Ba người rốt cục chịu dựng bụng đói chờ đến hừng đông, mấy người ở trong lều cũng bắt đầu lục tục thức dậy.
Dương Mai cùng Tɧẩʍ ɖυyệt lúc này mới nhìn rõ mấy người trong nhà trên cơ bản đều là nam nhân, diện mạo cùng Trần Thông cơ hồ không sai biệt lắm, râu quai nón, y phục trên người dơ dáy bẩn thỉu, còn tản ra mùi khó ngửi.
Những người này từ trong lòng ngực móc ra nửa khối bánh bao nguội để dành từ trưa hôm qua, bánh bao cứng rắn giống như là tảng đá vậy, họ ăn một chút một tới khi hết sạch sẽ mới thôi.
Những bánh bao kia cứng rắn như đá, nước uống trên cơ bản là không có, chỉ có thể đợi tới thời điểm đi ra ngoài làm việc, tìm kiếm một chút nước uống.
Chứng kiến những người kia ăn, Dương Mai càng thêm đói bụng, chỉ là Dương Mai trong lòng xem thường những người này, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại làm ngơ.
Chờ mấy người trong nhà đều đi hết, Tɧẩʍ ɖυyệt lúc này mới đứng lên, Trần Thông cũng đi theo đứng ở đằng sau lưng Tɧẩʍ ɖυyệt.
Dương Mai nhìn xem con gái cua minh, cẩn thận dặn dò
"Tiểu Duyệt, nhất định phải cẩn thận a, nếu như nhìn thấy cha ngươi, ngươi nhất định phải..."
Dương Mai lải nhải dặn dò Tɧẩʍ ɖυyệt hướng Thẩm Hoa Vinh đòi hỏi đồ vật. Tɧẩʍ ɖυyệt trong lòng có chút bực mình, nhưng vẫn là nghiêm túc nghe.
Dương Mai trên người có vết thương, tự nhiên không thể đi lại, chỉ có thể lưu lại đây dưỡng thương, thật may chủ yếu đều là vết thương ngoài da, nếu không Dương Mai đã sớm chết rồi.
Tɧẩʍ ɖυyệt cùng Trần Thông rời gian phòng nhỏ kia, đi ra phía ngoài, đi trên lối đi nhỏ, hướng đi vào trong thành, tới cổng thành.
Tɧẩʍ ɖυyệt nhìn cổng thành gần trong gang tấc, Tɧẩʍ ɖυyệt cũng không dám đi vào ngay, trong thành cơ hồ đều có người của Vân Khởi, nếu để cho tiểu tiện nhân kia biết rõ cô ta vào trong thành, khẳng định lại không ngừng cho người đánh, nói không chừng còn có thể...
Trần Thông nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt đứng im ở trước cổng thành không động, biết rõ trong nội tâm Tɧẩʍ ɖυyệt sợ hãi, vội nói:
"Tiểu Duyệt ngươi đừng lo lắng, bộ dạng này của ngươi, không ai có thể nhận ra ngươi a."
Nghe được lời nói Trần Thông, Tɧẩʍ ɖυyệt trong nội tâm càng thêm không biết tư vị gì. Nhắc tới hình tượng cô bây giờ, Tɧẩʍ ɖυyệt đều có tâm muốn tự sát rồi.
Tɧẩʍ ɖυyệt vốn là bị người đánh, mặt mũi bầm dập, có thể so với đầu heo, bình thường không phải là người quen thật đúng là nhận không ra. Trần Thông vốn rất thích Tɧẩʍ ɖυyệt cũng không có nhận ra, vẫn là nghe đến giọng nói của Tɧẩʍ ɖυyệt mới nhận ra.
Mà bây giờ Tɧẩʍ ɖυyệt, trên người một thân quần áo chỉnh tề đã bị Trần Thông đổi thành quần áo cũ rách đầy miếng vá, đầu tóc cũng biến thành rối bời giống như ổ chim. Trên người căn bản không dùng trang sức, mạt thế tâm người cũng lạnh lùng đi bao phần, trên đường thường có người đánh lộn, trên mặt cho dù có vết thương, cũng chỉ là chọc cho người khác liếc mắt nhìn một chút, sẽ không nhìn nhiều, càng sẽ không nhiều lời. Trần Thông ở bên cạnh ngược lại không có gì thay đổi, nghĩ đến cũng sẽ không có người biết đến hắn.
