Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 5 - Chương 55: Lấy lòng (Hạ)

Phát hiện ngoài màn có tia sáng chiếu vào, Triển Đình Hiển thử di chuyển thân thể một chút, phát hiện mình dĩ nhiên không có một chút cảm giác khó chịu, giống như bình thường, dường như đêm qua bọn họ chuyện gì cũng chưa làm qua, nhìn thoáng qua giường xốc xếch, Triển Đình Hiển đẩy Thượng Quan Nghệ ôm thắt lưng mình, nhẹ giọng nói: “Bảo Bối tỉnh tỉnh, đi tắm trước, đợi thị nữ thay sàn đan, chúng ta lại ngủ tiếp.” Hắn sao thoạt nhìn còn mệt mỏi hơn mình.

“Ngủ tiếp một chút…một chút…” Thượng Quan Nghệ co lại thành một tiểu đoàn.

Xem ra người này thật phải là mệnh hưởng phúc vậy. Triển Đình Hiển nhận mệnh trợn mắt một cái, dùng chăn đem người bọc kỹ lưỡng. Gọi thị nữ canh giữ ở bên ngoài tiến vào, mình thì ôm lấy Thượng Quan Nghệ đi tới phòng tắm.

Thấy hoàng thượng rời đi, các tiểu cung nữ đỏ mặt đi thu dọn giường. “Tỷ tỷ, hoàng thượng thật săn sóc a, lại ôm vương gia vào phòng tắm!” Nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

“Đúng a, ngươi không thấy vương gia đến bây giờ còn ngủ sao?” Bận rộn công việc trong tay.

“Nhưng ta nghe nói Nghệ thân vương kia là một người rất lợi hại, hắn làm sao để hoàng thượng…để hoàng thượng…” Khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nhìn mức độ xốc xếch trên giường, cũng biết tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.

“Vậy mới nói rõ hoàng thượng của chúng ta lợi hại a!” Thu dọn xong đồ đạc đi ra tẩm cung.

“Đúng vậy!” Tiểu cung nữ vẻ mặt sùng bái theo ở phía sau.

“Đừng ngủ, ngủ nữa ta sẽ đem ngươi vứt ở trong phòng tắm, để cho ngươi trở thành người đầu tiên bởi vì ngủ mà chết đuối ở trong hồ tắm!” Triển Đình Hiển uy hϊếp người nằm ở trên người mình chảy nước miếng.

Dường như cảm giác được có nguy hiểm, Thượng Quan Nghệ đang ngủ say run lên, mơ mơ màng màng mở mắt. “Sớm!” Kéo đầu Triển Đình Hiển xuống hôn lên, cho đến hai người đều thở hổn hển.

“Ngươi thế nào, không thoải mái sao?” Ngáp một cái, tựa vào bên cạnh Triển Đình Hiển.

“Không có!” Nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Nghệ. “Ta chỉ là tò mò ngươi sao còn mệt hơn ta?” Đưa khăn ở bên cạnh qua.

Ta có thể không mệt sao, từ đầu tới cuối luôn thận trọng. Sợ làm đau, sợ làm bị thương, còn suy nghĩ cảm thụ trong lòng ngươi, ngươi cuối cùng là thoải mái ngủ thϊếp đi, ta còn phải nhu thắt lưng đấm chân truyền chân khí. “Ta vẫn luôn là hưởng thụ là chính, bình thường cùng với những đồ chơi trên giường kia đâu cần ta cẩn thận hầu hạ.” Đưa tay xoa xoa miệng. “Ngày hôm qua là lần ta mệt mỏi nhất từ trước tới nay.” Lại khoát ở trên người Triển Đình Hiển.

“Kỳ thực ngươi không cần cẩn thận như thế, ta cũng không phải làm bằng sứ.” Triển Đình Hiển ôm Thượng Quan Nghệ.

