Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 5 - Chương 50: Đau

“Lạc, nhẫn lấy xuống lúc nào?” Thượng Quan Nghệ trợn to hai mắt, hôn ước của bọn họ đã đến kỳ hạn rồi sao? Nhưng nhẫn của hắn lấy ra không được a? Không thể nào a, kỳ hạn rõ ràng còn một tháng.

“Cái này ngươi không cần biết!” Sở Lạc Phong cầm lên một nhánh cây bên cạnh, “Ngươi chỉ cần biết ngươi hiện tại chết chắc rồi là được!” Hung hăng quất lên.

“A ~~~” Tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Nghệ truyền khắp toàn bộ trang viên.

“Ô ô ô ~~~ Hiển, Hiển ~~~, đau đau!” Thượng Quan Nghệ đem hai hàng nước mắt vùi vào trong lòng Triển Đình Hiển. “A, ngươi xem đã sưng rồi!” Vén ống quần lên thấy từng đường hồng ấn. “Sở Lạc Phong ngươi biếи ŧɦái, không nghĩ tới ngươi lại có hứng thú SM, vậy ngươi đi đánh người kia của ngươi

a, ngươi đánh ta làm gì! Ô ô ô ~~~ hô hô!” Vén tay áo lên để cho Triển Đình Hiển nhanh nhanh thổi một chút vết thương trên tay.

“Phong, tức giận thương tổn thân thể, đến, ăn trái cây!” Phụng Võng vứt bỏ cành cây trong tay Sở Lạc Phong, đem người kéo vào trong lòng mình, “Ngươi nói ngươi tức giận với hắn cái gì, không đáng!”

“Tới để ta nhìn xem, có nghiêm trọng không!” Mộc Lẫm đứng lên đi tới trước Triển Đình Hiển, kéo tay Thượng Quan Nghệ. “Cái gì chứ, một chút thương nhỏ, xem ngươi kêu kìa!” Quay đầu nói với Sở Lạc Phong: “Sớm biết thế ta đem roi da cho ngươi mượn rồi!”

“…” Thượng Quan Nghệ trừng mắt nhìn Mộc Lẫm, nước mắt lách tách rơi xuống, “Các ngươi đều khi dễ ta, ô ô ô ~~~ còn nói là huynh đệ, là cái rắm!”

“Được rồi, đừng khóc! Thiên hạ này không đáng giá nhất chính là nước mắt của Thượng Quan Nghệ ngươi!” Mộc Lẫm khinh thường nói.

“Hừ!” Thượng Quan nghệ hừ hừ, đem đầu vùi vào trước ngực thiên hạ này, “Hiển, đau!”

“Ta giúp ngươi thổi thổi, Bảo Bối sẽ không đau!” Mắt mang trách cứ nhìn mắt Sở Lạc Phong, muốn đánh cũng không cần dùng lực lớn như thế, xem tay chân này bị đánh!

Mộc Lẫm thấy tình cảnh như thế, bất đắc dĩ trợn mắt một cái. “Ngươi thế nào coi trọng tên ngu ngốc này!” Nói với Triển Đình Hiển, “Nhớ kỹ nhất thiết đừng đối xử quá tốt với hắn, nếu không hắn nhất định leo đến trên đầu ngươi.”

Triển Đình Hiển cười cười với Mộc Lẫm, sau đó dỗ Thượng Quan Nghệ.

“Không cứu được!” Mộc Lẫm lắc lắc đầu. Người này bị Nghệ thiếu ăn gắt gao, bất quá xem ra cũng chỉ có hai huynh đệ Triển gia bọn họ mới có thể chế trụ hai đại ma đầu của Thượng Quan gia. Trở về nhuyễn tháp nằm xuống.

Tiêu Diệm nhìn trò cười đủ rồi, cầm thuốc đi tới, đưa cho Triển Đình Hiển. “Dùng bôi lên trên vết thương, lập tức hết sưng.”

“Cám ơn!” Triển Đình Hiển nhận lấy dược cao.

“Không cần dù sao chúng ta sau này cũng đều là người một nhà.” Tiêu Diệm cười xoay người, nụ cười trên mặt từ ấm áp biến thành âm trầm.