Tɧẩʍ ɖυyệt gật đầu, mang theo Trần Thông vào trong thành.
Vào trong thành, đường phố sạch sẽ, người lui tới trên mặt nở nụ cười cũng so với ngoài thành mặt mọi người thoải mái nhiều hơn không ít.
Trần Thông cũng thường đến trong thành, nhưng còn chưa có không có ở bên trong thành ở qua.
Tɧẩʍ ɖυyệt đối với nội thành tương đối quen thuộc, vào trong thành, Tɧẩʍ ɖυyệt chỉ cảm giác cả người mình đều sống lại, xem đến trên đường cái có bán bánh bao, Tɧẩʍ ɖυyệt bụng liền kêu lên, nhưng nghĩ đến thẻ điểm đã trống trơn, Tɧẩʍ ɖυyệt chỉ cắn răng tránh ra.
Tɧẩʍ ɖυyệt mang theo Trần Thông đi vào bên ngoài công hội Long Châu lính đánh thuê.
Trần Thông xem đến tòa nhà lớn ở trước mặt, trong nội tâm tràn đầy rung động, hắn không phải là dị năng giả, trước kia cũng chỉ là nghe qua người ta nói tới cái công hội lính đánh thuê này, lại chưa từng có tự mình gặp qua.
Công hội lính đánh thuê rất náo nhiệt, có không ít người ra ra vào vào, đương nhiên cũng có không ít người quanh quẩn ở bên ngoài công hội lính đánh thuê, đem công hội xem như là cảnh điểm du lịch.
Thấy có người mặc trang phục lính đánh thuê trong công hội đi ra, nhìn họ mặc trên người trang phục đặc biệt, liền lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Chứng kiến trang phục công hội sạch sẽ kia, Tɧẩʍ ɖυyệt trong nội tâm càng thêm khó chịu, trước cô cũng có một bộ trang phục như vậy, nhưng lại bị con tiện nhân Vân Khởi kia thu về.
Cô mới sẽ không tin một cái công hội lớn như vậy là của Vân Khởi, cô cảm thấy, Vân Khởi chỉ là tốt số, sau lưng nhất định sẽ có một cái đại nhân vật ủng hộ cô ta.
Vân Khởi bất quá là bị người đẩy ra làm mục tiêu thôi.
Nhưng con tiện nhân kia cũng có thể dám ỷ vào quyền thế, đối với cô như vậy, cô nhất định phải báo thù, báo thù!
Cũng không biết người sau lưng Vân Khởi là ai? Nếu như cô có thể nhìn thấy cái đại nhân sau lưng kia thì tốt rồi!
Cô Tɧẩʍ ɖυyệt tuyệt không kém hơn con tiện nhân Vân Khởi kia, thành tích của cô mặc dù không bằng Vân Khởi, nhưng mẹ của cô từ nhỏ bồi dưỡng cô, cô giỏi ca múa, nghĩ đến chỉ cần gặp được cái đại nhân vật kia, có lẽ cô có thể thay thế Vân Khởi...
Tɧẩʍ ɖυyệt quanh quẩn ở cửa lớn công hội, trong nội tâm không ngừng nghĩ tới. Tɧẩʍ ɖυyệt bị khai trừ khỏi công hội, thân phận của cô bây giờ công hội đã không thể để cho cô tiến vào, thật may là trước khi đến, Trần Thông có nhờ qua người giúp Tɧẩʍ ɖυyệt một thẻ căn cước khác. Trần Thông biết không ít nhân tài về phương diện này, thật cũng không khó lấy.
Tɧẩʍ ɖυyệt dùng thân phận mới mang theo Trần Thông vào cửa chính của công hội.
