Họa Tùy Khuyết Ảnh Tình Tự Kiếm Sinh

Chương 3-4: Hoài thu chi phiên ngoại

Thật lâu sau đó, vào một ngày nào đó

Nói cho chính xác, đó là mùa thu năm sau. (Chúng hủ: Hình như cũng không phải thật lâu nha? Tiểu Tuyết: Đối với hai kẻ yêu nhau mà nói thì quan niệm về thời gian với chúng ta rất là bất đồng)

Mùa thu năm sau, một ngày nào đó.

Bạch Ngọc Đường theo lệ cũ tân trang lại y phục, đột nhiên phát hiện dưới đống y phục của Triển Chiêu tự nhiên xuất hiện một kiện bạch y.

Lấy ra, nhìn rất quen mắt nha, nghĩ nghĩ lại, đây không phải là bộ mình mặc lần trước bị Triển Chiêu phát giận đá bay một cái sao?

Mấy lần khó hiểu chả biết cái bộ này tự nhiên vô duyên vô cớ biến mất tiêu chẳng thấy đâu nữa. thì ra là bị con mèo này giấu đi. Mở ra nhìn, vết chân trên mặt áo không còn nữa, bởi nó đã bị ai đó giặt sạch đến mức nhiễm không một hạt bụi, thoảng hương mát nhẹ.

Kỳ quái nha, Mèo Con giặt lúc nào mà sao hắn không thấy vậy?

Xoay người đến lay lay người còn đang nằm ngủ vùi trong chăn, “Mèo Con, Mèo Con?”

Triển Chiêu có chút không tình không nguyện mà mở mắt, đêm qua con chuột chết kia ngang ngạnh nói rằng không tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có mà Bao đại nhân ban cho thì thật là lãng phí, cho nên không biết thế nào là tiết chế dục hỏa bản thân, báo hại mình bây giờ toàn thân đau nhức không ngừng, “Làm gì a?”

(Vợ chồng hòa thuận rồi nên dẫn đến kết cục là vợ mỗi sáng không sao dậy được=)))))

“Ai, Mèo Con, ngươi thật sự đã giặt quần áo cho ta rồi?”

Cái gì a?

Nhìn kiện bạch y trước mắt mà hơi hoảng hồn

Triển Chiêu không nhịn được hừ một tiếng, “Ngươi nằm mơ a.”

“Cái này là ngươi giặt lúc nào vậy?”

Triển Chiêu kéo chăn lên trùm kín, hảo ấm áp a, ý thức không rõ ràng trả lời, “Là lúc ngươi mỗi tối không ngủ được chạy đến nhìn lén ta.”

(Đây mới đúng là mèo lười nè)

Mỗi tối không ngủ được?

Lẽ nào, lẽ nào Mèo Con đối với chuyện lần đó không phải là hoàn toàn không biết gì cả?

“Ai mỗi tối không ngủ được a?”

“Không phải là ngươi sao.”

“Ngươi thế nào biết?” Hai con mắt của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng lớn

Triển Chiêu thì ngược lại, đôi mắt cứ mông mông lung lung, mệt mỏi quá a, hảo khốn a, “Thế nào biết á, thì ta ngửi được mùi của ngươi mà ~~~ Lần đó ta nằm mơ ngửi thấy mùi chuột trên người của ngươi.”

Mùi chuột!!!

Bạch Ngọc Đường bắt đầu nổi khí, một tay kéo Triển Chiêu lại, “Ngươi nói ai a?”

Triển Chiêu thuận thế ngã xuống trên người hắn.

“Không được ngủ!”

Triển Chiêu không tình nguyện mở mắt, “Bạch Ngọc Đường, ngươi có còn để cho người ta sống hay không vậy?”

(Miêu Miêu làm nũng a … Yêu chết được XD)

Hình dáng này thật khó mà không làm cho người khác động

(dục)

tâm.

Nhìn Mèo Con phụng phịu, làn da ngực trước bán lộ, dục hỏa bay lên cao, Bạch Ngọc Đường cười xấu xa, cúi đầu hướng tới cảnh sắc mê người mà sán lại gần.

(Giống sói đói chuẩn bị ăn thịt thỏ non quá)

Quả nhiên, Mèo Con cơ linh nhảy dựng, nhảy lùi vào bên trong góc giường bằng tốc độ nhanh nhất có thể, “Bạch Ngọc Đường! Ngươi lại muốn làm gì?”

