Đại sự mà Thẩm Nhất Phi quên mất chính là nói cho mọi người việc Nhất Nhất bị mất trí nhớ.
“Cha mẹ, đại ca nhị ca, Nhất Nhất mất trí nhớ!” Thẩm Nhất Phi vẻ mặt thận trọng nói.
“Nhất Nhất, đây là phụ thân, phụ mẫu đại ca, nhị ca của chúng ta!” Thẩm Nhất Phi lại nói cho Nhất Nhất biết thân phận bốn người đang đứng trước mặt.
“Chuyện gì đã xảy ra? Người ta nói nhi tử của chúng ta sau khi cứu Vệ Hạo Thiên liền thất tung, làm sao lại mất trí nhớ? Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Dật Quần trước tiên đưa ra nghi vấn.
“Cha!”
Ngượng ngùng mà kêu Thẩm Dật Quần một tiếng cha, Nhất Nhất e sợ lộ tẩy liền dè dặt giải thích: “Ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Lúc đó bị thụ thương, ta tỉnh dậy trên giường trong một gian phòng nhỏ rồi cái gì cũng đều không nhớ, chỉ phát hiện bản thân bị trọng thương trong khi một tiểu hài tử khoảng hai tuổi lại đang ở bên cạnh vừa khóc vừa gọi.”
“Phi nhi, ngươi là như thế nào tìm được Nhất Nhất?” Thẩm Dật Quần lại hướng về phía Thẩm Nhất Phi truy vấn.
“Ta, ta, là tại một quán trọ phát hiện thấy Nhất Nhất, lúc đó, Nhất Nhất hắn… Hắn đang bị Vệ Hạo Thiên ôm vào trong ngực.”
Thẩm Nhất Phi ấp a ấp úng nói ra việc y đã tìm thấy Nhất Nhất như thế nào.
“Cái gì? Nhất Nhất làm sao lại cùng Vệ Hạo Thiên ở cùng một chỗ? Vệ Hạo Thiên không phải bị rơi xuống vách núi chết rồi sao?” Thẩm Nhất Thiên hết sức kinh ngạc.
Tại vì Thẩm Nhất Phi không có câu trả lời, mọi người lại tập trung ánh mắt về phía Nhất Nhất. Nhất Nhất thấy thế lại biết chính bản thân phải một lần nữa lên vũ đài. Vì vậy hắn liền len lén mà thở sâu một cái, nói: “Sau khi ta tỉnh lại không lâu, thì có kẻ đuổi theo nói muốn gϊếŧ ta, là Vệ Hạo Thiên đã gϊếŧ kẻ đó, cứu ta cùng nhi tử của y. Nhi tử của y cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại liền liên tục gọi ta là ‘nương nương’. Vệ Hạo Thiên cũng không biết là có phải u mê hay không, thấy nhi tử ngốc gọi ta là nương nương, y cũng cho rằng ta là nương tử. Vì vậy liền bất chấp đem ta lưu lại bên cạnh. Khế đệ của y lại biết rõ, thế nhưng không những không vạch trần lại còn hướng ta hạ độc, uy hϊếp ta không được phép ly khai Vệ Hạo Thiên.”
“Đúng, Vệ Hạo Thiên kia xem ra tám phần là u mê, nhưng y võ công vẫn lợi hại như cũ. Là ta đã đưa ‘bạch nhật túy’ cho Nhất Nhất để lừa y uống, sau khi làm y mê đảo ta mới có thể từ trong tay y đem Nhất Nhất mang đi.” Thẩm Nhất Phi cũng nói thêm.
“Cái gì? Sư đệ y hạ độc ngươi? Hiện tại độc đã giải chưa?” Nhâm Thanh Hồng vừa nghe vội vàng hỏi.
“Chưa hề!”
Không đợi Nhất Nhất trả lời, Thẩm Nhất Phi cũng đã thay hắn nói ra. Thật đáng chết, bản thân mình ngay cả chuyện trọng yếu như vậy cũng quên! Thẩm Nhất Phi tự trách mình không thôi.
“Nương, người xem có thể hay không giải độc trên người Nhất Nhất?”
Thẩm Nhất Phi lúc này không dám kéo dài thêm nữa.
