-Cậu làm cái gì vậy? Cô ấy đã chết rồi cậu cũng không để cho cô ấy yên sao?
Tuyết Nhi vội chạy đến can nhưng lửa giận của Lục Khánh Phong vẫn chưa tắt, kéo cổ áo Thiện Nam lên đinh ra quyền với cậu ta thì…
.Títt…tít..
Máy đo nhịp tim đã xuất hiện những dòng lên xuống khá nhịp nhàng chứ không phải là một đường thẳng tắp nữa, Diệp Lan đeo mặt nạ ô xi đã xuất hiện dấu hiện thở lại. Cùng lúc đó y tá từ đâu bước vào thấy mọi thứ như vậy vội vàng gọi bác sĩ. Bác sĩ chạy tới cũng kinh ngạc đến bất ngờ, ông ta sung sướиɠ nói:
-Ngài Lục! Chúc mừng ngài….Tiểu thư đã..sống lại! Đúng là một kì tích mà!
Lục Khánh Phong nghe thế vội buông cổ áo Thiện Nam ra, khuôn mặt mang chút kinh ngạc vui mừng, hắn nhìn chằm vào Diệp Lan, đúng là có chút khởi sắc rồi. Tuyết Nhi đứng bên ngoài cũng phải há hốc miệng kinh ngạc…
Thiện Nam vội mở khẩu trang ra, khuôn mặt đầy mồ hôi thở hổn hển. Ca này đúng là khó thật. Phẫu thuật xong còn tí bị một cước nữa…Rất may là vừa lúc khâu xong vết mổ thì Lục Khánh Phong mới đẩy cậu ta ra..
Tuyết Nhi vội đỡ Thiện Nam về phòng làm việc, chả biết nhỏ có nên tự hào không nữa!
Ông bác sĩ nói qua chỉ cần chăm sóc tốt là mấy ngày nữa Diệp Lan bình phục.Sau đó ông ta liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn Lục Khánh Phong và Diệp Lan, anh mới nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy tay cô. Thật sự là quá kì diệu!
Dung Thi Vân tỉnh dậy khuôn mặt nhợt nhạt được y tá đưa đến phòng của Diệp Lan, thấy Lục Khánh Phong đang cầm tay cô, bà đau lòng nói:
-Phong! Đừng buồn nữa con! Người thì..cũng đã đi rồi! Con mà buồn thì con bé cũng không vui!
Lục Khánh Phong thấy mẹ mình nói vậy bật cười, nụ cười rạng rỡ mà hàng chục năm nay Dung Thi Vân mới có thể nhìn thấy. Cùng lúc đó Tuyết Nhi tung tăng đi vào, măt rạng rỡ không kém. Dung Thi Vân chợt nhíu mày lo sợ xen cả tức giận, lẽ nào anh em nhà này buồn quá mà hóa điên?
Tuyết Nhi đang tung tăng thấy mẹ như vậy khuôn mặt nhỏ ngơ ngác như con mèo hoang, tưởng làm mẹ tức giận chuyện gì đang định xin lỗi thì Lục Khánh Phong lên tiếng:
-Mẹ! Diệp Lan không chết, cô ấy sống lại rồi!
Dung Thi Vân kinh ngạc quay qua nhìn y tá như muốn hỏi là thật sao thì y tá liền gật đầu (bà này hay nha, ko tin con mình mà tin y tá, chắc bà sợ con lo quá sinh bệnh nói hoang đường)
Lúc này bà không kìm nổi vui sướиɠ mà chắp hai tay lại với nhau, miệng lẩm bẩm:
-Tạ ơn trời đất!
Tuyết Nhi tưởng mình làm sai điều gì thấy mẹ vậy đưa tay lên cốc đầu mình, ngây thơ quá mà…
Hai ngày sau Diệp Lan liền tỉnh lại,cô Lý đến chăm sóc cho cô. Lần này Lục Khánh Phong cấm cô xuống giường, ngoài cửa vệ sĩ đứng kín lại, Thiện Nam có trách nhiệm là bác sĩ thường xuyên khám cho Diệp Lan, ngoài ra không bác sĩ nào được vào.Gia Hân đến thăm nhưng không được vào, Tuyết Nhi, Diệp Lan cho vào nhưng cũng không được, ngay cả Dung Thi Vân lên tiếng đám vệ sĩ đó cũng nhất quyết không cho. Đến khi được lệnh của Lục Khánh Phong họ mới cho vào..Gia Hân thầm than để thăm được Diệp Lan khó như thăm Tổng Thống vậy.
Một tháng sau, Diệp Lan có thể lành lặn đi lại được.
Buổi tối hôm đó
Đang làm viêc đột nhiên Lục Khánh Phong liền đứng dậy, đến chỗ Diệp Lan, anh trực tiếp vén áo cô lên, Diệp Lan giật mình, vội gạt ra:
-anh đang làm cái gì vậy?
-May quá!
Diệp Lan khó hiểu:
-may cái gì?
-Vết sẹo của em không bị lồi lên quá kinh khủng!
-Thì sao?
Lục Khánh Phong thản nhiên trả lời:
-Thì mặc váy cưới sẽ đẹp chứ sao!
Diệp Lan há hốc miệng:
-Váy cưới?
-Phải, anh cho thiết kế hai bên eo của em sẽ được làm bằng chiếc lưới mỏng!
-Sao lại làm mấy chuyện này?
-Chúng ta sắp kết hôn rồi! Em chuẩn bị tinh thần cho tốt, 3 ngày nũa sẽ diễn ra..
Diệp Lan đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
-Kết hôn?
Lục Khánh Phong liền gật đầu.Diệp Lan nghe vậy liền nhíu mày,khuôn mặt buồn rầu.Lục Khánh Phong thấy vậy liền khó chịu hỏi cô:
-Sao vậy? Không vui sao?
Diệp Lan liền lắc đầu:
-Không phải là không vui. Mà em sợ…
Cô ngập ngừng, Lục Khánh Phong nôn nóng hỏi tiếp:
-Sợ cái gì?
-Em sợ….bác gái sẽ không đồng ý hôn sự này!
C