(Miêu Miêu a, anh nhạy bén trước nguy cơ như vậy mà sao vẫn không tránh được a)

“Mèo Con, vất vả lắm Bao đại nhân mới cho chúng ta một ngày nghỉ, cũng không thể bỏ uổng a, dù sao ngươi cũng không nguyện ý rời giường, chúng ta tốt nhất cứ ~~~” Bạch Ngọc Đường lộ ra thần tình mê muội hướng tới Triển Chiêu mà hơi có tí uy hϊếp (Tiểu Bạch: ta phản đối, cái gì gọi là mê muội? Ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng quang huy của Ngũ gia ta a! Tiểu Tuyết trấn an: Tiểu Bạch, ngươi đừng có tính toán cái gì hình tượng được không, lẽ nào ngươi không muốn đậu hũ của Miêu Miêu sao?)

“Thế nhưng, thế nhưng, ngày hôm qua, đêm qua —-“

Bạch Ngọc Đường nhào tới phía trước, mang Triển Chiêu đặt dưới thân, một bên hôn tới tấp con mèo đáng yêu của hắn, “Đêm qua là ngày hôm qua, ngày hôm nay là ngày hôm nay ——”

(Ta bấn kịch liệt câu này của Thử ca)

Mèo Con đáng thương liều mình giãy dụa, thế nhưng, không biết vì sao, sau một đêm (bị hành)

trên giường, võ công của hắn cư nhiên kém hơn một chút, mà tiểu bạch thử kia sao cứ tự nhiên trở nên dũng mãnh phi thường như vậy a? (Tiểu Tuyết cười gian: Miêu Miêu, cái gì gọi là dũng mãnh phi thường a? Chiêu Chiêu giận dữ: ngươi còn loạn ngôn nữa là ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!)

“Buông tay, chuột chết!”

“Ế, ta đương nhiên là sống, không phải ~~~”

“Ngô ~~~ đừng ~~~”

“Ngoan, Mèo Con ~~~”

Thanh âm của hai người thấp dần xuống, rồi dần dần biến thành những tiếng than nhẹ

miên man bất định.

Một lúc lâu sau, “Mèo Con, ngươi không phải là đã sớm biết lần đó ta không rời đi

sao?”

Cúi đầu ừ một tiếng

“Ngươi làm sao mà biết được?”

“Ta, không phải mới vừa nói qua rồi sao, ta lần đó mơ ngửi thấy mùi của ngươi ~~~”

“Chỉ có vậy không thôi sao?”

“Thực sự không có —— a ~~~~ Ngọc Đường ~~~ ngươi, ngươi ~~~~”

“Thực sự không có sao?”

“Được rồi, được rồi, có một buổi tối ta không có ngủ hảo nên vô tình thấy ngươi.”

“Cái gì? Mèo thối, vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết? Ngươi có biết ngày đó ta nhớ ngươi đến mức nào hay không?” Có chút tức giận nói.

“Ngọc Đường ~~~” thanh âm có chút khó chịu, tựa hồ là do đem mặt giấu dưới gối, “Ta, ta chỉ là nghĩ hình dáng ngươi lén la lén lút trông rất buồn cười.”

“Hảo cho ngươi không có tí lương tâm!”

Sau một hồi cúi đầu thở dốc, Triển Chiêu rốt cục đành phải cầu xin tha thứ, “Được rồi được rồi, ta —- từ bỏ.” Giơ tay định vén màn giường lên.

Một bàn tay từ phía sau rèm ôm lấy hắn kéo trở lại, “Ngươi không thể nói không được a. Mèo Con —– xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng mà.”

“Thế nhưng, hiện tại là trời thu, đêm xuân ở đâu mà tới chứ ~~~~”

(Anh nói thế coi chừng đến mùa xuân con chuột nó ăn anh mυ'ŧ mùa bây giờ)

Đúng vậy, hiện tại rõ ràng là mùa thu a, thế nhưng xuân sắc vô biên, rốt cuộc là từ chỗ nào tràn khắp nơi vậy nhỉ?

Bọn trẻ này thật là …*ôm mặt* mới đêm qua xong mà sáng ra lại nữa rồi …