Nương Tử Đừng Chạy

Chương 38

“Muốn uống nước thì tự mình uống đi! Chẳng lẽ còn muốn ta bón cho ngươi?” Liếc mắt nhìn Vệ Hạo Thiên một cái, xong Nhất Nhất lại tiếp tục bón cho Tiểu Long nhi một ngụm nước.

Người làm sao tự nhiên lại nổi giận nha!

Nghe xong nương tử nói câu này, đôi lông mày rậm của Vệ Hạo Thiên lại gắt gao nhíu chặt, sắc mặt cũng đen lại.

Y không thoải mái! Rất không thoải mái! Tại sao thái độ của nương tử đối với nhi tử lại tốt hơn rất nhiều so với đối với y như vậy chứ!

Tề Ngạo Dương thấy Vệ Hạo Thiên khó chịu vội vàng rót một chén nước: “Đại ca, uống nước.”

Vệ Hạo Thiên đang nóng giận thở phì phì, tiếp nhận chén nước, một hơi nuốt xuống họng. Do quá vội vàng cho nên bị sặc nước, Vệ Hạo Thiên lập tức ho lên, ho đến nỗi thắt lưng cũng không đứng thẳng được, ngay sau đó nước mắt cũng giàn giụa.

Kháo! Uống một ngụm nước cũng có thể thành ra cái bộ dạng này!

Vội vàng buông Tiểu Long nhi ra, Nhất Nhất chạy tới bên cạnh Vệ Hạo Thiên, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng giúp y thuận khí vừa nói: “Tại sao lại không cẩn thận như vậy! Lớn như vậy uống miếng nước mà còn để bị sặc, nói ra thực khiến người ta cười đến rụng răng!”

Thấy Vệ Hạo Thiên vẫn còn khụ khụ không ngừng, Nhất Nhất lo lắng: “Ngươi không sao chứ? Đừng dọa ta a!” Hắn gấp đến độ muốn khóc lên.

Thời điển nước mắt sắp rơi ra thì Vệ Hạo Thiên kịp lúc ngừng ho. Ngẩng đầu tựa vào vai Nhất Nhất, y cười híp mắt ôm lấy cánh tay hắn: “Ta không có việc gì. Nương tử ngươi để vi phu dựa một chút là tốt rồi.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi làm ta sợ muốn chết!” Nghe y nói vậy, Nhất Nhất mới thở phào nhẹ nhõm.

Ha ha, nguyên lai nương tử vẫn là quan tâm y như vậy!

Chỉ một thoáng trong lòng y yên ổn không ít.



Kể từ buổi sáng ngày hôm đó, hai cha con dọc đường trở về Phạm Thiên cốc căn bản là không ngừng tranh giành Nhất Nhất.

Ngủ ở trong xe ngựa thì Tiểu Long nhi nếu muốn nương nương ôm, Vệ Hạo Thiên thì muốn ôm nương tử. Hai người giằng co, kết quả là mỗi người một bên ôm Nhất Nhất ngủ. Lúc ăn thì Tiểu Long nhi muốn nương nương bón, Vệ Hạo Thiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cũng quấn lấy muốn được bón. Hai người giằng co, kết quả là người nào đó trong cơn tức giận, không bón cho ai, cứ thế ăn để lại hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ… Những chuyện như vậy, mỗi ngày phát sinh mười mấy lần, khiến Nhất Nhất cũng bị phiền đến chết.

Vì muốn được Nhất Nhất sủng ái, hai cha con kia mỗi người đều không ngừng xuất ra kỳ chiêu.

Chiêu mà Tiểu Long nhi thường hay dùng nhất đó chính là làm nũng và nịnh nọt. Tiểu gia hỏa mỗi lần làm nũng đều khiến Nhất Nhất mềm lòng. Tiểu gia hỏa mỗi lần nịnh nọt Nhất Nhất liền vui như được bay lên trời, sau đó cái gì cũng đáp ứng. Không có biện pháp, hắn là người rất thích nghe người khác tâng bốc mình. Tiểu Long nhi cũng biết rõ điểm này của nương nương cho nên tâng bốc càng lúc càng nổ.