Sau khi bước vào cửa chính công hội, đầu tiên là đăng kí hội viên tạm thời nhận nhiệm vụ trong hội. Thời điểm công hội mới bắt đầu hoạt động làm hội viên của công hội phải là dị năng giả, nhưng công hội phát triển quá nhanh, hiện tại chỉ cần ngươi thành thạo một nghề, ngươi có thể đăng kí trở thành hội viên.
Công hội sẽ ban bố đặc biệt nhiệm vụ cho ngươi, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy liền có thể trở thành hội viên chính thức.
Cho nên mỗi ngày người đến công hội đăng kí có rất nhiều người, nhưng muốn làm hội viên công hội
cũng không phải mỗi người muốn là cũng có thể thành. Cho nên có thể trở thành thành viên công hội, kia phải phi thường có mặt mũi.
Công hội bình thường rất tự do, một chút không thích trói buộc mọi người đều có thể đến đăng kí trở thành hội viên công hội. Đăng kí trở thành hội viên công hội, mọi người đều được cho phép tiến vào tiểu hoa viên trong công hội đi dạo một vòng. Kỳ thật đây cũng là vì muốn cho mọi người thưởng thức, xem xét một chút thực lực của công hội.
Đặc biệt là cửa siêu thị của công hội, vây quanh rất nhiều người, siêu thị bốn bề đều dùng kính thủy tinh trong suốt xây thành, bên trong thức ăn sung túc, hấp dẫn không ít người chú ý, nhìn chằm chằm nuốt nước miếng.
Mà chỉ có hội viên chính thức mới có thể tiến vào bên trong siêu thị, có người coi như là có thẻ điểm, cũng không thể tiến vào. Cho nên mỗi lần có người tiến vào siêu thị thì sẽ được mọi người hâm mộ lợi hại. Chỉ cần ngươi có thể trở thành hội viên chính thức của công hội, như vậy ngươi cả đời này trên cơ bản đều không cần lo lắng cuộc sống, thức ăn được bảo đảm, chỉ cần cố gắng, có phòng ốc riêng của mình cũng không phải là vọng tưởng. Coi như là lớn lên xấu xí, đều có bó lớn mỹ nữ khóc lóc, kêu xin muốn gả cho ngươi.
Tɧẩʍ ɖυyệt vẫn tương đối hiểu rõ lão cha nhà mình, Tɧẩʍ ɖυyệt cùng Trần Thông ở cửa siêu thị chờ trong chốc lát, liền nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh quần áo sạch sẽ, toàn thân tản ra hương thơm, từ xa từ từ đi tới.
Trong ánh mắt kia tràn đầy đắc chí, khí chất tinh thần sảng khoái, không biết hấp dẫn bao nhiêu cô gái chú ý.
Thẩm Hoa Vinh rất thích những ánh mắt như vậy, ở trước mạt thế, thời điểm hắn còn là tổng đài công ty lớn, liền có không ít cô gái xinh đẹp muốn bò lên giường của hắn. Sau do mạt thế tiến đến, tiền của hắn tất cả đều biến thành những con số, trong một đêm trở thành kẻ nghèo hèn, hiện tại cho dù có một đống tiền ném xuống đất, cũng không thấy ai muốn nhặt.
Hắn thiếu chút nữa trở thành tên ăn mày, những cô gái trẻ xinh đẹp cũng không dùng cái loại ánh mắt này nhìn xem hắn.
Nhưng là kể từ khi vào công hội này, có phòng ốc của mình, Thẩm Hoa Vinh không thể chờ đợi được ăn mặc đẹp, đi ra lắc lư.
Những cô gái trẻ cũng không cần biết chuyện gì chỉ cần gặp Thẩm Hoa Vinh đi từ trong khu dân cư đi ra, quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn liền biết không phải là người thiếu ăn mặc, cho nên lại có rất nhiều cô gái trẻ dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía hắn.
Thẩm Hoa Vinh ở trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của rất nhiều người đi vào siêu thị.
Kỳ thật Thẩm Hoa Vinh trong thẻ cũng không có điểm thẻ, bởi vì điểm thẻ của Vân Khởi cho hắn đã dùng hết, tháng sau Vân Khởi mới chịu cấp cho hắn.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh lấy cớ cha của Vân Khởi để khống chế cô, vào ở tòa nhà ngày đầu tiên, Thẩm Hoa Vinh liền muốn đi đến siêu thị lấy đồ đi, mua nợ, treo tự nhiên là tìm Vân Khởi tính a.