“Như vậy mà ngươi không nói sớm, may là tứ đệ ngươi hiện tại không sao, nếu như xảy ra chuyện gì, ngươi có chết cũng không gánh hết tội!”
Nhâm Thanh Hồng trừng mắt trách móc Thẩm Nhất Phi một tiếng. Những người khác vừa nghe chuyện, vẻ mặt cũng trách móc mà nhìn về phía y khiến y cũng hiểu được bản thân tội trạng không hề nhỏ.
“Phu nhân, Nhất Nhất là bị hạ độc gì?”
Nhâm gia y thuật trên giang hồ đều có tiếng tăm mà Nhâm Thanh Hồng
trên giang hồ y thuật cũng coi như là thứ nhất thứ nhì. Thẩm Dật Quần biết vậy liền ngay lập tức hỏi.
“Kỳ quái, không có việc gì! Ngược lại, thân thể Nhất Nhất dường như so với trước đây còn tốt hơn nhiều!”
Nhâm Thanh Hồng sau khi xem mạch cho Nhất Nhất cảm thấy thập phần kỳ lạ nhưng cũng không rõ nguyên nhân.
“Nhất Nhất, khế đệ kia thực sự nói cho ngươi dùng độc dược?”
Nhâm Thanh Hồng đối với độc dược này cũng vô cùng hoài nghi. Nàng ngược lại cho rằng thứ kia đều không phải là độc dược mà là cường thân kiện thể tuyệt thế hảo dược.
“Lúc đó là y nói như vậy.”
Nhất Nhất chăm chú suy nghĩ một chút, xác nhận bản thân không có nhớ lầm.
“Được rồi được rồi, bất kể có đúng là độc dược hay không, dù sao Nhất Nhất hiện tại không có việc gì là tốt rồi!”
Thẩm Nhất Phi vội vàng nói, trong lòng thầm vui mừng vì Nhất Nhất không có việc gì.
“Đúng vậy, cha mẹ, Nhất Nhất mất trí nhớ nhưng thân thể so với trước đây tốt hơn rất nhiều, đúng là nhân họa đắc phúc. Nhất Nhất hiện tại đã trở về bên cạnh chúng ta, ngoài chuyện này, mọi thứ cũng đều không quan trọng nữa.” Thẩm Nhất Thiên cũng ứng hòa cùng Thẩm Nhất Phi mà nói.
Thế là, Nhất Nhất ở tại Thẩm gia trang dàn xếp ổn thoả, hơn nữa so với trước đây lại càng được yêu thương nhiều hơn mấy phần.
…
“Thiếu gia, tam thiếu gia
tới.”
Đang cấp cho Nhất Nhất trái nho, Tiểu Nam vừa thấy Thẩm Nhất Phi đến liền lập tức báo cho Nhất Nhất.
“Tam ca, huynh đã đến!” Nhất Nhất vội vàng đứng lên hướng về phía Thẩm Nhất Phi.
“Nhất Nhất, có đúng hay không buồn chán a? Ta xem ngươi ở trong nhà đều đã đi khắp nơi chơi đùa, có phải hay không muốn ra ngoài chơi?”
Thẩm Nhất Phi nửa thật nửa giả mà thăm dò. Y thật sự là sợ Nhất Nhất lại lần nữa trốn khỏi nhà a! Từ lúc Nhất Nhất mất trí nhớ, Thẩm Nhất Phi phát hiện Nhất Nhất thay đổi rất nhiều, trở nên rất thích chơi đùa, nên rất sợ hắn lại trốn đi chơi.
Lưu lại Thẩm gia trang nửa tháng, Nhất Nhất cũng chơi đùa đến phát chán, hắn quả thực từng có ý nghĩ xuất trang. Nhưng hắn chỉ là trong lúc vô ý mới nói một lần khiến mọi người liền lo lắng mãi, sợ hắn lại lần nữa lén xuất trang sau đó lại thất tung, thụ thương. Nhất Nhất cũng biết bản thân tự mình xuất trang khẳng định không an toàn, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện đem cái mạng nhỏ thật vất vả mới nhặt trở về lại đem vứt đi. Vì vậy hắn sau đó cũng không còn nghĩ tới chuyện xuất trang nữa. Nhưng Thẩm Nhất Phi lại không biết mà lại vô tình nhắc chuyện này, loại chuyện khiến hắn vô cùng mẫn cảm.