Còn Vệ Hạo Thiên thường dùng nhất chính là chiêu giả bộ đáng thương. Mỗi khi đấu không lại Tiểu Long nhi thì y liền giả bộ đau ngực, còn cố ý kêu đau thành tiếng, khiến cho Nhất Nhất và Tiểu Long nhi đều sợ tới mức vội vàng mà nhào về phía y, không ngừng hỏi han, còn ngoan ngoãn thuận theo đòi hỏi của y, cho đến khi xác nhận y không có việc gì mới thôi.

Hai cha con tranh giành càng ngày càng quyết liệt, cuối cùng ngay cả Tề Ngạo Dương cũng cảm thấy không ổn. Thời điểm Vệ Hạo Thiên vừa mới bắt đầu kêu đau, Tề Ngạo Dương còn có thể khẩn trương xem mạch cho y xác nhận thương thế của y phải chăng chuyển biến xấu. Nhưng số lần làm như vậy càng ngày càng nhiều, Tề Ngạo Dương liền biết đại ca của mình là đang giả bộ. Vì thế mỗi lần Vệ Hạo Thiên kêu đau thì y liền chẳng thèm quan tâm nữa.

Hơn nữa, ngay cả Nhất Nhất từ trước đến nay không nhạy bén cũng đã cảm thấy hai cha con nhà kia bất thường thế nhưng hắn lại thúc thủ vô sách. Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết thì hai cha con đã lao ngay vào một vòng tranh đấu mới.

Sự tình là như vậy.

Hôm nay, bọn họ vào trong thành tìm nơi ngủ trọ. Sau khi ăn xong bữa tối chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, hai cha con lại bắt đầu tranh giành. Thời điểm bọn họ tới tìm phòng trọ thì khách điếm chỉ còn hai gian phòng. Cho nên đêm nay bọn họ đành phải hai người chung một phòng. Tiểu Long nhi đương nhiên là muốn cùng nương nương ngủ chung một chỗ nhưng Vệ Hạo Thiên sao có thể đáp ứng! Vì vậy lại bắt đầu tranh giành.

“Nương nương, đêm nay Long nhi muốn ngủ cùng nương nương!” Tiểu gia hỏa vội vàng túm chặt lấy Nhất Nhất.

“Nương tử, đêm nay vi phu nhất định phải ngủ cùng ngươi!” Vệ Hạo Thiên gắt gao ôm lấy Nhất Nhất.

“Cha không thể tranh nương nương với Long nhi…”

“Long nhi không được phép tranh nương tử với cha…”

“…”

Thiên a, hai người này tại sao lại đến đây a!

Không được, không thể tiếp tục như vậy! Bằng không hắn sớm hay muộn cũng sẽ bị xé thành hai mảnh!

Nghĩ như vậy Nhất Nhất liền quyết định nhân cơ hội này hoàn toàn giải quyết vấn đề luôn khiến hắn đau đầu không thôi này.

Tiểu Long nhi còn nhỏ, không thể giảng đạo lý, vậy chỉ có thể giảng đạo lý đối với Vệ Hạo Thiên.

Thực ra hắn cũng không biết Vệ Hạo Thiên này là vì cái gì mà cứ phải tranh giành cùng Long nhi, hắn nhớ rõ Vệ Hạo Thiên trước kia không như vậy.

Xem ra hắn thật sự phải hỏi cho rõ ràng.

“Long nhi ngoan, đêm nay ngủ cùng Tề thúc thúc thúc, nương nương đêm nay có chuyện muốn nói cùng cha ngươi.”

“Không được, Long nhi muốn cùng nương nương ngủ!”

Tiểu gia hỏa vừa nghe Nhất Nhất nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Ô ô, Long nhi thực sự rất muốn cùng ngủ với nương nương!

Nhìn bộ dạng muốn khóc của Tiểu Long nhi, nhưng Nhất Nhất quyết không thỏa hiệp: “Long nhi không nghe lời, từ nay về sau nương nương sẽ không để ý Long nhi nữa!”

Vì mục đích sau này được yên ổn cái lỗ tai mà lần này hắn phải độc ác một chút rồi.

