Bất đắc dĩ. Triệu Phong đành phải cầm lấy cung tiễn, chậm rãi kéo động dây cung.
- Xem tư thể của tiểu tử này, chắc chắn là một tên tân thủ!
- Hừ! Nếu lần này hắn lại tiếp tục bắn trúng hồng tâm, ta sẽ viết ngược tên của ta.
Đám tiễn thủ trong sân luyện bắn cung lộ vẻ mặt hưng phấn, vô cùng khinh thường Triệu Phong.
Triệu Vũ có tiễn thuật cao nhất trong đám người thì bày ra vẻ mặt lạnh nhạt tự tin bộ dạng như chỉ điểm giang sơn, nói:
- Tiên thuật là làm nhiều mà quen chỉ có thông qua vô sô lân luyện tập mới có thể trở thành cao thủ tiễn đạo chân chính. Hắn vừa dứt lời rất nhiều tiễn thủ ở xung quanh đều đồng ý, nhao nhao gật đầu. Triệu Phong nheo mắt lại, lần này cũng không hoàn toàn thúc dục mắt trái nữa.
Nếu như toàn lực thúc dục mắt trái tất sẽ lại bắn trúng hồng tâm.
Triệu Phong quyết định thu liễm bớt một chút, cho nên chỉ hơi thúc dục dị năng của mắt trái một chút.
Cùng lúc đó, bởi vì nội dung của bản thư tịch Liên Châu Lưu Tinh Tiễn đã dung nhập vào trong tâm thần cho nên cũng tác dụng lên thân thể.
Từng bộ vị trên thân thể Triệu Phong thậm chí là hô hấp đều sản sinh biến hóa rất nhỏ. Những biến hóa này, mọi người ở xung quanh đều không quá lưu tâm. Mà Triệu Vũ thân là cao thủ tiễn thuật, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng sắc bén.
Vù...
Dây cung chấn động mũi tên giống như tàn ảnh chỉ trong chớp mắt xẹt qua hư không 10m, giống như sao băng đâm trúng mục tiêu.
Chính giữa hồng tâm!
- Lại là mười vòng!
Triệu Phong vẻ mặt kinh ngạc.
Lần này hắn không toàn lực thúc dục năng lực măt trái nữa, chỉ thử vận dụng kỹ xảo pháp quyết của Liên Châu Lưu Tinh Tiễn mà thôi.
Hắn vốn tưởng rằng lần này khó mà đạt được thành tích tốt nào ngờ lại bắn trúng chính giữa hồng tâm.
Haiz...
Hắn lắc đầu, thở dài.
Mà kết quả này, lại khiển cho vẻ mặt đám con cháu trong gia tộc đang vây quanh co giật mãnh liệt.
- Lại là hồng tâm, tên này rốt cuộc là loại quái thai gì? - Liên tục hai lần trúng hồng tâm sao có thể có vận khí tốt như vậy?
Đám tiễn thủ này, có người vẻ mặt cổ quái có người nghi ngờ không thôi còn có một số thì lại không phục.
- Được rồi bắn xong rồi ta có thể đi rồi chứ? Triệu Phong vỗ vỗ quần áo, đặt cung tên xuống chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, đám tiễn thủ ở xung quanh vô cùng không cam lòng, hết sức phiền muộn.
- Tiểu tử! Đứng lại cho ta! Một thanh âm sắc bén mà lạnh lẽo như băng từ phía sau truyền đến. Bước chân của Triệu Phong hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn. Người lên tiếng chính là Triệu Vũ.
Triệu Vũ vẻ mặt nghiêm chỉnh, trong mắt lộ ra ý giận, khí thể tam trọng võ đạo khiến trái tim những người xung quanh khẽ trầm xuống.
Tuổi của Triệu Vũ khoảng mười bảy mười tám, lớn hơn Triệu Phong không ít, lại thêm tu vi tam trọng võ đạo của hắn, lại càng tăng thêm vài phần uy thế.
- Tên cũng bắn rồi các ngươi còn muốn gì nữa? Triệu Phong vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt hỏi.
