Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 1 - Chương 1-1: Ngươi là người cô đơn (Phần 1)

Đại niên đêm 30, vô luận phú quý hay bần cùng, mỗi nhà đều đèn đuốc sáng trưng, cùng nhau vui vẻ hòa thuận. Một nhà lớn bé ngồi vây quần bên nhau, ăn cơm tất niên, đón năm mới đến. Ngoài trời tuyết bay khắp nơi, tuyết trắng trên mặt đất bị gió bắc cuốn đi mang theo. Giá lạnh bên ngoài cũng không chút nào ảnh hưởng đến mọi người trong nhà, trong lòng ấm áp, chỉ cần ở cùng nhau, vô luận có gian khổ thế nào cũng cố gắng kiên cường vượt qua, vô luận bên ngoài có lạnh giá thế nào nhà vĩnh viễn là nơi ấm áp nhất.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi trên mặt đất, ở một góc tường hiện ra một thân ảnh nho nhỏ quần áo phong phanh, đi chân trần, ở nơi này tránh gió co ro vì lạnh. Tiếp tục lùi vào trong góc tường, hai tay chấp lại thổi một chút khí, sau đó chà xát chà xát.

“ Không thể ngủ, không thể ngủ, lần trước bá bá than lạnh rồi ngủ thϊếp đi sau đó không tỉnh lại nữa. Vì vậy vô luận có lạnh, có mệt mỏi bao nhiêu cũng không được ngủ. Dật nhi không lạnh, Dật nhi không lạnh, Dật nhi có ấm lô

(lò sưởi)

bên người. Có đồ ăn ngon Dật nhi không thèm ở trong nhà.” Lau nước mắt, đứa nhỏ dùng sức mở to hai mắt, cứ nghĩ bên cạnh hắn thật ra có rất nhiều thứ.

“ Chỉ cần chờ tới ngày mai thái dương gia gia xuất hiện, Dật nhi có thể ra phía sau ngõ hẻm tìm thức ăn. Ta có thể tự chiếu cố bản thân mình, ta không cần cha mẹ. Dật nhi không cần bọn họ nữa, không đúng là bọn họ không cần Dật nhi, là họ không biết Dật nhi thực hảo!” Nước mắt không ngừng chảy ra, đứa nhỏ dùng đôi tay nhỏ bé đã đỏ lên vì lạnh ra sức lau đi: “Không được khóc, Dật nhi không phải là đồ không ai cần!” Nghe thấy những nhà xung quanh truyền tới hoan thanh tiếu ngữ, đứa nhỏ cúi đầu chôn vùi vào hai chân.

“Này ngươi ở đây làm gì, ngươi không lạnh sao?” Một giọng nói thanh thúy vang lên.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương mặc đồ mới vừa cúi đầu ở trước mắt. Lại một người nữa đến châm chọc hắn, thế giới này thật là kỳ lạ. Vì sao mọi người thích diễu võ dương oai ở trước mặt người thua kém hơn mình. Vì sao họ thích khi dễ người yếu kém để tỏ ra mình hung hãn.

“Ngươi thật không tệ nha! Chỉ có ngươi là không để ý đến ta.” Tiểu cô nương đưa tay kéo tay đứa nhỏ. “A, thật là gầy, toàn là xương.” Ra sức nắm đầu đứa nhỏ, nào biết bị hắn hung hăn cắn một cái.

“Ngươi… ngươi dám… ngươi dám cắn ta! Ngươi chờ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Giơ lên cánh tay bị chảy máu, tiểu cô nương trừng mắt với cái người nho nhỏ đen đen rồi chạy ra ngoài.

Rốt cục cũng an tĩnh. Mọi người vì sao đều thích khi dễ hắn, hắn khiến người ta chán ghét vậy sao? Hay bởi vì hắn bị bán đi, rồi mới bị người trong quan quán vứt bỏ sao?

“Mẹ, mau tới, ở nơi này!” Tiểu cô nương lôi kéo một mỹ phụ chạy tới.

Thì ra là đi tìm người giúp đỡ. Không sao, bất quá bị đánh một trận mà thôi, hắn đã quen rồi. Thấy bước chân dừng ở trước mặt, hắn ôm kỹ đầu. Nhưng chờ tới không phải là quyền cước đấm đá, mà là một cái áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, thấy một người rất đẹp ở trước mặt mình.

“Đệ đệ, người nhà của ngươi đâu?” Mỹ phụ ôn nhu hỏi.

Hắn lắc đầu.

“Ngươi vì sao ở đây?”

Hắn cúi đầu.

“Ngươi tên gì?”

Hắn ngẩng đầu, nhìn một hồi, mới nói: “ Dật, bọn họ đều gọi ta là Dật nhi.”