“A ~~~” Thượng Quan Nghệ ôm cánh tay được bôi thuốc từ trên đùi Triển Đình Hiển ngả xuống. “Tiêu Diệm, ngươi cho hắn là dược cao gì.” Vết thương sứt thuốc nóng hừng hực.

Tiêu Diệm ngồi ở phía trước một tay chống đầu, vô tội nói: “Đây chính là hảo dược. Chỉ cần một canh giờ thương trên người ngươi sẽ biến mất, chỉ có điều một canh giờ này cũng sẽ đau chết ngươi!” Trên mặt phủ lên nụ cười xấu xa. “Ai bảo ngươi để cho chúng ta lo lắng sợ hãi!”

“Các ngươi…ta muốn Minh Hi…” Chỉ có Minh Hi sẽ không vào lúc này bỏ đá xuống giếng.

“Hắn trở về cũng không thể cứu được ngươi!” Sở Lạc Phong hừ lạnh.

“Ô ô ô ~~, Hiển, bọn họ đều khi dễ Bảo Bối!”

Là ngươi tự chuốc lấy! Triển Đình Hiển rất muốn nói như thế, nhưng nhìn cái bộ dáng hiện tại của Thượng Quan Nghệ thực sự nói không ra lời. “Không sao, sao này có ta bảo hộ Bảo Bối!”

“Ân!” Thượng Quan Nghệ ngoan ngoãn bất động, mặc cho Triển Đình Hiển bôi thuốc cho mình.

Ở lúc Thượng Quan Nghệ buồn ngủ lăn lộn, một giọng nói lớn tiếng đánh thức mấy người lim dim ngủ trong phòng, “Bảo Bối a Bảo Bối, Bảo Bối của cha! Mệnh của ngươi sao mệnh khổ thế này, từ trên sườn núi cao như vậy nhảy xuống, nhất định bị thương rồi! Nhanh để cho cha nhìn xem!” Một thân ảnh bạch y xông vào, kéo Thượng Quan Nghệ đang nằm ngủ trong lòng ngực Triển Đình Hiển ra.

Thượng Quan Nghệ ngã trên mặt đất được Triển Đình Hiển đỡ dậy, mắt lộ hung quang nhìn bạch y nhân. “Ngươi lại quấy rối ta ngủ, ngay cả cha cũng không thể tha thứ!”

“Đại thúc, ngươi thật đúng là giọng to a!” Sở Lạc Phong và Mộc Lẫm bị đánh thức cũng ngồi dậy.

“Ha ha ha ~~~” Y thánh trốn ở sau lưng Độc quái cười ngây ngô, “Ta đây không phải là khẩn trương sao!”

Mấy tiểu tử thúi này một chút cũng không biết tôn lão kính lão.

“Có bị thương không?” Độc quái nhìn Thượng Quan Nghệ hỏi.

“Không có!” Thượng Quan Nghệ lắc đầu, nếu như không tính mới nãy bị Lạc Lạc đánh. “Chính là ta không dùng được súc cốt công, vô pháp khôi phục chiều cao trước kia.”

Điều này sao có thể, Y thánh cau mày bắt lấy mạch của Thượng Quan Nghệ, sau đó sắc mặt trầm xuống. “Có vấn đề?” Độc quái tiếp nhận tay cũng bắt mạch. “Ngươi rơi vào trong hàn đầm?”

Thượng Quan Nghệ nghi ngờ nhíu mày, nhìn về phía Triển Đình Hiển bên cạnh. Hắn rơi vào trong nước liền trực tiếp ngất đi, cái gì cũng không nhớ.

Triển Đình Hiển hướng về phía Y thánh và Độc quái gật đầu, nói: “Dưới sườn núi có một đầm nước lớn, hơn nữa nước trong đầm lạnh cực kỳ. Cùng cái này có quan hệ sao? Bảo Bối hắn không có chuyện gì chứ?” Thấy sắc mặt bạch y nhân âm trầm, Triển Đình Hiển có chút lo lắng, siết chặt tay Thượng Quan Nghệ.