Nhưng siêu thị căn bản không cho ký sổ, mặc kệ người đến là ai?
Thẩm Hoa Vinh rất tức giận, gọi điện thoại cho Vân Khởi muốn trạng cáo những người phục vụ này, Vân Khởi lý cũng không lý, một mực không để ý.
Thẩm Hoa Vinh biết rõ Vân Khởi sẽ không trông coi chính mình rồi, đành phải chính mình đen mặt trở về tòa nhà, tại trong phòng ở hung hăng mắng Vân Khởi.
Nhưng Thẩm Hoa Vinh lại không nhịn được, coi như là không thể ở siêu thị mua đồ, nhưng mà hắn là thân phận gì?
Con gái của hắn thế nhưng là chủ nhân công hội, hắn vẫn có quyền lợi tiến vào siêu thị.
Coi như là không thể ở siêu thị mua đồ, có thể đi vào siêu thị, kia coi như là một loại bản lãnh.
Cho nên hắn vẫn là hấp dẫn rất nhiều người chú ý.(ka: ngựa đực)
Thẩm Hoa Vinh bước chân tiêu xái đi tới siêu thị, mắt lộ ra vẻ đắc ý, đặc biệt là khi chứng kiến rất rất nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen, trong mắt vẻ đắc ý càng sâu.
Có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy Thẩm Hoa Vinh trong mắt bộc phát ánh sáng ra kinh người. Thẩm Hoa Vinh vào siêu thị, nhân viên nhìn thấy cũng xem như không thấy, bởi vì bọn họ mỗi ngày đều có thể chứng kiến người này vào siêu thị nhưng lại không mua đồ gì.
Mặc dù bọn họ đều là nhân viên phục vụ có tố chất cao, nhưng là đối mặt một khách quen như vậy, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ. Đặc biệt là nghe nói nam nhân kia như vậy lại là cha của hội trưởng bọn họ a, này thật quá bất khả tư nghị. Hội trưởng quá đáng thương a, tại sao có thể có một người cha như vậy a?
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh đối mặt với nhân viên phục vụ siêu thị, luôn luôn một bộ dáng cao cao tại thượng cảm giác rất ưu việt. Không biết, Thẩm Hoa Vinh càng như vậy càng làm giảm đi khí chất cùng uy tín, đường hoàng bất phàm của mình, ánh mắt của người khác xem hắn cũng càng ngày càng lãnh.
Thẩm Hoa Vinh giống như là quản lý đồ của mình vậy, ở bên trong siêu thị một mực điều tra xem một lần, nhìn xem lúc bầy đặt hàng hóa có chỗ không vừa mắt, liền ngay ở trước mặt rất nhiều người, phát giận, sau đó trong ánh mắt của mọi người, đầu tiên là chứng tỏ thân phận của mình, sau đó ra lệnh cho nhân viên phục vụ dựa theo yêu cầu của hắn, bầy đặt hàng hóa.
Nhân viên phục vụ vẫn là xem ở trên mặt mũi của Vân Khởi, đành phải chịu đựng tức giận dựa theo yêu cầu của hắn bầy đặt.
Bởi vì hàng hóa này trước, liền là dựa theo yêu cầu thẩm mỹ mà bầy đặt, nhưng ngày hôm qua Thẩm Hoa Vinh xem vô cùng không vừa mắt, liền bắt người ta bầy đặt như vậy, ai biết hôm nay hắn lại yêu cầu đặt lại, thật sự là tật xấu, đây không phải là bắt người ta lăn qua lăn lại sao?
Nghe nói cái người cha này đối với hội trưởng của bọn họ thật không tốt, cái này cái gọi là phụ thân, ở thời điểm mẹ hội trưởng mới chết liền cười một người mẹ kể mới vào cửa, bà ta đối đãi với hội trưởng đại nhân thật sự không tốt.
A! Hội trưởng đại nhân của bọn họ chính là bản thực tế của cô bé lọ lem a!
