Nương Tử Đừng Chạy

Chương 5

Từ ngày đó, Nhất Nhất cùng tiểu Long nhi cả ngày dính lấy nhau, cùng ăn, cùng ở, cùng chơi, một tấc cũng không rời. Như vậy cũng có điểm khiến Vệ Hạo Thiên phải đau khổ.

Có nhi tử ở đây, y sẽ không thể tùy tiện mà ôm nương tử một cái, càng không thể mặc sức gần gũi cái miệng nhỏ nhỏ kia. Kìm nén ba ngày, hắn rốt cục không thể nhịn thêm được nữa, thật sự là nhớ vô cùng thân thể mềm mại cùng cái miệng ngọt ngào của nương tử.

Cho nên, buổi tối ngày thứ ba, Vệ Hạo Thiên nổi máu hoa tặc.

“Hắc hắc, nương tử! Vi phu tới đây!” rón ra rón rén chạy đến gian phòng của Nhất Nhất, thoắt cái đã mất dạng hướng vào trong.

“A, như thế nào chỉ có Long nhi ở đây?” Vệ Hạo Thiên vừa bước vào chỉ thấy một mình tiểu Long nhi đang ngồi trên ghế, nằm úp sấp trên bàn mà ngủ gà ngủ gật.

Mặc kệ, trước tiên điểm huyệt rồi tính sau. Đột nhiên nhảy tới phía sau tiểu Long nhi, ngón tay Vệ Hạo Thiên nhanh gọn điểm một cái khiến Long nhi hoàn toàn ngủ gục. Nhanh chân nhanh tay, Vệ Hạo Thiên đem tiểu Long nhi đã bị điểm huyệt ôm tới đặt trên giường không quên cấp cho nhi tử một cái chăn.

“Long nhi ngoan, chờ phụ thân gần gũi nương tử ngươi xong sẽ giải huyệt cho ngươi.”

Đối phó với tiểu Long nhi vướng chân vướng tay xong, Vệ Hạo Thiên đứng dậy, y quá mức đắc ý, vênh váo mà không cẩn thận làm cho chiếc ghế đổ nhào xuống đất.

“Bá!”

Sau đó một giây, thanh âm của Nhất Nhất từ phòng trong truyền ra “Long nhi, ngươi làm sao vậy, có đúng hay không bị té ngã?”

Đang ở trong phòng tắm, Nhất Nhất vội vàng bước ra khỏi dục dũng, bên hông chỉ kịp quấn một chiếc khăn liền vội vàng vọt ra.

Ba ngày nay, Nhất Nhất cùng tiểu Long nhi quan hệ đã tiến triển không ít. Tiểu Long nhi vô cùng khả ái, cái miệng lại ngọt ngào, đối với Nhất Nhất thì bảo sao nghe vậy. Nhưng quan trọng nhất, tiểu Long nhi chính là vì hắn mà ngăn chặn tên sắc lang kia. Hắn thực là yêu chết tiểu oa nhi hai, ba tuổi này. Trước khi tiến vào phòng tắm, hắn bèn để tiểu Long nhi hảo hảo ngồi trên ghế cũng là để đề phòng Vệ Hạo Thiên bất thình lình công kích.

Hiện giờ nghe được tiếng chiếc ghế bị đổ, lo lắng tiểu Long nhi bị té ngã, Nhất Nhất mới như vậy mà vội vàng chạy ra.

Nhất Nhất lao ra, thấy tiểu Long nhi hảo hảo nằm trên giường hắn mới yên lòng. Nhưng sau một khắc tim hắn lại giật thót.

Nếu tiểu Long nhi đã ngủ thì âm thanh khi nãy như thế nào lại có? Ở trong này chắc chắn còn có người khác!

Bất ngờ quay lại, Nhất nhất bởi vì kinh ngạc cùng hoảng sợ mà ngây người, còn Vệ Hạo Thiên kia lại vì vẻ đẹp của hắn làm cho ngây dại.

Mái tóc đen nhánh vì động tác xoay người trong chớp mắt nên phần lớn bị hất về trước ngực, nước còn đang nhỏ từng giọt. Nhìn qua cũng biết là vừa mới từ dục dũng đi ra chẳng bao lâu, trên thân xích͙ ɭõa, bọt nước điểm xuyết. Cũng bởi ánh nến chiếu xuống khiến cho nước da vốn dĩ trắng mịn như tuyết lại càng thêm óng ánh. Trên đó hai khối tiểu đậu giấu kín dưới mái tóc như ẩn như hiện khiến người ta phải mơ màng. Hạ thân chỉ quấn quanh một chiếc khăn, che khuất bắp đùi cùng bụng dưới nhưng lại không che chắn được cặp chân mảnh khảnh…

Chứng kiến cảnh này, có thể nói, Vệ Hạo Thiên máu mũi đều muốn xịt ra, hạ thân phút chốc đã nổi lên.

“Nương tử, ngươi thật đẹp a…!” Sắc dục chậm dãi nổi lên trong mắt Vệ Hạo Thiên, hô hấp phút chốc cũng trở nên nặng nề.

“Ngươi, ngươi muốn gì?” Nhất Nhất bắt đầu sợ hãi. Vệ Hạo Thiên lúc này bộ dạng của y còn như muốn ăn tươi nuốt sống khiến hắn càng sợ hãi hơn.

Nhưng… cái kia đều không đúng! Y chính là chỉ thích nữ nhân, việc kia cũng chỉ cùng nữ nhân làm nha!