“Vậy cũng không được!” Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu lên. “Ngươi nếu như bị thương, ta thật là sẽ đau lòng! Ngươi là lần đầu tiên, tướng công ta đương nhiên phải cho ngươi một ‘đêm đầu’ ôn nhu!” Vẻ mặt cười xấu xa liếʍ liếʍ ngực Triển Đình Hiển, hài lòng nghe được thanh âm rên rĩ, Thượng Quan Nghệ cười nói: “Nương tử yên tâm, vi phu có rất nhiều kỹ xảo cao siêu, bảo đảm khiến cho ngươi dục tiên dục tử!”

“Thượng Quan Nghệ, ta tối hôm qua thật cần phải vạch cho ngươi một đao!” Triển Đình Hiển tức giận đến nhéo một cái ở bên trái thắt lưng Thượng Quan Nghệ.

“A!” Thượng Quan Nghệ kêu một tiếng, liền toàn thân vô lực chìm xuống đáy nước.

“Có phục hay không!” Triển Đình Hiển kéo Thượng Quan Nghệ ra ở bên cạnh hồ, ngón tay thỉnh thoảng ấn ấn sườn trong hông bên trái.

Này…hỗn đản này làm sao biết hắn mẫn cảm nhất là ở hông bên trái? Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần bị người khác vừa chạm, hắn sẽ toàn thân vô lực, toàn thân phát nhiệt, run rẩy không ngừng. “Ai…ai…nói cho…ngươi biết…!” Thượng Quan Nghệ đè xuống cảm giác tê dại, hỏi.

Triển Đình Hiển phủ lên nụ cười xấu xa, đè lên người Thượng Quan Nghệ. “Ngươi đây không cần để ý đến!” Ngậm lên hồng nhụy trên ngực Thượng Quan Nghệ, một tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ hông bên trái, một tay chơi đùa du͙© vọиɠ của Thượng Quan Nghệ.

“A…buông tay…ân ân…” Thượng Quan Nghệ khó chịu vặn vẹo thân thể. “Ta nhất định làm thịt tên mật báo hỗn cầu kia!”

“Bảo Bối, ngươi thật là không ngoan! Lúc này còn nghĩ tới chuyện khác!” Mị mắt, tay cầm du͙© vọиɠ của Thượng Quan Nghệ dùng sức nắm chặt.

“A!” Thượng Quan Nghệ kinh hô. “Buông tay…buông tay…” Lối ra của du͙© vọиɠ bị chặn lại, Thượng Quan Nghệ càng thêm khó chịu.

“Có nhận sai hay không!” Triển Đình Hiển uy hϊếp.

“Sai! Sai rồi! Ta sai rồi!” Thượng Quan Nghệ thức thời vội vàng nhận sai. “Buông tay đi! Van cầu ngươi!”

Thấy người dưới thân nhận sai, Triển Đình Hiển tăng tốc động tác trên tay làm cho Thượng Quan Nghệ phóng xuất ra. “Bảo Bối…” Triển Đình Hiển nằm ở trên người Thượng Quan Nghệ kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, nhẹ giọng gọi.

Thượng Quan Nghệ mở mắt, vô

lực hỏi lại. “Làm gì?”

Triển Đình Hiển nắm tay Thượng Quan Nghệ, lần mò tới

du͙© vọиɠ cao vυ't của mình chưa có giải phóng. “Bảo Bối có phải cũng giúp ta một chút hay không?” Hắn hiện tại thật là khó chịu muốn chết.

“…Được!” Ở vẻ mặt kinh hỉ của Triển Đình Hiển, Thượng Quan Nghệ giơ chân lên dùng hết khí lực toàn thân đem Triển Đình Hiển trên người không có phòng bị ấn vào trong hồ. “Mẹ kiếp, đừng tưởng rằng lão tử không dám đánh ngươi!” Nằm ngang ngay đơ.



Mặc xong long bào trên người, Triển Đình Hiển trở lại trong màn hôn nhẹ Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường bất động. “Một lát ta trở lại bồi ngươi ăn cơm, ngươi nếu như mệt ngủ trước một chút!”

“Cút nhanh lên!” Thượng Quan Nghệ đập một cái gối qua. Xoa xoa cái miệng đau, kéo cái chăn bên cạnh che lên đầu, xoay người ngủ.