Bất quá hội trưởng đại nhân của bọn họ là dựa vào thực lực của chính bản thân mình mới có được hôm nay, thực là thần tượng trong lòng bọn họ.
Nhân viên phục vụ làm dựa theo Thẩm Hoa Vinh yêu cầu, đem hàng hóa bầy đặt chỉnh tề, Thẩm Hoa Vinh lúc này mới hài lòng gật đầu, sau đó lại giả vờ giả vịt dò xét một phen, mới ra siêu thị.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Thẩm Hoa Vinh bắt đầu ở trong đám người tìm kiếm mục tiêu, xem đêm nay có thể hay không có một người tình lãng mạn một đêm.
Đột nhiên, Thẩm Hoa Vinh ánh mắt sáng lên, chỉ thấy trong đám người, đang có một mỹ nữ vóc người nóng bỏng hướng hắn khoát tay. Thẩm Hoa Vinh lập tức tinh thần tỉnh táo, cũng hướng phía mỹ nữ kia khoát tay áo.
Mỹ nữ kia rất là biết điều đi ra khỏi đám người, lặng lẽ đi sau lưng Thẩm Hoa Vinh, sau đó đi đến một nơi vắng vẻ không người. Thẩm Hoa Vinh nhìn thấy xung quanh không người nào, lúc này mới kéo mỹ nữ sau lưng lại, đến đây một nụ hôn dài kiểu Pháp. Mỹ nữ cũng rất khá, hai người bắt đầu như keo như sơn quấn quýt. ( O_O)
Đang ở thời điểm Thẩm Hoa Vinh muốn tiến thêm một bước làm chút chuyện tình, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng
"Cha!"
Thẩm Hoa Vinh tâm trí lập tức bị hù dọa một cái, toàn thân run lên, cho rằng người đến là Vân Khởi, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tên ăn mày, quần áo cũ rách, trên mặt tràn đầy bầm tím nhìn không ra vẻ mặt nam nữ tức giận nhìn hắn.
Tɧẩʍ ɖυyệt gặp Thẩm Hoa Vinh không có phản ứng, lập tức lại nổi giận đùng đùng gọi một tiếng
"Cha, ta là tiểu Duyệt a, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao có thể phản bội mẹ?"
Tɧẩʍ ɖυyệt vẻ mặt lên án trừng mắt nhìn Thẩm Hoa Vinh, một bộ dáng ngươi tại sao có thể phản bội mẹ ta, làm cho đồng thời Thẩm Hoa Vinh thở phào nhẹ nhõm, trong nội tâm cũng bắt đầu có chút phiền chán đến.
"Nha. Thân ái, cô là ai?" Thẩm Hoa Vinh ôm mỹ nữ trong ngực, vẻ mặt nghi hoặc nhìn xem Tɧẩʍ ɖυyệt
"Nghe cô ta gọi ngươi là cha, cô ta không phải là con gái của ngươi đi a?" Mỹ nữ kia vẻ mặt khinh bỉ cùng không thể tin
nói, khiến cho Thẩm Hoa Vinh lập tức la hoảng lên
"Làm sao có thể? Cô ta không thể nào là con gái của ta, con gái của ta chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê a."
Thời điểm Thẩm Hoa Vinh nói đến Vân Khởi,khuôn mặt kiêu ngạo, làm cho mỹ nữ trong ngực rất là kinh ngạc, sau đó chính là khuôn mặt sùng bái
"A, thân ái, con gái của ngươi thế nhưng chính là hội trưởng công hội lính đánh thuê? Thật sự là bất khả tư nghị a." Nói thân thể lại hướng trong lòng Thẩm Hoa Vinh chui vào.
Còn Tɧẩʍ ɖυyệt ở bên cạnh đã bị đả kích tới trợn mắt há hốc mồm, đây là có chuyện gì sảy ra? Cha của cô ta không phải là rất yêu thương cô ta sao? Tại sao sẽ ở bên ngoài nói, cô ta không phải của con gái hắn đây?
Cô ta không tin, cha đối xủ với cô ta như vậy? Sẽ không.