Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 14: Đám đông tú nữ

“Ọe…”

“Dừng xe dừng xe.” Đột ngột một tiếng bén nhọn phi thường truyền đến, hai chữ dừng xe vừa dứt liền vô cùng bất mãn phàn nàn: “Ai ôi!!! Ngươi cũng quá yếu ớt rồi, ngồi xe ngựa cũng ói liên tục, ngươi xem thời gian đều bị ngươi trì hoãn hết.” Thái giám nói chuyện nhìn Nguyễn Miên Miên rất là bất mãn, kinh nghiệm của hắn nhiều năm xem nữ tử hơn phân nửa đều là trong nhà tài bồi hết sức mới miễn cưỡng đưa vào cung, tuy nàng không tô son phấn bộ dạng coi như có chút kinh diễm, nhưng Tử Tinh Cung là một nơi mỹ nữ nhiều vô số kể, nữ tử như nàng kém cỏi như vậy còn có chút ‘yếu ớt’, hơn phân nửa sẽ biến thành vật bồi táng trong nội cung.

“Đúng… Thực xin lỗi, Ta… Ta thật không phải là cố ý, thực xin lỗi.” Miên Miên vừa thành khẩn xin lỗi, vừa vỗ ngực rồi rất nhanh ngồi trở về bên trong xe ngựa, lúc này, nàng giương mắt nhìn ba cô tú nữ xinh đẹp như hoa trong xe, trong nội tâm không khỏi nói thầm, các xà tỷ tỷ xin đừng bôi son phấn nồng dày như vậy được không?!

Nàng vẫn cho là chỗ mình ở cách cung rất gần, ai biết, đi lần này đã đi nửa tháng rồi, nửa tháng thì nửa tháng a, nhưng mỗi ngày ba cô tú nữ này đều âm thầm đọ sức, bởi vậy trong xe ngựa này son phấn cũng ngày càng dày đặc, nàng vốn thích tự nhiên rõ ràng không tiếp thu được loại mùi thơm nồng hậu dày đặc này, cho nên nhiều lần bị hun nôn mửa không ngớt, lúc này nàng vội xốc cửa sổ xe lên chui đầu ra ngoài cửa sổ mãnh liệt hít thở không khí mới mẻ.

“Mạnh tướng quân, ngại quá, tiếp tục đi thôi.” Bên ngoài truyền đến tiếng thái giám xin lỗi, hắn vừa dứt lời, xe ngựa lại tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Nguyễn Miên Miên nhìn dãy xe ngựa dài không thấy cuối ờ ngoài, trong nội tâm không khỏi cảm khái, động vật tuyển tú so hoàng đế tuyển tú còn khổng lồ hơn a!

“Thân thể như vậy còn vọng tưởng hầu hạ bệ hạ sao? Không biết tự lượng sức mình” Trong xe ngựa phát ra một giọng nữ trào phúng.

Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía nữ tử đang nói, nàng tên gọi Chúng Bình theo nàng ấy nói cha nàng hi vọng nàng xuất chúng xinh đẹp như bèo cúc, đương nhiên, nàng ấy không cô phụ danh tự như vậy, thật sự bộ dạng nàng ấy không đẹp nhất trong các nàng, nhưng cũng là một người cao ngạo nhất.

Nguyễn Miên Miên giật giật khóe miệng, nàng kỳ thật rất muốn nói cho nàng ấy biết, nàng mới không cần đi hầu hạ tên đại mãng xà kia đâu, nghĩ nghĩ, những lời này cuối cùng cũng không nói ra miệng, mà thôi, dù cho nàng nói cũng không có ai tin nàng a!

--- ------Một canh giờ sau---- ------

“Ai ôi!!!” Trong lúc Nguyễn Miên Miên không tập trung, xe ngựa đột nhiên dừng lại, dừng lại như vậy khiến tất cả mọi người trở tay không kịp thiếu chút nữa rơi ra ngoài, khiến rất nhiều tú nữ bất mãn la.

“Các vị tiểu chủ, mời xuống xe.” Giọng thái giám bén nhọn lần nữa vang lên, mọi người nghe vậy khó hiểu nhưng tất cả đều ngoan ngoãn từ trên xe ngựa đi xuống, khi các nàng thấy Tử Tinh cung huy hoàng to lớn, toàn bộ cũng nhịn không được phát ra tiếng kinh hô, ánh mắt mọi người tất cả đều là sợ hãi thán phục cùng si mê giấu không được.

“Các vị tiểu chủ, mời theo nô tài vào cung.” Lúc này, một cung nữ niên kỷ hơi lớn chờ ngoài cung cúi người nói, đón lấy các nàng dẫn đầu đi trước.

Nghe vậy, mọi người nhìn nhìn nhau, từng người đều đem ngẩng cao đầu, giờ phút này ngoại trừ Miên Miên, tất cả tú nữ đều âm thầm thề trong lòng nhất định phải bộc lộ tất cả vẻ đẹp cuộc đời mình trong nơi huy hoàng này, cũng vào thời khắc này, các nàng cũng hoàn toàn vĩnh biệt quá khứ, đón tiếp cuộc sống cung đình người mạnh thì sống!