Triển Đình Hiển cũng không có để ý, vui vẻ hướng ngự thư phòng đi tới.

‘Nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với mình’, lời này thật là con mẹ nó chính xác không sai. Thượng Quan Nghệ ở trong lòng chửi, Thật là cái miệng đáng thương của hắn.

***

Vẻ mặt xuân phong đắc ý của Triển Đình Hiển từ khi vào thư phòng, trên mặt vẫn cười, thỉnh thoảng nét cười còn sâu sắc hơn. Bất quá cái này cũng làm cho đại thần phía dưới sợ quá chừng, toàn thân run rẩy. Bọn họ cũng không quên một năm này hoàng thượng thủ đoan, huống chi lần này hoàng thượng ngoài ý muốn rơi xuống sườn núi, lại có không ít ngoại thích không sợ chết nhảy ra gây sự, hoàng thượng không chừng sẽ hạ thủ tàn nhẫn chứ!

“Đã nói xong rồi!” Triển Đình Hiển nhìn đám đại thần cẩn trọng phía dưới, hỏi. Bảo Bối hiện tại hẳn là đói bụng đi? Hắn phải nhanh đi về.

“Hoàng thượng, thần có bẩm báo!” Một lão thần đứng dậy.

“Nói!” Triển Đình Hiển có chút không kiên nhẫn.

“Thần nghe nói Nghệ thân vương của Minh Hạo hàng đêm lưu lại tẩm cung của hoàng thượng, điều này thật sự là đi ngược lại tổ tiên…”

“Đủ rồi!” Triển Đình Hiển không vui cắt ngang lão thần muốn thuyết giáo. “Việc nhà của trẫm các ngươi cũng muốn quản?” Lạnh lùng nói. “Các ngươi thật đúng là khi trẫm không biết các ngươi cài nhãn tuyến vào trong cung, có cần để cho bọn họ đi lên từng người nói ra đã lấy tiền của ai, thay ai làm việc!” Vỗ lên bàn một cái.

“Thần không dám!” Tất cả đại thần trong ngự thư phòng đều hoảng sợ quỳ trên mặt đất.

“Trẫm sao không biết còn có chuyện các ngươi không dám làm.” Triển Đình Hiển nghiêng người về phía trước. “Trịnh thái phó!”

“Có lão thần!” Trịnh thái phó tiến lên.

“Truyền ý chỉ của trẫm, phi tần trong cung chưa từng được lâm hạnh, toàn bộ đưa ra ngoài cung trở về quê hương. Những phi tần khác đưa đến biệt cung, khi hoàng tử trưởng thành phong vương, có thể đi theo sống với hoàng tử.”

“Hoàng thượng tuyệt đối không thể a!” Không ít lão thần quỳ dưới đất lệ rơi đầy mặt kêu khóc. “Hương hỏa của hoàng thất chẳng phải đến đây…hoàng thượng nghĩ lại a!”

“Đều câm miệng cho trẫm! Trẫm làm việc khi nào cần các ngươi đến dạy!” Đứng lên. “Trịnh thái phó, nếu như các nàng muốn tái giá, liền giúp các nàng chuẩn bị tốt giá trang, đừng chậm trễ!”

“Thần lĩnh chỉ!”

“Hoàng thượng!” Một lão thần ôm thật chặt chân Triển Đình Hiển muốn bước đến ngoài cửa. “Hoàng thượng sao có thể vì một nam tử bỏ đi quy củ của tổ tông! Nếu như lão thần không ngăn cản được hoàng thượng, đâu còn mặt mũi gặp tiên hoàng! Lão thần nguyện dùng cái chết…”

“Được!” Triển Đình Hiển cắt ngang người chưa nói xong, cười nói: “Lòng trung thành của Vương đại nhân trẫm đã thấy, cây cột ngay ở kia, muốn chết đi đâm đầu vào đi!” Nhìn người đã quên kêu khóc.

“Hoàng thượng…hoàng thượng!” Ngồi ngây ở dưới đất.