“Mẹ, ngươi nói nhiều với hắn làm gì!” tiểu cô nương chen vào, “Bởi vì ngươi cắn ta, ngươi phải chịu trách nhiệm. Từ hôm nay trở đi ngươi là đệ đệ ta. Đệ đệ dụng ý chính là khi nào có chuyện phải đứng ra bảo hộ tỷ tỷ, lúc không có chuyện thì làm cho tỷ tỷ hài lòng. Từ hôm nay trở đi đều phải nghe lời tỷ tỷ, lời tỷ tỷ là trọng yếu nhất. Hiện tại ngươi chính là nam nhân duy nhất trong nhà, gánh nặng nuôi gia đình liền giao cho ngươi!” Tiểu cô nương tiến lên dùng tư thế tự cho là ‘vững vàng’ mạnh mẽ vỗ vỗ vai hắn đang ngỡ ngàng.

“Vũ nhi, đừng làm rộn.” Mỹ phụ kéo tiểu cô nương qua một bên. “Ngươi đừng nghe nàng nói bậy, ngươi nguyện ý làm nhi tử của ta, đệ đệ của nàng không?” Nàng giúp hắn xoa xoa khuôn mặt.

“Ngươi … các ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ?” Hắn sợ hãi hỏi.

“Sẽ không, không ai lại bỏ rơi người nhà của mình cả.”

“Vậy lúc không có tiền các ngươi có bán ta không?”

“Người nhà là trân quý, vô giá nhất, vô luận thế nào chúng ta cũng không bán người nhà của mình.”

“Có thật không…”

“Ha ha, đương nhiên. Ta họ Thượng quan, nàng gọi là Thượng Quan Vũ. Ngươi nguyện ý cùng chúng ta làm người một nhà không?”

“Ân!” Hắn gật đầu.

“Thật tốt quá! Ta cũng có đệ đệ. Mẹ, ta muốn ăn lẩu, chúng ta đi ăn mừng thôi!” Tiểu cô nương kéo kéo mỹ phụ.

“Được, Vũ nhi từ hôm nay bắt đầu làm tỷ tỷ rồi, không được bắt nạt đệ đệ, biết không?” Nàng vỗ vỗ đầu tiểu cô nương.

“Ân, Vũ nhi sẽ đem đồ ‘đẹp’ của mình cho đệ đệ mặc!”

“Ngươi nha!” cười lắc đầu, ôm lấy hắn đang tê cóng, “Từ bây giờ, ngươi gọi là Thượng Quan Dật, được không?”

“Ân” dựa vào người mỹ phụ. Từ giờ hắn là nam nhân duy nhất của Thượng Quan gia.

***

Mở mắt, Thượng Quan Nghệ nhìn nóc giường, trên mặt mang ý cười. Thật là hắn thế nào lại nằm mơ, nhớ lại trước đây. Xem ra mình thực sự già rồi, bắt đầu nhớ lại chuyện xưa, chút nữa phải đắp mặt nạ phòng ngừa xuất hiện nếp nhăn đáng sợ.

Từ ngày đó trở đi, hắn có người nhà. Cũng từ đó hắn bắt đầu một cuộc sống như ‘địa ngục’. Lớn lên, ngoại trừ có bộ dáng đẹp, ra ngoài kiếm tiền thì cái gì cũng không biết. Giặt quần áo thì làm rách đồ, nấu cơm thì đốt luôn trù phòng. Lúc nhỏ thì càng tệ hơn, căn bản cái gì cũng không biết, cái gì cũng ‘bắt nạt’ hắn. Cho đến khi lớn hơn một chút gầy dựng nên một đội công tác hậu cần, hắn mới thực sự trở thành ‘nam nhân có tiếng nói’ trong nhà, nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ mang vẻ mặt sùng bái nhìn mình thì thoải mái vô cùng. Phát hiện cuộc sống thật là tốt đẹp cực kỳ.

Sau đó mẹ ở bên ngoài mang về lão tam, ta làm ca ca, rốt cuộc biết lão đại là tỷ tỷ ngày đó vì sao vui vẻ như vậy.

Đêm đó hắn liền nấu một nồi lẩu. Rồi sau đó lão đại nhặt về tiểu tứ, bản thân ở cổng sau quan quán nhặt được tiểu ngũ đang bị bệnh đậu mùa. Tiếp đó bọn hắn giúp đỡ lẫn nhau cho đến giờ.

Nếu không phải là mình trời sinh hậu đình nhỏ hẹp, không có khả năng ‘hầu hạ’ người, cũng sẽ không bị ném ra khỏi quan quán tự sinh tự diệt, mình cũng không ở đó bị đói bảy ngày trong đêm giao thừa bị lão đại phát hiện, được mẹ nhặt về nhà, sẽ không có Thượng Quan Nghệ ngày hôm nay rồi?

Gia đình là thứ hắn trân quý nhất, không cho phép người khác phá hủy. tuy rằng không còn là nam nhân duy nhất trong nhà, thế nhưng hắn bây giờ là đương gia

(chủ gia đình)

của Thượng Quan gia.