Y thánh và Độc quái nhìn nhau một cái, nói: “Bảo Bối, ngươi có thể vĩnh viễn là bộ dáng này rồi, súc cốt công sau này cũng không dùng được.”

“Xì!” Thượng Quan Nghệ lại đắc ý. “Dọa người như vậy, ta còn tưởng rằng nghiêm trọng thế nào. Hoàn hảo lần này ta không có làm một vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn!” Đến bên cạnh Triển Đình Hiển so sánh, thấy chỉ thấp hơn Triển Đình Hiển nửa cái đầu. “Dù sao ta cũng cảm thấy trước kia có điểm quá cao, hiện tại vừa vặn!”

Y thánh thở dài, nói: “Nếu như chỉ đơn giản như vậy ta cũng sẽ không lo lắng!”

Vừa nghe Y thánh nói, mấy người kia cũng tụ tới, “Rất nghiêm trọng?” Tiêu Diệm lo lắng hỏi.

“Hàn khí vào xương, sau này mỗi khi trời mưa gió, hắn đều sẽ đau nhức toàn thân khó chịu nổi. Đặc biệt là mùa đông, cứ hằng năm lúc sắp vào đông hắn phải đi đến nơi ấm áp hơn, nếu không sẽ uy hϊếp tính mạng của hắn!”

Thượng Quan Nghệ sau khi nghe Độc quái nói, một mình đi tới nằm trên nhuyễn tháp, “Ta chết rồi!” Hai chân duỗi ra giả chết.

“Có biện pháp trị bệnh không?” Triển Đình Hiển khẩn trương hỏi. Tự trách vì sao mỗi lần Bảo Bối cùng một chỗ với hắn đều phải bị thương.

“Bình thường lúc phát tác có thể ngâm mình ở trong ôn tuyền có dược thảo, như thế có thể giảm bớt đau đớn. Bất quá mùa đông tốt nhất vẫn là đi quốc gia ấm áp, ví dụ như Viêm Hoa và Thiên Vũ.”

“Kháo, nói sớm a, ta còn tưởng là không cứu được!” Thượng Quan Nghệ xoạt cái ngồi dậy, “Ta lại sống lại rồi!” Kéo Triển Đình Hiển đến bên người nằm lên đó, nói: “Không sao, ngươi yên tâm đi! Cùng lắm thì sau này chờ khi mùa đông ở Khánh Nguyên đi qua, ta trở về tìm ngươi! Không cần lo lắng!” Ngoạn ngón tay của Triển Đình Hiển. “Ta không sao!” Người này lại mù quáng tự trách mình.

“Mọi người đi đâu rồi?” Một giọng nói đầy nghi ngờ phát ra từ ngoài cửa vang lên. “Thật là, lần tới chuyện này các ngươi vẫn là đừng gọi ta đi, thật là làm hỏng hình tượng của ta!” Uyển Tường cúi đầu vừa sửa sang y phục vừa đi vào. “Cái tên Ti Thanh Ứ kia các ngươi định thế nào…” Thấy Thượng Quan Nghệ nằm ở trên nhuyễn tháp sửng sốt một chút, “Chúng ta chơi mạt chược đi, vừa vặn hai bàn!”

“Tường thiếu vừa mới nói cái gì!” Thượng Quan Nghệ ngồi dậy.

“Ta nói chơi mạt chược đi, đã lâu không có chơi rồi!”

“Không sai, hai ta một nhóm!” Tiêu Diệm vội vàng nói tiếp: “Lẫm thiếu cầm bàn, Lạc Lạc nhanh lên!”

“Các ngươi vừa nói Ti Thanh Ứ.”

Thượng Quan Nghệ bình tĩnh nói, nhưng nắm tay nắm thật chặt.

“Ngươi nghe lầm rồi!” Mộc Lẫm bình thản nói.

“Các ngài nói thật cho ta!” Thượng Quan Nghệ la lên, toàn thân phát run.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. “Ở địa lao!” Uyển Tường mở miệng nói. “Các ngươi lần này bị tập kích là hắn an bài, cũng là hắn kích động quan viên Khánh Nguyên làm khó Hàn Triệt, còn có…”

“Còn có mũi tên kia cũng là hắn ở sau lưng bắn, có đúng hay không!” Thượng Quan nghệ nói xong, liền xông ra ngoài.