Triển Đình Hiển rút chân mình ra, nói với mọi người quỳ dưới đất: “Nếu muốn chết, thì cũng đi đâm vào! Bất quá đừng nói trẫm không có nhắc nhở các ngươi, lúc chết đừng quên mang theo cả nhà già trẻ, đỡ phải đến lúc đó còn muốn để cho trẫm tiễn các nàng một đoạn! Nếu như tự nhận có bản lĩnh không sợ chết, có thể đến tẩm cung của trẫm tìm Nghệ thân vương.” Nói xong, phất tay áo đi ra thư phòng.

Thấy hoàng thượng đi xa, tất cả đều đứng lên vây quanh bên cạnh Trịnh thái phó. “Trịnh thái phó, ngươi xem cái này làm sao bây giờ a!” Mọi người ba mồm bốn miệng nói.

Hoàng thượng làm thế nào, cũng không cần các ngươi lo lắng đi! Trịnh thái phó thầm nghĩ. “Các vị đại thần nghe tại hạ nói một câu.” Nhìn đám người đều an tĩnh lại, nói: “Việc nhà của hoàng thượng chúng ta vẫn là không nên xen miệng vào thì tốt hơn, tránh cho đến lúc đó bị hoàng thượng xem như nơi trút giận! Các ngươi cũng không cần đi tìm thái hậu, hoàng thượng lúc này là quyết tâm rồi! Muốn sống thật tốt, cũng đừng lên tiếng!”

Không để ý tới người bên cạnh nữa, Trịnh thái phó đi tới lão thần co quắp ngồi trên mặt đất bên cạnh. “Vương đại nhân, nếu không muốn đâm vào cây cột tỏ rõ chí nguyện, thì nhanh về nhà đi! Để tránh gia quyến sốt ruột chờ!” Đi ra ngự thư phòng.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Lý Lăng Tiêu đuổi theo.

Triển Đình Hiển dừng bước, vẫy lui tùy tùng sau lưng. “Có chuyện muốn nói.”

Lý Lăng Tiêu gật gật đầu.

“Vậy đến trong đình phía trước nói đi!” Triển Đình Hiển đi tới lương đình phía trước cách đó không xa, Lý Lăng Tiêu đi theo phía sau.

Ngồi trên ghế đá, Triển Đình Hiển hỏi: “Sùng Văn thế nào, bị thương nghiêm trọng không?”

“Hoàn hảo!” Lý Lăng Tiêu gật đầu. “Ngự y xem qua rồi, nói là hạ thủ không nặng, chỉ cần nằm nghỉ vài ngày sẽ không sao! Hơn nữa, mấy ngày nay hắn cũng suy nghĩ rõ ràng, hôm đó hắn đúng là kích động một chút.”

Không phải là một chút sao, bằng không sao ngay cả nói đùa cũng nghe không ra. “Bảo Bối cũng chỉ là nói đùa, không nghĩ tới hắn sẽ xông tới.” Nhận lấy trà thị nữ bưng lên, đưa tới cho Lý Lăng Tiêu một chén. “Trấn Quốc hầu và Lăng Kỳ đâu?”

Lý Lăng Tiêu thở dài, lắc lắc đầu. “Lăng Kỳ hắn quá kích động, một chút cũng không có hấp thụ giáo huấn. Vốn là tổn thương trước kia vẫn chưa có lành, kết quả là va chạm này đã trở nên thương càng thêm thương, sau này e rằng không lên chiến trường được!” Đối với một người quân nhân mà nói không lên chiến trường được chẳng khác nào là phế nhân.

“Không cần lo lắng, cần dược liệu gì cứ vào trong cung lấy. Lăng Kỳ cũng nhân dịp mấy ngày này hảo hảo kiểm điểm một chút!” Triển Đình Hiển an ủi nói: “Cha nuôi của Bảo Bối là Y thánh nổi danh thiên hạ, hắn hẳn là trị khỏi. Trấn Quốc hầu không có chuyện gì chứ?”

