Chương 34
Những người kia cũng không để Đỗ Tiểu Nhiễm chờ trong đại sảnh mà đặc biệt tìm một phòng bao cao cấp cho cô.Chỉ là bạn cùng phòng đã đi về, Đỗ Tiểu Nhiễm cô đơn ngồi một mình có chút không thích hợp, quan trọng hơn chính là hoàn toàn không biết lúc Vu Kỳ tới sẽ như thế nào.Lê:quý:Đôn
Cũng đã trôi qua năm sáu phút, cửa lại được mở ra lần nữa.
Cô vội từ trên ghế đứng dậy thì thấy vẻ mặt người mở cửa khách khí mời Vu Kỳ đi vào.
Trên mặt Vu Kỳ cũng không nhìn ra điều gì, thấy cô ngược lại hỏi một câu trước, “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Đỗ Tiểu Nhiễm vội trả lời, “Em rất tốt.”
Nói xong theo bản năng đi tới ghế sofa bên cạnh, nhường chỗ cho anh.
Vu Kỳ có chút bất ngờ, trong trí nhớ Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn thấy anh không phải oán trách giận hờn thì chính là nhăn mày, lúc này cô bé kia làm sao vậy?
Lúc anh đi qua đưa tay gõ nhẹ lên trán cô, cười kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Bạn cùng phòng của em đâu?”
“Các cô ấy đi về rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm nói xong dè dặt hỏi anh, “Những người kia đâu?”
Lúc này dường như anh mới nhớ tới, “Đã bảo người ta đuổi ra ngoài, đúng rồi muốn ăn gì?”
Anh tự mình cầm Ipad dùng để chọn món ăn, mở màn hình chỉ vào mấy món ăn cho cô xem: “Có thể ăn cay không?”
“Có ạ.” Cô nhìn thấy món cay Tứ Xuyên không tệ, “Chọn món đó đi.”
Lúc này Vu Kỳ chợt nhớ tới gì đó, “Không phải em đang tới kỳ sinh lý hả, vẫn ít ăn cay thôi, ăn nhẹ một chút.”
Cả người Đỗ Tiểu Nhiễm căng cứng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp theo, “Anh, làm sao anh biết?”
“Chúng ta ở chung một chỗ đã bao lâu rồi.” Nói xong Vu Kỳ như nhớ tới gì đó chợt tiến đến trước mặt cô. “Chẳng lẽ còn chưa tới? Nếu đã trễ tốt nhất em nên kiểm tra, nếu mang thai phải giữ gìn cơ thể cẩn thận.”
Đỗ Tiểu Nhiễm vốn có chút sợ anh, lúc này lửa giận bộc phát không kiềm chế được, đánh về phía đầu anh, oán hận nói: “Anh thật buồn nôn! Em chắc chắn sẽ không mang thai!”
“Sớm muộn gì cũng phải mang, tuổi trẻ thân thể dễ bình phục hơn.” Anh cười cười, như đang dụ dỗ cô. “Nhưng nếu em muốn chơi thêm mấy năm nữa cũng không sao cả.”
Ngón tay nhanh chóng gọi vài món ăn trên màn hình, sau đó để Ipad sang khe cắm bên cạnh bàn.
Lần đầu Đỗ Tiểu Nhiễm tới chỗ như thế này, hoàn toàn không biết dạng phòng bao như này, còn có cả ánh đèn thiết kế đặc biệt, lúc này anh dùng điều khiển từ xa điều chỉnh ánh đèn dịu xuống.
“Thích nhạc gì, cổ đại hay là hiện đại?”
Đỗ Tiểu Nhiễm không nhịn được liếc anh một cái, “Anh đã tới đây? Rất quen thuộc?”
Theo bản năng liền liên tưởng đến một số điều xấu, quán ăn đêm tùy tiện tán gái?
Vu Kỳ người này rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý nghĩ trong đầu cô, anh cười véo mặt cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội đẩy tay anh ra, anh làm việc cẩn thận quan tâm chăm sóc như vậy, thấy thế nào cũng không giống là lần đầu tiên biết yêu. Ngoài trừ lúc ban đầu làm những chuyện vô liêm sỉ kia, hiện giờ anh quả thực chính là như một kẻ lọc lõi, cẩn thận từng bước ép sát, mình hoàn toàn không có sức đánh trả.