Thực lực Triệu Vũ mạnh mẽ, hắn không nắm chắc có thể thủ thắng thể nhưng cũng không nhất thiết phải sợ hãi.
- Còn dám giả vờ! Triệu Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi không phải là tân thủ tiên đạo, dám cố tình đên đây trêu đùa chúng ta sao?
Lời này vừa dứt, đám đông tiễn thủ ở xung quanh lập tức tỉnh ngộ, liền nhao nhao ầm ĩ.
- Ta đã nói rồi tiểu tử này không thể có vận khí cứt chó như vậy được, thì ra là giả heo ăn thịt hồ!
- Lẽ nào lại vậy, không ngờ lại trêu đùa chúng ta!
Đám đệ tử ở trong tộc đứng xung quanh hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ lời nói của Triệu Vũ, cả đám vẻ mặt bất thiện quát lớn Triệu Phong
- Các vị bình tĩnh, đây quả thực là lần đầu ta bắn tên... Triệu Phong cười khổ lắc đầu, hắn quả thật không có ý định giả heo ăn thịt hồ. Có thể đạt được thành tích khá như vậy, ngay cả chính hắn cũng không ngờ tới.
Triệu Vũ lạnh lùng nhìn hắn trong mắt lóe lên tinh quang:
- Hai mũi tên trước, ngay cả ta cũng bị lừa gạt, nhưng mũi tên thứ ba... Tư thệ và thủ pháp của ngươi, hiện nhiên đã đạt đên trình độ cao thủ. Cách xa hơn 10m, liên tục băn trúng hồng tâm hai lần nêu là lần đầu bắn tên có thể có vận khí tốt như vậy sao? Hắn nói rất có đạo lý. Triệu Phong cho dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
- Các ngươi muốn gì? Sắc mặt Triệu Phong đột nhiên lạnh lẽo, dứt khoát không giải thích nữa.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi trêu đùa chúng ta như vậy, cũng không thể rời đi dễ dàng được.
Đám đệ tử Triệu thị gia tộc đứng xung quanh xoa nắn tay, bộ dạng không chút hảo ý.
Nhất thời khu vực sân huấn luyện bắn cung liền trở thành tiêu điểm, càng ngày càng có nhiều người đi về phía bên này.
- Vũ Phi tỷ, bên kia rất náo nhiệt, chúng ta qua đó xem đi! Vài thiếu nữ trong tộc cũng bị động tĩnh phía bên này hấp dẫn.
Những thiểu nữ này, nhỏ thì khoảng mười hai mười ba tuổi lớn thì chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Trong đó có một thiếu nữ áo tím duyên dáng yêu kiểu, lông mày kẻ đen, cặp mắt trọn trong suôt, khuôn mặt đẹp như tuyết trăng làn da mịn màng vô cùng, mái tóc xanh bông bênh... xinh đẹp không gì sánh được.
- Thật đẹp... Nàng là ai?
Một thiếu niên bằng tuổi Triệu Phong lập tức ngây ngẫn ánh mắt không thể dời đi được.
- Đó là thiên tài mới quật khởi trong tộc, Triệu Vũ Phi
Phần lớn đệ tử trong tộc đều nhận ra thân phận của thiếu nữ áo tím.
- Mới mười bốn mười lăm tuổi đã có thể tu luyện đến đỉnh phong tam trọng võ đạo, gần bước vào tứ trọng võ đạo, trở thành Võ Giả chính thức.
- Triệu Vũ Phi này chẳng những vóc dáng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, không ngờ thiên phú còn cao như vậy.
- Một vài thiếu niên kinh ngạc thu hồi ánh mắt, có chút mặc cảm tự ti, không dám nhìn thẳng Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi chẳng những ngày thường xinh đẹp, còn có một loại khí chất thanh lệ thoát tục, đôi măt dê thương tinh khiết sáng long lanh hơn xa những dung hoa tục phân bình thường.
Ngay cả Triệu Vũ lúc nhìn thấy Triệu Vũ Phi ánh mắt cũng sáng ngời.
- Là nàng...
Triệu Phong cũng nhận ra Triệu Vũ Phi.
Triệu Vũ Phi là đệ tử từ một chi tộc khác tới đây vào nửa năm trước.