“Thúc phụ từ sau ngày đó, liền bệnh không dậy nổi. Hắn không nghĩ tới bí mật của thủ lĩnh mấy đời Lý gia, kỳ thực đã sớm bị người khác biết được.” Cười khổ hỏi: “Đình Hiển, kỳ thực hắn đã sớm biết có đúng hay không.”

Triển Đình Hiển thoáng sửng sốt, suy nghĩ một chút, mới hiểu được. “Trong mật chiếu phụ hoàng đưa cho ta có đề cập qua, nhưng Lăng Tiêu đây cũng có thể chứng minh cái gì, chẳng lẽ từng chiến công của Lý gia là giả hay sao?”

“Nhưng…”

“Lăng Tiêu!” Triển Đình Hiển đứng dậy. “Ta sẽ hạ chỉ để cho ngươi kế thừa phong hào ‘Trấn Quốc hầu’, đến lúc đó tử tôn của Lý gia có hành động gì, cũng phải xem ngươi!” Ôm lấy bả vai Lý Lăng Tiêu. “Ngươi vĩnh viễn là hảo huynh đệ của ta!”

“Không sai, suốt đời là hảo huynh đệ!” Có lẽ hắn và Đình Hiển suốt đời làm hảo huynh đệ thích hợp hơn, Lý Lăng Tiêu thầm nghĩ. “Đúng rồi, trưởng công chúa lại gởi thư, bảo thúc phụ hỏi giúp tung tích nhi tử của hắn, nhưng ngươi cũng biết thúc phụ và…”

“Ta biết rồi, ta đi hỏi!”

“Được.”



“Bảo Bối, đói bụng chưa?” Triển Đình Hiển đi vào tẩm cung, thấy Thượng Quan Nghệ còn ngủ tiếp, lại gọi các cung nữ bưng thức ăn xuống. “Đem xuống hâm nóng, đừng để thức ăn nguội. Không có việc gì cũng đừng đi vào quấy rầy.”

“Nô tài tuân chỉ!” Các cung nữ lại bưng thức ăn xuống.

Triển Đình Hiển đi lên nhìn Thượng Quan Nghệ và Triển Minh Vũ ôm nhau cùng một chỗ ngủ rất say, cũng nhẹ nhàng cởi giày lên giường, nằm xuống ở một bên, đem người ôm vào trong ngực.

“Ngươi đã trở lại?” Nghe thấy động tĩnh, Thượng Quan Nghệ mở mắt.

“Ân, ngủ tiếp một lát!” Hôn lên trán Thượng Quan Nghệ, kéo chăn qua.

“Được!” Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại.

Có đôi khi hạnh phúc thật rất đơn giản. Triển Đình Hiển nhìn người trong ngực, nhắm mắt lại.

***

Sau khi ‘hắc hưu’ xong, Thượng Quan Nghệ làm công chuyện theo thông lệ cưỡi ngồi trên người Triển Đình Hiển, giúp người dưới thân nhu thắt lưng. “Ta thật là khổ mệnh a ~~ không nghĩ tới từ được người phục vụ trở thành hầu hạ người. Ta cũng mỏi eo đau lưng, tại sao không ai quan tâm ta a! Ô ô ô ~~~ ta quả nhiên là con trùng đáng thương!” Khóc kể lể.

Triển Đình Hiển không có để ý Thượng Quan Nghệ, nhắm mắt lại thoải mái nằm ở trên giường hưởng thụ đãi ngộ đấm bóp sau công tác.

“Sớm biết vậy, ta cứ làm cái kia nằm ở trên giường hưởng thụ! Ô ô ~~ vì sao cơ thể ta phải có cái khuyết điểm kia! Trên đời này quả nhiên không có thứ thập toàn thập mỹ!” Bĩu môi. “Bất quá thập toàn cửu mỹ giống ta như vậy cũng rất ít!” Vui vẻ nói.

Triển Đình Hiển kéo xuống người cưỡi ở trên lưng mình lải nhải, xoay người chặn lại. “Ngươi phải hiểu rõ, vừa rồi là ngươi nằm ta động có được hay không, ngươi có tư cách gì kêu mệt.” Người này không nghĩ tới cũng lười thành như vậy.