“Bảo Bối!”

“Nghệ!”

“Nhanh đi địa lao ngăn lại, đừng để hắn xảy ra chuyện!” Tất cả mọi người xông ra ngoài.

***

Nhìn cửa vào âm u thông với địa lao, Thượng Quan Nghệ bước chân nặng nề đi vào. Mỗi khi đi một bước, trái tim đập càng ngày càng kịch liệt, nắm tay cũng siết chặt thêm một phần. Đứng trước nhà lao, nhìn người bị giam giữ bên trong, Thượng Quan Nghệ thử đè xuống sát khí trong lòng, nhưng lặp lại nhiều lần cũng không có thành công.

Dường như cảm giác được có người toàn thân tràn đầy sát khí nhìn mình, Ti Thanh Ứ xoay người nhìn về phía người tới. “…Nghệ…” Cả người đờ ra. Gương mặt này, chính là gương mặt này, gương mặt này sau khi nhìn thấy khiến người ta nhớ mãi, so với mười năm trước… “Ngươi là tới cứu ta có đúng không, ta cũng biết ngươi còn nhớ chúng ta trước đây…” Ti Thanh Ứ tựa như trông thấy cứu tinh cầm lấy song sắt kêu lên.

Mười năm rồi, suốt mười năm, người này vẫn là không có thay đổi, ngạo mạng như vậy. Thượng Quan Nghệ nở nụ cười, nhìn Ti Thanh Ứ ngu ngốc kêu la.

“Nghệ, mau cứu ta ra ngoài, bọn họ lại đối với ta như thế, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Ti Thanh Ứ nghiến răng nghiến lợi. Kế hoạch của hắn đáng lẽ rất thành công, Nghệ thân vương kia và hoàng đế Khánh Nguyên song song rơi xuống sườn núi, hắn lại kích động một phần quan viên Khánh Nguyên gϊếŧ Hàn đế, khơi dậy chiến tranh, Đông Xuyên bọn hắn dễ dàng từ đó hưởng lợi. Nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tường thân vương của Viêm Hoa, đánh tan ván cờ lập tức sẽ sắp thắng của hắn.

“Ngươi còn nhớ lời ta nói với ngươi mười mấy năm trước không.” Giọng nói Thượng Quan Nghệ vang lên, bên trong lộ ra hàn ý.

Ti Thanh Ứ mở to hai mắt nhìn nam nhân tràn đầy hàn ý xuất hiện trước mặt, theo bản năng run rẩytoàn thân. Bởi vì một màn kia mười mấy năm trước đến bây giờ vẫn khắc rõ trong đầu hắn, bạch sắc ma quỷ, một ma quỷ coi sát nhân là lạc thú, một ma quỷ mười năm qua cũng không làm cho hắn ngủ thực sự ổn định.

“Xem ra ngươi không có nhớ lời của ta, cũng không có học khôn!” Thượng Quan Nghệ mở mắt ra chẳng biết từ khi nào đã biến thành đỏ như máu, nhìn người ngã ngồi trên mặt đất, một cái vung tay đánh gãy tất cả song sắt, nhấc lên cổ áo Ti Thanh Ứ phi thân ra khỏi nhà lao.

“Nghệ!”

“Bảo Bối!”

Khi mấy người khác chạy tới, vừa lúc thấy Thượng Quan Nghệ hung hăng đem Ti Thanh Ứ đánh ngã trên đất, một cước đá tới. “Đã mười năm, ngươi vì sao phải xuất hiện ở mười năm sau!” Nhấc cổ áo người dưới đất lên. “Ta đã nói rồi, ngươi ở lại Đông Xuyên làm hoàng đế của ngươi thật tốt cho ta, không nên lại có ý nghĩ không an phận.”

“Bảo Bối!” Thượng Quan Nghệ muốn xông lên, lại bị Mộc Lẫm ở bên cạnh cản lại.

“Đừng đi qua!” Mộc Lẫm túm lại Triển Đình Hiển. “Để cho hắn phát tiết ra ngoài đi, hắn bị kiềm nén suốt mười năm, cũng vướng mắc ở trong lòng mười năm.”

