Chương 52: Quyết định của Snape
Gần đây, tâm trạng Snape cực không tốt.Từ khi Harry khôi phục ký ức họ dường như lại trở về trước kia, đây không phải điều Snape muốn, nhưng anh phải dựa theo thái độ trước kia đối mặt với Harry, anh không muốn cho Harry chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa.
Nhưng, chỉ có mình anh biết căn bản anh không biết phải làm gì.
Một năm ở cạnh nhau sớm tối, bản thân anh cũng không nhớ rõ trước kia mình nói chuyện với Harry thế nào, nên mấy ngày nay mới có thể gắng né Harry.
Chỉ là một khi tránh đi, cõi lòng sẽ không ngừng nhung nhớ.
Đúng vậy, nhung nhớ.
Anh biết mình khát vọng nhìn thấy Harry, khát vọng này được hình thành bởi một năm ở chung này.
Mấy ngày nay anh tránh Harry, Harry cũng tránh anh, căn bản không gặp nhau.
Một khi không thấy, nhung nhớ trong óc sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng, anh phải lấy lý do gì tìm Harry chứ?
Snape ngồi ở bàn văn phòng, cúi đầu suy tư.
Nhưng không đợi lâu sau, Dyers đã gõ cửa.
“Vào đi.”Snape khẽ nói.
Chỉ thấy cửa mở ra, Dyers kéo Harry vẻ mặt không muốn đi vào.
“Giáo sư Snape.” Dyers nở nụ cười hiền hòa lễ phép, “Có chuyện nhờ ngài.”
Snape nhíu mày, không nói, ý bảo Dyers tiếp tục.
“Là vậy, ba ba cho rằng Harry không
nên tiếp tục không giao tiếp với mọi người, dù sao rất nhiều người rất lo lắng cho em ấy. Hơn nữa Harry cũng cần tiếp tục học hành, không thể giao tiếp thì không được, mà chỉ có thầy biết ngôn ngữ của hai người, nên ba ba cho rằng, cần phải đưa Harry đến chỗ ngài giáo dục.”
“Nếu là ý của ngài Slytherin, vậy đương nhiên tôi sẽ giúp đỡ.” Snape khoanh tay, anh cố gắng phun một ít nọc độc, nhưng anh ngạc nhiên nhận ra đối mặt với Harry, anh hiền hòa hơn.
Như kiểu đã thành thói quen, không còn muốn thay đổi nó nữa.
Snape hiện tại là vậy, căn bản không muốn đi thay đổi thái độ và thói quen của mình với Harry.
Nếu có thể, anh càng hy vọng cứ đối xử với cậu dựa theo thói quen một năm này.
Nhưng, nhìn trong mắt Harry cố gắng che dấu hoảng sợ, biết là hậu quả bản thân đã gây ra trong quá khứ.
Snape đâu biết rằng Harry không chỉ rối rắm vì trước kia mà là vì không lâu trước đó nghe được Dyers nói trong khoảng thời gian này mình thân cận đối phương thế nào, làm nũng đối phương ra sao, trẻ con thế nào khi không thích người khác làm đối phương chú ý.
Cho đến hiện tại Harry vẫn không thể tin được chuyện này, nếu tư duy cậu trở về trước kia, trẻ con mấy tuổi làm nũng vẫn có thể được, nhưng vấn đề là, tư duy rút lui chính là cậu mà không phải Snape. Snape đối mặt với Harry làm nũng lại không ném đối phương ra, hơn nữa cụm từ “thầy ấy cực cưng chiều em” cũng trở thành chuyện Harry không tin nhất.
Snape ghét cậu còn không kịp, sao có thể cưng cậu được chứ?
Harry vẫn luôn ôm ý nghĩ như vậy, nhưng khi cậu thấy Snape, cậu chú ý tới mạt hiền hòa dưới đáy mắt khi Snape nhìn cậu kia.
Dù chỉ là một chút nhưng Harry vẫn nhận ra.
Har vẫn là một đứa trẻ mẫn cảm, như khi vừa mới nhập học cậu đã chú ý Snape đối với cậu ác ý, lúc này cậu cũng chú ý tới sự hiền hòa khi Snape nhìn.