“Người ta không phải là thỏa mãn du͙© vọиɠ của ngươi là ‘chủ đạo’ sao! Còn trách ta, ta thật là oan uổng a! Tháng sáu tuyết rơi a ~~~” Thượng Quan Nghệ ngẹo đầu kêu la.

“Hiện tại là tháng tám!” Triển Đình Hiển cúi đầu hôn miệng Thượng Quan Nghệ. “Thật đúng là yêu tinh!” Triển Đình Hiển rõ ràng cảm giác được phân thân của mình lại vừa cứng lên.

“Sai!” Thượng Quan Nghệ xoay đầu, “Ta là tiểu bạch long ngao du!” Nói xong, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường phịch mấy cái.

“Ha ha ha ~~” Thấy dáng vẻ của Thượng Quan Nghệ, Triển Đình Hiển nằm ở trên giường cười. “Bảo Bối, ngươi nói ta sao yêu ngươi như thế!” Đem người kéo đến bên cạnh. “Đừng nói đời này, ngay cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta cũng không nỡ buông tay!”

“Ta cũng vậy!” Kéo tay Triển Đình Hiển đeo nhẫn vào. “Biết đây là nhẫn gì không? Nó là chứng nhận cho chúng ta sinh sinh tử tử cùng với nhau. Cùng gốc mà sinh, thiếu một cái cũng không được, đeo lên, chính là dùng linh hồn ký kết khế ước. Bảy năm sau, nhẫn sẽ dãn ra một lần, đến lúc đó ngươi có thể lựa chọn tháo nó xuống, hay là tiếp tục đeo nó. Nếu như đeo vào rồi, cũng sẽ không lấy ra được, kiếp này chia lìa không được, kiếp sau cũng sẽ được dẫn dắt ở cùng một chỗ.”

“Vậy chúng ta cứ đời đời kiếp kiếp ở cùng một chỗ.” Triển Đình Hiển ôm chặt Thượng Quan Nghệ.

“Nhưng ngươi sẽ không nhàm chán sao?”

“Chỉ cần vĩnh viễn cùng Bảo Bối ở chung một chỗ, ta vĩnh viễn cũng sẽ không nhàm chán.”

“Mẹ ta nói, điềm ngôn mật ngữ ở trên giường vĩnh viễn cũng không nên tin, nhưng ta tin tưởng ngươi!” Thượng Quan Nghệ nói. “Mấy ngày nữa ta phải về Yến Khánh một chuyến, ở đó còn có chuyện phải đi xử lý, với lại quan hệ của chúng ta cũng cần phải nói cho bọn hắn biết.”

Triển Đình Hiển nằm ngang, kéo Thượng Quan Nghệ đến bên người mình. “Ta bồi ngươi đi một chuyến!” Vừa lúc đi thăm đại ca.

Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện triều đình xử lý thế nào?”

“Hiện tại trên triều đình cũng không có chuyện gì, vừa khéo có thể để cho Tiểu Vũ thái tử giám quốc, học tập một chút đạo làm vua. Đến lúc đó thì có thể đem giang sơn giao cho hắn sớm một chút, chúng ta trải qua cuộc sống tiêu dao.”

“Không sai!” Thượng Quan Nghệ cười gian xảo ngồi dậy. “Nhi tử là dùng để ‘bán đứng’!”

“Bảo Bối, ngươi sau này có thể bởi vì không có nhi tử của mình mà hối hận hay không?”

Thượng Quan Nghệ bò dậy, nhìn Triển Đình Hiển nói: “Ngươi không nhắc, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, ta có nhi tử, sắp một tuổi rồi! Vừa sinh ra đã bị lão cha kia của ta nhận nuôi rồi!” Nói nếu không phải là cha lần trước ở biệt viện nói cho hắn biết chuyện này, hắn cũng không biết mình làm cha! Sở Lạc Phong, xem chuyện tốt ngươi làm, hủy đi một đời anh danh của ta!