“Vậy… được rồi.” Đã lâu không thấy nương nương giận dữ như vậy, Tiểu Long nhi không khỏi co rúm cái đầu.

Thôi được, nhường cha một lần là được rồi.

Len lén nhìn nương nương một chút, Tiểu Long nhi liền ngoan ngoãn theo sát Tề Ngạo Dương trở về phòng.



“Vệ Hạo Thiên, ngươi tại sao hết lần này đến lần khác tranh giành với Long nhi? Ngươi là đại nhân, tại sao không biết nhường nhịn?” Vừa bước vào phòng, Nhất Nhất liền tra hỏi Vệ Hạo Thiên.

“Đó là… Đó là bởi vì…” Vệ Hạo Thiên muốn nói lại thôi.

“Bởi vì sao? Ngươi mau nói!”

Ề à, tuyệt đối không giống nam nhân!

“Bởi vì nương tử ngươi chỉ thích Long nhi, không thích vi phu!” Nỗi niềm giấu kín trong lòng đã lâu nay có cơ hội liền lập tức tuôn ra.

Nương tử sau khi nghe y nói xong lời này nhất định sẽ mất hứng, bất quá y cũng là không thế kìm nén thêm được nữa.

“Ta lúc nào từng nói chỉ thích Long nhi, không thích ngươi?”

Người nào đó đích xác là bắt đầu có chút giận, nhưng đến khi nói hết câu, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ ửng.

Vệ Hạo Thiên này thật là có chút khó hiểu!

“Nương tử ngươi chưa từng nói như vậy nhưng những việc ngươi làm lại chứng tỏ điều đó!” Vệ Hạo Thiên bắt bẻ.

“Ta lúc nào làm ra việc khiến ngươi cho rằng ta chỉ thích Long nhi, không thích ngươi chứ?”

Hắn tại sao không biết?

“Ngày đó ngươi vừa về đến là chỉ biết lo lắng, dỗ dành Long nhi, tuyệt đối không quan tâm đến vi phu! Ngươi chỉ lo lắng Long nhi không ăn, không ngủ nhưng không hề hỏi một chút vi phu đã ăn hay chưa, đã ngủ hay chưa!” Dừng một chút, y lại tiếp tục, “Còn nữa, sáng ngày thứ hai, vi phu muốn thử một chút xem có phải ngươi chỉ thích Long nhi hay không nên mới yêu cầu ngươi giúp ta mặc quần áo, vậy mà ngươi lại không thèm đếm xỉa đến ta! Còn nữa…”

Vệ Hạo Thiên kể ra một đống sự việc mà y cho rằng có thể chứng minh nương tử chỉ thích nhi tử mà không thích mình.

Ông trời ơi, hắn căn bản là không nghĩ Vệ Hạo Thiên lại là người nhạy cảm như vậy đi.

Chủ động ôm chặt thắt lưng Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất nói: “Ngày đó ta sơ ý không ngó ngàng tới ngươi là ta không đúng nhưng từ sau những chuyện này, ai…” Nhất Nhất cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.

“Ngươi nghe đây, ta chỉ nói một lần.” Hít vào một hơi thật sâu, Nhất Nhất càng ghé sát vào Vệ Hạo Thiên hơn, “Vệ Hạo Thiên, ta thích Long nhi, nhưng đối với ngươi lại càng thích hơn!”

Người nào đó mặt càng thêm đỏ.

“Thực sự? Thực sự?” Nghe vậy, Vệ Hạo Thiên mừng như bắt được vàng, không kiềm chế được mà hôn hít loạn xạ.

Nương tử nói thích y, nương tử vẫn là thích y hơn!!

Chờ đến khi Vệ Hạo Thiên hôn xong, hai người đã lăn đến giường rồi. Mềm nhũn nằm ở trong lòng Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất dùng ngón tay thẳng tắp chỉ vào ngực y: “Từ nay về sau không được tranh giành cùng Long nhi, cũng không cho phép tiếp tục ghen bậy ghen bạ, biết không?”

“Tuân mệnh nương tử!” Nói xong, lại một lần nữa hôn.