân Vô Ngân.
Vương giả của lần Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao trước, với thực lực tuyệt đổi đánh bại ba đại thiên tài Phong Vân khác.
- Tân Vô Ngân! Tân Vô Ngân!
Trên sân truyền đến từng trận hò hét.
Dưới ánh mắt chăm chú của toàn trường, Tân Vô Ngân chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ:
- Lục trọng võ đạo cũng vô dụng thôi. Vẫn là quy củ cũ, mười chiều.
XOạt...
Trên sân nổi lên một trận oanh động.
Mười chiêu? Có nghĩa là gì?
Triệu Phong hơi lộ vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía những thiên tài khác của Triệu tộc.
- Tân Vô Ngân này có một biệt danh gọi là “Không quá mười chiêu”.
Triệu Phong* hít sâu một hơi nói.
Không quá mười chiêu?
- Đến tận hôm nay, vẫn chưa từng có đệ tử nào có thể cầm cự quá mười chiêu trong tay hắn... Chưa từng có!