Tu vi của nàng tương đương Triệu Nhất Kiểm, thể nhưng tuổi thì lại nhỏ hơn.
Khó có thể tưởng tượng được trong chi tộc lại có thể xuất hiện nhân vật như vậy, trong tình huông tài nguyên võ học và các loại trợ lực khác đều xấu mà có thê đạt đên bực cảnh giới này.
Có lẽ, đây chính là thiên tài!
Chuyện thường nhân không thể làm được, ở trên người thiên tài thì lại hết sức dễ dàng.
Lúc trước nhìn thấy Triệu Vũ Phi, Triệu Phong cũng cảm thấy hâm mộ vô cùng, với tư cách là thiếu niên cùng lứa, tự nhiên khó tránh khỏi bị hấp dẫn. Thể nhưng Triệu Phong biết rõ, với tu vi và địa vị của hăn, hai người căn bản là người của hai thê giới.
Thấy Triệu Vũ Phi đi tới đám người Triệu Vũ liền nhiệt tình chào hỏi.
Triệu Phong vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn Triệu Vũ Phi một cách dò xét.
Nếu đổi lại là trước đây, Triệu Phong ở trước mặt mỹ nữ thiên tài như Triệu Vũ Phi sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm, căn bản không dám nhìn thắng đối phương.
Hôm nay, hắn lại có thể bình thản thưởng thức như thường.
Đang lúc đánh giá, mắt trái của Triệu Phong bất giác tự thúc dục.
Thông qua mắt trái thân hình yểu điệu thon thả của Triệu Vũ Phi liền hiển lộ rõ ràng trước mặt Triệu Phong.
Ồ...
Vừa đánh giá một chút. Triệu Phong lại càng hoảng sợ.
Trong mơ hồ, quần áo của Triệu Vũ Phidần dần mờ đi, dường như có thể nhìn thấy nội y và da thịt trắng như tuyêt của nàng.
Đương nhiên. mắt trái của hắn cũng không thể hoàn toàn nhìn thẩu, cho dù được thì cũng rảt mơ hồ.
Chỉ có điều thị lực của hắn vượt xa thường nhân cho nên mới có thể nhìn sự vật càng thêm rõ ràng.
Khác biệt ở chỗ, thị giác của người bình thường, chỉ dừng lại ở nhìn từ xa. Còn thị giác của Triệu Phong lại có thê nhìn gần hơn có thể so với “khoảng cách Linh”, bởi vậy mới có hiệu quả “nhìn thâu”.
Lúc này, năng lực mắt trái của Triệu Phong được thúc dục đến cực hạn, quầng sáng màu xanh nhạt hình xoăn ôc trong không gian đen kịt xoay tròn nhanh chóng.
Đột nhiên, trong tầm mắt, quần áo của Triệu Vũ Phi thậm chí cả thân thể đều dường như hoàn toàn phai nhạt, gần như trong suôt.
Mắt trái của Triệu Phong nhìn thấy từng đường khí huyết vận hành, tuy chỉ là những tia nhỏ, lại cương nhu có lực, mơ hô ẩn hiện một tia khítức màu tím nhạt.
- Thiên phú của Triệu Vũ Phi thật đáng sợ! Lại sắp luyện ra “Võ Đạo Nội Kình”...
Triệu Phong chẩn động, hít sâu một hơi. Luận tuổi đối phương chẳng qua chỉ hơn hắn một tuổi thể mà lại có thành tựu như vậy.
Tại đại lục Thanh Hoa, phần lớn “Võ Đồ”, suốt đời đều dừng lại ở tam trọng không thể nào lĩnh ngộ được “Võ Đạo Nội Kinh”, trùng kích tứ trọng võ đạo.
Mà Triệu Vũ Phi lúc mười bốn mười lăm tuổi lại sắp tu luyện thành Võ Đạo Nội Kinh, ngày sau trở thành Võ Giả chính thức đã nắm trong tầm tay.
- Mắt trái của ta mặc dù không thể hoàn toàn nhìn thẩu, thể nhưng đối với khí huyết và cảm ứng các loại lực lượng Võ Đạo Nội Kinh lại rất mãnh liệt.