Nhìn người trong tay mặt toàn là máu, Thượng Quan Nghệ cười hỏi: “Ngươi đây hoàng đế Đông Xuyên làm cũng không tệ a!” Đột nhiên thay đổi ôn nhu, nhẹ nhàng lau đi máu trên mặt Ti Thanh Ứ. “Dùng thân thể để bảo trụ hoàng vị của mình, chắc chắn ngươi là người thành công nhất đi! Ngươi sở trường nhất không phải là bò lên giường của nam nhân sao! Ân?” Bang một tiếng bẻ gãy hai cánh tay của Ti Thanh Ứ. Đem người ném lại xuống đất. “Bò lên giường của hoàng đế năm nước, ngươi nghĩ hết biện pháp đúng không?”

“A ~~~~” Ti Thanh Ứ bị bẽ gảy tay đau đến lăn lộn trên mặt đất.

“Cặn bã, ta trước đây chắc là mắt mù rồi mới coi trong ngươi!” Ngồi xổm xuống nắm tóc Ti Thanh Ứ. “Mười năm trước ta không gϊếŧ ngươi, không có nghĩa là ngày hôm nay mười năm sau ta không gϊếŧ ngươi, ai bảo ngươi lại xuất hiện ở trước mặt ta.” Cười lạnh khép lại năm ngón tay phải hướng về phía ngực Ti Thanh Ứ xuyên qua.

“Ha ha ha ~~” Ti Thanh Ứ lại cười phá lên, “Nghệ, ngươi không phải là rất coi trọng hứa hẹn sao? Ngươi đã quên, trước kia ngươi thế nhưng đã thề với Ti Vân Khởi, vĩnh viễn không tổn thương tính mạng của ta! Ngươi muốn bội ước sao?”

Tay lập tức sẽ xuyên qua trong l*иg ngực Ti Thanh Ứ, miễn cưỡng dừng lại. Đúng vậy, khi đó hắn đúng là đã đáp ứng Vân Khởi vĩnh viễn không tổn thương tính mệnh người này. Năm ngón tay nắm thành quả đấm, ném bỏ người trong tay, đứng lên. Quay đầu nhìn về phía Triển Đình Hiển lo lắng nhìn mình, Thượng Quan Nghệ nhắm mắt lại, nói: “Tường thiếu, đưa hắn về Đông Xuyên!” Hướng về phía Triển Đình Hiển đi tới.

“Thượng Quan Nghệ, Ti Vân Khởi đối với ngươi trọng yếu như vậy sao! Vậy ta ở trong lòng ngươi rốt cuộc là cái gì! Rõ ràng ngươi yêu ta trước, nhưng cuối cùng ngươi lại chọn hắn, một người cái gì cũng không bằng ta.” Ti Thanh Ứ nằm trên mặt đất la hét.

Thượng Quan Nghệ dừng bước, không có quay đầu, nói: “Hắn sẽ không gạt ta, không lợi dụng ta! Là ngươi đem ta đẩy về phía hắn, vì sao ngươi chưa bao giờ kiểm điểm bản thân ngươi. Ta vẫn là câu nói kia mười năm trước, ngoan ngoãn sống ở Đông Xuyên, nếu không hậu quả tự gánh lấy!”

“Ha ha ~~” Ti Thanh Ứ cười lạnh nói: “Ngươi thật đúng là cho rằng Ti Vân Khởi kia là người cao quý biết bao, ngươi cũng biết hắn bị mười mấy người đặt ở dưới thân kêu dâʍ đãиɠ thế nào!”

“Câm miệng!” Thượng Quan Nghệ toàn thân run rẩy, siết chặt nắm tay.