Nhất Nhất nhìn ra Thẩm Nhất Phi lo lắng, liền vỗ vỗ bờ vai của y, cười nói “Tam ca yên tâm, ta sẽ không lại một mình xuất trang, tam ca đừng quên mạng nhỏ này của ta thật vất vả mới nhặt trở về, làm sao lại ngốc nghếch như vậy nữa a!”
Thẩm Nhất Phi nghe xong, yên lòng nói: “Nhất Nhất biết là tốt rồi, vậy tam ca an tâm.”
“Tam ca, huynh không phải đến gặp ta chỉ là để hỏi một câu vậy chứ?”
“Nga, thiếu chút nữa đã quên. Ta mấy ngày nay nghe đệ nói buồn bực, liền dự định mang đệ đi học cưỡi ngựa. Ta không rõ, mất trí nhớ như vậy thì ngay cả cưỡi ngựa, võ công gì đó đều đã quên a? Thực sự là kỳ quái!”
“Ha ha… Vậy, việc này đệ cũng không rõ a!”
Nhất Nhất vừa nghe, cả kinh liền pha trò hòng lấp liếʍ. May là Thẩm Nhất Phi chỉ là tùy tiện nói, Nhất Nhất chẳng qua là có tật giật mình.
Nhất Nhất học cưỡi ngựa một hồi, liền không muốn học nữa. Hắn cho rằng so với lái xe đua khó khăn hơn nhiều. Thẩm Nhất Phi thấy Nhất Nhất không muốn học liền trăm phương nghìn kế kiếm chuyện cho Nhất Nhất giải sầu.
Nhất Nhất nhìn Thẩm Nhất Phi vì muốn làm hắn vui vẻ mà chạy ngược chạy xuôi liền nhớ tới Vệ Hạo Thiên cũng vì hắn mà làm những chuyện như vậy. Khi đó ở cùng một chỗ, Vệ Hạo Thiên cũng phải vắt óc làm hắn hài lòng. Rồi thi khi nhàn rỗi, Vệ Hạo Thiên một bên múa kiếm còn Nhất Nhất thì nằm một bên nhìn hoặc cùng tiểu Long nhi chơi đùa, thỉnh thoảng Vệ Hạo Thiên còn có thể dạy Nhất Nhất múa vài đường… Bây giờ nghĩ đến khoảng thời gian đó, nguyên lai là đẹp như vậy.
“Nhất Nhất, Nhất Nhất, đang nghĩ cái gì? Sao lại thất thần như vậy?”
Đang múa kiếm cho Nhất Nhất xem, người đầy mồ hôi, Thẩm Nhất Phi thấy Nhất Nhất thất thần liền ngừng lại hỏi.
“Không nghĩ cái gì, bất quá là nhớ Vệ Hạo Thiên kia cũng từng múa kiếm cho ta xem mà thôi, hơn nữa y múa thật là tốt,
so với tam ca hoàn toàn không giống.”
Nhất Nhất nhất thời buột miệng liền đem suy nghĩ trong đầu trực tiếp nói ra.
“Nhất Nhất, đệ thực lòng nói cho tam ca biết, đệ … thích Vệ Hạo Thiên kia có đúng không?”
Thẩm Nhất Phi nghe Tiểu Bắc và Tiểu Trung nói sau khi quay về trang, Nhất Nhất thường xuyên thất thần phát ngốc, y chỉ biết Nhất Nhất khẳng định là đang nhớ Vệ Hạo Thiên cũng khẳng định Nhất Nhất tám chín phần mười thích Vệ Hạo Thiên.
“Ai thích hắn! Lão… Ta, chính là nam tử hán đại trượng phu làm sao có thể thích nam nhân?”
Nhất Nhất vội vàng phản bác. Kỳ thực Nhất Nhất trong lòng cũng không dám chắc, sau lần thứ hai rời khỏi Vệ Hạo Thiên, hắn luôn bất giác mà nhớ tới y, nhớ tới tiểu Long nhi, nhớ tới khoảng thời gian ba người cùng nhau ở một chỗ.