Điều này làm cậu cảm thấy khó có thể tin được, cũng càng thêm khϊếp sợ.
Khi mất trí nhớ rốt cuộc cậu đã làm gì? vì sao thái độ Snape đối với cậu lại thay đổi nhiều như vậy?
Thật ra, Harry cậu không làm gì cả, chỉ là mặt dày mày dạn chút thôi…
“Vậy, Harry liền nhờ ngài, giáo sư.” Dyers mang theo
nụ cười nhu hòa rời khỏi văn phòng Snape, chỉ còn lại một mình Harry luống cuống đứng nơi đó.
Snape nhìn đứa bé trước mắt, miệng định châm chọc nhưng cuối cùng không thể nói ra miệng.
Anh hơi ủ rũ thở dài.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định không gây với đối phương.
Dù mất trí nhớ hay không, cậu ấy đều là Harry mà, không phải sao?
Không phải thế thân của Lily, cũng không phải nguyên bản James Potter.
Cậu ấy chỉ là Harry Potter.
Lúc này anh mới hiểu được câu Dumbledore nói năm đó là có ý gì.
Mỗi người hiểu được Harry đều sẽ thích trò ấy.
Đúng vậy, mỗi người đến được trong lòng Harry, đều sẽ thích Harry.
Lớn mật mà không cuồng vọng, thông minh mà không tự phụ, ôn hòa mà không khϊếp nhược.
Cậu ấy trung hòa tính cách của Lily và lão Potter, là một đứa bé ưu tú – chỉ cần bạn đồng ý bỏ đi thành kiến.
Harry như vậy, còn chói mắt hơn cả Lily.
“Đến đây.” Snape nói khẽ vẫy tay với Harry.
Harry hơi do dự đi tới, “Cái kia…”
“Đừng căng thẳng,” Snape không nói được lời khiến người ta cảm động nhưng anh có thể dùng hành động làm người ta cảm thấy ấm áp, “Chỉ dạy trò phân biệt ngôn ngữ, khi đó trò học được, tin chắc lần này trò cũng học được.”
“Con…” Đối mặt với Snape lại khích lệ mình, Harry giật mình mở to mắt, “Con… Con không biết, con không có ấn tượng…”
“Trò có thể, đến đây…”
Trước đó khi Snape dạy Harry đã từng mượn một ít sách, hiện tại Harry không học tiếng Anh cổ nhưng những sách đó vẫn có thể dùng để phụ trợ.
Harry thấp thỏm ngồi cạnh Snape.
Nghe người đàn ông nhẹ nhàng ghé vào bên tai giảng giải cho cậu sự khác nhau giữa phát âm tiếng Anh cổ và tiếng Anh hiện đại, cậu nghe, bỗng nhiên liền ngơ ngẩn.
Một đoạn ký ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Harry.
Trong phòng ánh mặt trời chiếu vào, trên bàn học không phải là bài tập của học trò mà là một ít sách tiếng anh cổ, người đàn ông nhẹ nhàng giảng giải gì đó. Mà một thiếu niên mở to đôi mắt xanh biếc đối diện với anh tò mò nhìn đối phương, cũng không nhìn sách, chỉ nhìn đối phương, rồi bỗng nhiên nghịch ngợm mỉm cười, chạy tới trước mặt người nọ, tiến vào lòng.
Người đàn ông tức giận nói gì đó, dường như muốn lôi thiếu niên trong ngực ra nhưng anh không thành công, thiếu niên dùng đôi mắt xanh biếc đáng thương nhìn anh, đôi môi khép mở không biết đang nói gì.
Cuối cùng người đàn ông nhìn đôi mắt kia một lúc lâu, thở dài, không nói.
Như chấp nhận thiếu niên tiếp tục ở trong lòng mình vậy.
Sau đó anh cầm lấy sách tiếp tục đọc, thiếu niên trong lòng anh yên lặng nhìn quyển sách, vươn tay đi kéo ngón tay đặt trên sách, nhưng mỗi lần đều không thể gỡ được.