“Ngươi biết tiếng kêu trên giường của hắn có bao nhiêu mê người sao? Không chỉ nói thị vệ trong cung, ngay cả ăn mày ở ngoài cung bắt vào cũng có thể khiến hắn dục tiên dục tử, hắn chính là…”

“Câm miệng…ngươi câm miệng cho ta!” Thượng Quan Nghệ hét lớn. Dáng vẻ Vân Khởi chết ở trong lòng ngực mình là đau nhức vĩnh viễn của hắn, đều là hắn khờ khạo và vô tri mới có thể hại Vân Khởi…

“Ta càng muốn nói, những thứ này rõ ràng là ngươi tận mắt nhìn thấy, nhưng ngươi vẫn chọn cái thân thể dơ bẩn kia so với nam kỹ cũng không bằng!”

“A ~~~~~!” Thượng Quan Nghệ ngửa đầu kêu gào lên. Tiếng kêu này cứ giống như tiếng dã thú bị thương kêu rên, như kim châm vào lòng mỗi người ở đây. “Ta kêu ngươi câm miệng!” Thượng Quan Nghệ xoay người thẳng tắp nhìn chằm chằm Ti Thanh Ứ. Mà đầu tóc đen dài như tơ tằm kia thoát khỏi trói buộc, phiêu tán ra, hơn nữa một chút xíu đã hóa trắng, mười móng tay cũng chợt biến dài.

“Không ổn!” Tiêu Diệm nhìn thấy tình cảnh trước mắt kinh hãi. “Mộc Lẫm!”

“Đã biết!” Mộc Lẫm cùng với Tiêu Diệm xông lên trước, mỗi người một tay gắng sức kéo giữ Thượng Quan Nghệ. “Nghệ, ngươi bình tĩnh một chút, vì tên khốn kia nói mấy câu đã muốn đem mình biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ sao!”

“Cút!” Thượng Quan Nghệ lúc này cái gì cũng nghe không vào, dùng nội lực đánh văng Tiêu Diệm và Mộc Lẫm, hướng về phía Ti Thanh Ứ đang nằm dưới đất xông tới.

“Điên rồi!” Uyển Tường cũng vọt tới, nếu như hắn thật sự điên lên, bọn họ cũng không chế trụ được. Nhún người nhảy đến đỉnh đầu Thượng Quan Nghệ, “Nghệ thiếu, ngươi bình tĩnh một chút có được hay không!” Đem nội lực toàn thân dồn ép đến chân, đem Thượng Quan Nghệ miễn cưỡng ấn quỳ xuống đất.

Thấy Thượng Quan Nghệ bị Uyển Tường hai chân giẫm lên vai đè ở

dưới đất, Tiêu Diệm và Mộc Lẫm không có rảnh để ý tay mình còn đang tê dại, vội vàng tiến lên điểm trụ mấy đại huyệt trên người Thượng Quan Nghệ.

“Tránh ra!” Thượng Quan Nghệ hét lên giải khai huyệt đạo, hướng về phía Ti Thanh Ứ nhào qua. Mà Tiêu Diệm và Mộc Lẫm không có biện pháp cũng chỉ có thể dùng sợi dây huyền thiết bạt ti dệt thành thật chặt vây hãm tay chân Thượng Quan Nghệ.

“Ta muốn gϊếŧ hắn!” Thượng Quan Nghệ hai mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Ti Thanh Ứ, hận không thể lột da rút gân.

“Bảo Bối ngoan, không sao!” Triển Đình Hiển ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Thượng Quan Nghệ cố sức giãy dụa. “Không sao, Bảo Bối không tức giận! Chẳng lẽ Bảo Bối muốn khiến cho mỗi người quan tâm ngươi thương tâm sao?” Nhẹ nhàng dụ dỗ nói. “Bảo Bối không phải là rất nghe lời Hiển ca ca sao?”

Thượng Quan Nghệ vốn đang giãy dụa kịch liệt chậm rãi ngừng lại, tóc trắng cũng biến đen, sau đó cả người vô lực ngã vào trong lòng ngực Triển Đình Hiển.

“Mau mau ôm hắn vào phòng!” Y thánh nói với Triển Đình Hiển.

Thấy người rời đi, Sở Lạc Phong vẫn không nói gì đi về phía Ti Thanh Ứ nằm trên mặt đất, dùng chân nâng đầu người dưới đất, nói: “Không có ai có thể tổn thương hắn, ngươi đã làm vì thế trả giá gấp trăm lần đại giới!”