Mắt trái Triệu Phong liên tục nháy lên, đưa ra kết luận.
Đúng lúc này, Triệu Vũ Phi là tiêu điểm của mọi ánh mắt dường như phát giác ra điều gì, đôi mắt xinh đẹp chuyên động đột nhiên nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong không hề tránh né, chỉ thu hồi năng lực của mắt trái.
Trong lòng Triệu Vũ Phi rất kỳ quái vừa rồi nàng có cảm giác giống như quần áo bị lột sạch, toàn bộ bí mật đều không thể che giấu.
- Bên này xảy ra chuyện gì?
Triệu Vũ Phi thu hồi ánh mắt, dò xét bổn phía.
- Vũ Phi muội là như vậy... Đám người Triệu Vũ thêm mắm thêm muối đem mọi chuyện “trước sau” kể một lượt.
- Thì ra là thể. Triệu Vũ Phi hơi có chút kinh ngạc, nhìn Triệu Phong một cái.
Triệu Phong biết, dưới loại tình huống này, bản thân trăm miệng cũng khó giải thích liền dứt khoát không nói gì.
- Tiểu tử! Hành vi vừa rồi của ngươi đã chọc giận nhiều người. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội hãy xin lỗi mọi người đi.
Triệu Vũ ngạo nghễ nói.
Xin lỗi?
Ta không làm gì sai tại sao phải xin lỗi.
Triệu Phong nhếch miệng.
- Chỉ cần xin lỗi chúng ta, việc này xem như cho qua.
Triệu Vũ rất có phong độ, nói.
Trước mặt mỹ nữ như Triệu Vũ Phi hắn tất nhiên muốn biểu hiện một phen.
- Xin lỗi? Không có khả năng.
Triệu Phong không hề sợ hãi nói:
- Tất cả những lời vừa rồi chỉ là phỏng đoán của cá nhân ngươi. Lời này vừa nói ra rất nhiều người, bao gồm cả Triệu Vũ Phi đều khẽ nhíu mày.
- Tên Triệu Phong này thật không biết thức thời
Đôi mi thanh tú của Triệu Vũ Phi khẽ cau lại, ẩn tượng đối với Triệu Phong có chút không tôt.
- Tiểu tử ngươi còn giảo biện.
Triệu Vũ không hề tức giận, ngược lại cười.
- Nếu như không xin lỗi, đừng mơ rời đi.
Những con cháu trong gia tộc ở gần đó bây ra bộ dạng hùng hùng hỗ hổ, vây quanh Triệu Phong.
- Lây nhiều hiệp ít?
Triệu Phong mang vẻ mặt cười nhạo, hữu ý vô ý nhìn Triệu Vũ Phi một cái.
Đám người Triệu Vũ nghe vậy liền biến sắc.
Trước mặt mỹ nữ thiên tài như Triệu Vũ Phi bọn hẳn tất nhiên muốn giữ phong độ, lấy nhiêu hiệp ít cũng không phải là việc làm quang minh.
- Tổt tốt tốt!
Triệu Vũ xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh nảy ra ý hay, cười ha hả nói:
- Chúng ta không lấy nhiều hϊếp ít... Chỉ cần người có thể thắng ta trên phương diện tiễn thuật, có thê không cần nói xin lỗi cũng được.
- Không sai! Nếu như đều là tiễn thủ, vậy hãy dùng thực lực mà nói chuyện.
- Vũ Phi muội muội có thể làm chứng cho chúng ta. Mọi người đều nhao nhao phụ họa. Trong lòng Triệu Vũ cười thầm, đây quả thực là kể một tên trúng hai đích...
Thông qua tỷ thí tiễn thuật, hắn có thể danh chính ngôn thuận bắt Triệu Phong xin lỗi, lại không mât phong độ.
Hơn nữa, hắn còn có thể biểu hiện tiễn thuật ưu việt của mình trước mặt Triệu Vũ Phi có khi còn thu được tâm hồn thiếu nữ.
- So tiễn thuật?
Triệu Phong có chút bất đắc dĩ, đáp ứng:
- Được rồi chúng ta hãy lấy thực lực nói chuyện đi.