Rồi, người đàn ông bị thiếu niên làm phiền, dùng đôi tay mềm nhẹ xoa đầu, sau đó khẽ nói gì đó bên tai cậu.
Thiếu niên yên lặng trở lại, mang theo nụ cười sáng lạn.
Người đàn ông tiếp tục đọc nội dung trên sách, thiếu niên cười hì hì ngồi trên đùi người nọ, sau đó hơi hơi lùi về sau, vừa lúc có thể để người nọ đặt cằm lên đầu mình.
Sau đó, không biết bao lâu, thiếu niên mệt mỏi ngủ đi trong giọng nói của người nọ.
Cặp mặt kia dần dần nhắm lại, khi thiếu niên ngủ say, người nọ vẫn đang đọc sách.
Vẫn luôn vẫn luôn.
Giọng nói kia cũng ở bên tai cậu, xâm nhập vào cảnh trong mơ, trở thành nguồn suối nụ cười của cậu khi đang ngủ.
Cảnh tượng hài hòa như vậy, hình ảnh ấm áp như vậy, hành động cưng chiều như vậy xuất hiện trong đầu Harry làm bản thân cậu cũng không dám tin.
Đó là Snape và cậu.
Hoặc là nói, là Snape và cậu mất trí nhớ.
Ở cạnh nhau tự nhiên như vậy… khiến người ta hâm mộ.
“Sao thế?” Giọng Snape vang lên bên tai Harry, lúc này Harry mới tỉnh táo lại, phát hiện không biết khi nào mình đã được Snape ôm vào trong ngực.
Sao có thể?
Harry ngạc nhiên nhìn bàn tay ôm eo mình, không thể tin nhìn bàn tay đó, mở to mắt.
Khi nào thì mình từ đối diện đi vào ngực Snape rồi?
Mà đối phương lại không nhắc cậu, tự nhiên ôm lấy cậu.
Này…
“Con… Con chỉ là…” Harry còn không biết là mình chạy tới hay đối phương đưa cậu lại, cậu lắp bắp nói không nên lời, nhìn Snape cũng không biết làm gì.
“Sao vậy? Sao lại đột nhiên xuất thần?” Snape xoa nhẹ tóc cậu, hành vi tự nhiên này làm Harry lại thấy hình ảnh trước đó trong đầu mình.
“Con chỉ là…?” Harry lắp bắp, không biết nên nói gì, “Vừa mới đột nhiên nghĩ ra, nhưng lại không thể nghĩ được là chuyện khi nào…”
“Nghĩ ra cái gì?” Snape đặt cằm lên vai cậu, ghé vào tai cậu hỏi.
Hơi thở ấm áp kia làm Harry rụt cổ lại.
“Con.. Con nhìn tới… hình ảnh học tiếng Anh cổ trước kia…” Harry lắp bắp, “Nhưng con không biết là vì sao… lại cảm thấy không như là thật.”
“Vì có ta ở cạnh trò sao, Harry?” Snape cười nhẹ bên tai cậu, “Không tin, ta sẽ dạy trò?”
Không phải không tin thầy sẽ dạy tôi, mà là không tin thầy sẽ dạy tôi như vậy… Harry lui cổ nghĩ, Snape còn tựa vào vai cậu, hơi thở ấm áp phun bên tai Harry, làm Harry không tự chủ được co người lại, thậm chí đầu sẽ không tự chủ nghĩ tới hình ảnh xuất hiện trước đó.
Ấm áp như vậy, lại ái muội đến thế…
“Harry?” Giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên ngay bên tai Harry làm người ta như muốn chìm vào giọng nói tốt đẹp đó.
Harry cảm thấy mặt mình không tự chủ được đỏ lên.
Sau đó cậu bỏ tay Snape ra, như chạy thoát thân mà rời khỏi nơi này.
Snape nhìn Harry chạy trốn, khẽ nở nụ cười, “Hóa ra… những cảnh ở chung trong một năm, lại giúp cậu ấy nhớ lại?”
Vậy, sao không lợi dụng ưu thế này chứ?