“Nương tử, thương thế của ngươi đều không sao rồi chứ?” Nhịn xuống, nhịn xuống…

“Hả?”

Cái tình huống quái quỷ gì thế này, như thế nào lại lôi việc bị thương ra để nói?

“Hảo!” Nhất Nhất thật ngốc nghếch đem tình trạng thân thể mình nói ra.

“Vậy là tốt rồi!” Lúc này mọi lo ngại đều tiêu tan, Vệ Hạo Thiên nở một nụ cười khiến cho Nhất Nhất sởn gai ốc.

“Vậy, vậy là có ý tứ gì?” Nhất Nhất cảm giác được có chuyện gì đó không bình thường phát sinh, nội tâm hắn thúc giục mau chóng thoát thân, thế nhưng, thế nhưng…

Ô ô, hắn sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, không thể động đậy được nữa rồi!

Vệ Hạo Thiên giống như một con sói bị bỏ đói, thoáng cái bổ nhào tới người Nhất Nhất, khẽ cắn lấy vành tai xinh xắn, mập mờ nói “Nương tử vết thương đã hảo, vi phu có thể an tâm cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng a!” (~.~)

Ầm ầm! Sơn băng địa liệt, cực kì bi thảm a!

“Lão tử không muốn, lão tử thương tích còn không tốt, không tốt!” Nhất Nhất bất ngờ hét lên, liều mạng vẫy vùng. Nhưng căn bản hắn giãy giụa không hề có tác dụng. Sau một vài động tác đã bị Vệ Hạo Thiên đem đặt trên tường không thể nhúc nhích, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng bị Vệ Hạo Thiên chặt chẽ lấp kín.

“Ngô, ngô… ” ‘Buông ra, buông lão tử ra!’

Mặc dù cái miệng đã bị bịt kín nhưng Nhất Nhất chính là vẫn “ngô, ngô” tỏ vẻ kháng cự. Nhưng sau một khắc hắn ngay cả “ngô, ngô” cũng đều không phát ra được nữa.

Hỗn đản, lúc này hắn là bị điểm á huyệt (huyệt câm)!

Vật che chắn duy nhất trên người cũng bị Vệ Hạo Thiên lột sạch lúc nào không hay. Mãi cho đến khi Vệ Hạo Thiên đem bàn tay thô ráp lành lạnh đi lùng sục thì hắn mới phát hiện ra nhưng đã quá muộn.

“Không…” Nhất Nhất trong bụng ra sức mà kêu lên, nước mắt nhịn không được cứ thế trào ra.

Nhãn thần nóng như lửa gát gao nhìn Nhất Nhất, thân thể tinh tế cùng bộ dạng kiều mị mang theo hoa lê vũ. Vệ Hạo Thiên cái kia lại căng ra thêm vài phần “Bảo bối đừng nóng vội, vi phu sẽ vào đây!”

Vừa định đề thương (nâng súng =.=!) xuất trận, nhưng lại thoáng cái tìm không ra lối vào. Ách? Vệ Hạo Thiên có phần kinh ngạc, động tác cũng dừng lại một chút. Y lúc này mới chú ý tới, nương tử phía trước cũng có một vật giống như y. Bất quá, nương tử so với y thì nhỏ nhắn và khả ái hơn nhiều. Hiếu kì mà nhìn chằm chằm vào vật kia, nhịn không được sờ soạng một hồi.

Nhất nhất cả người thoáng cái mềm nhũn, cái miệng cũng hơi mở ra. Ví như hắn không bị điểm huyệt như vậy có lẽ Vệ Hạo Thiên có thể nghe được trong miệng hắn tràn ra những tiếng “Ân… a…”

Mặc dù không nghe được tiếng nương tử rêи ɾỉ nhưng Vệ Hạo Thiên có thể cảm nhận được thân thể nương tử đang ngày một mềm ra, thần sắc thập phần vũ mị. Vô thức, Vệ Hạo Thiên giúp nương tử khai giải á huyệt đồng thời tay lại đùa giỡn vật kia.

“Ân… a… ân” Lúc này, liên tiếp những tiếng rêи ɾỉ kiều mị cứ từ cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của Nhất Nhất mà đi ra.

“Nương tử!” Vệ Hạo Thiên không ngờ sẽ lại có cái sự tình như vậy, thực vui mừng. càng nhìn càng vũ mị, càng nhìn càng kiều mị. Vệ Hạo Thiên vật kia lại càng gia tăng.

Không thể đợi thêm được nữa, Vệ Hạo Thiên vội vàng cúi xuống, tại song đồn (cặp mông) của nương tử nhìn thấy một tiểu khẩu. Không suy nghĩ thêm, y gấp gáp đem vật thật to lớn kia của mình hướng vào trong.

“A… Vương bát đản!” Nhất Nhất đau đến mặt mũi trắng bệch, miệng há ra chửi ầm lên.

Nhưng Vệ Hạo Thiên lúc này đâu còn lí trí. Hắn vừa tiến vào lập tức bị nơi chật hẹp đó của nương tử bao quanh. Thoáng cái dường như tiến nhập thiên đường. Vừa tiến vào, hắn lại vội vã cử động.

“Vương… ân… bát… ân… đản…ân…!” Nhất Nhất bị Vệ Hạo Thiên khiến cho ngay cả nói cũng không thể rõ ràng.

“Nương tử… nương tử…” Vệ Hạo Thiên đã quên hết tất cả, chỉ biết một mặt tuôn trào, một mặt không ngừng mà kêu nương tử.

Ai, đêm nay, thật là… một người hoan hỉ một người sầu a!