“Anh rất thích nhìn bộ dạng ghen tuông của em.”
Lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ đứng bên ngoài gõ nhẹ lên cửa hai lần rồi đẩy cửa ra bưng thức ăn tới.
Vì phòng rất lớn, bên trong là chiếc bàn lớn có thể ngồi được mười người, lúc bọn họ đi qua Đỗ Tiểu Nhiễm và anh ngồi một bên, bữa ăn không gọi nhiều món, là bốn món mặn một món canh.
Khẩu vị cũng thiên về thanh đạm, làm vô cùng tinh xảo.
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng chẳng khách khí, sợ thời gian kéo tới muộn nên cô ăn rất nhanh, nhìn điện thoại thì mới vừa vặn hơn bảy giờ.
Cô vội nói: “Em đã ăn no, em muốn trở về ký túc xá xem thế nào, chuyện ngày hôm này có lẽ tâm tình mấy bạn cùng phòng của em không tốt lắm.”
Nhưng thật ra là có chút sợ anh giữ mình lại, đã quá hiểu rõ, nếu như anh thật sự muốn quấn quít mình đòi yêu, cô thực chả biết nên làm thế nào.
Thật may là anh không làm khó cô, biết cô hồi hộp anh nhanh chóng đứng lên, còn cầm túi xách giúp cô.
Lúc đi ra ngoài đã có xe chờ sẵn ở trước cửa khách sạn, thấy bọn họ đi ra tài xế vội vàng chạy tới cửa, xuống xe mở cửa ra.
Sau đó xe nhanh chóng khởi động, bên ngoài ánh đèn rực rỡ muôn màu, đường trở về trường học rất rộng, không bị kẹt xe gì cả.
Phần lớn thời gian Đỗ Tiểu Nhiễm nhìn bên ngoài cửa xe, xe chầm chầm tiến vào khu vực quen thuộc, xung quanh trường học có rất nhiều hộ buôn bán, còn có mấy gian hàng như chợ đêm, buổi tối không khí nóng bức, ngoài trừ người buôn bán, thì có học sinh trong trường đại học và dân cư ở gần đấy đang đi dạo chỗ này.
Dần dần xe không đi qua được, tài xế chạy chầm chậm theo dòng ngườ đi.
Chỉ là tốc độ rất chậm, Đỗ Tiểu Nhiễm liếc nhìn trước mặt, vội nói với Vu Kỳ ngồi bên cạnh, “Vào trường học sẽ bị chặn lại, em nên xuống xe ở đây, dù sao cũng chẳng mấy bước chân đâu mà, vừa đúng lúc xe lái sang bên cạnh là có thể chạy nhanh được.”
Nói xong cô nói với tài xế ngồi phía trước: “Phiền anh dừng xe, tôi xuống ở đây là được rồi.”
Ngón tay cô vừa chạm vào cửa xe, Vu Kỳ đã đè tay cô xuống, gật đầu với tài xế phía trước.
Tài xế thấy Vu tiên sinh ra hiệu bảo làm theo, lúc này mới chậm rãi dừng xe lại.
Sau đó Vu Kỳ giúp cô mở cửa xe, đi theo cô cùng nhau xuống xe.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút bất ngờ, ngược lại anh cười nói, “Trời tối, anh nên đưa em tới dưới lầu ký túc xá.”
“Vâng.” Đỗ Tiểu Nhiễm khong từ chối, chỉ cảm thấy đỏ mặt.
Mặc dù con đường này không dài nhưng phải đi qua nhiều cửa hàng, thỉnh thoảng có mùi vị thịt nướng lan ra, còn có một số bán đồ trang sức mỹ phẩm, ví dụ như trang sức chìa khóa và điện thoại di động mà nữ sinh rất thích.
Cô cúi đầu bước đi, cảm thấy người bên cạnh ở chỗ này có chút không thích hợp.
Vì đông người nên cũng không thể bước nhanh hơn được, anh không nói gì chỉ là lúc thấy đông người sẽ nắm tay cô, ôm cô vào trong ngực, ngăn đám người ào ào bước đi giúp cô.
Đi thẳng tới dưới lầu ký túc xá, Đỗ Tiểu Nhiễm thở phào một hơi, quay đầu nói với anh: “Em đến nơi an toàn rồi, anh cũng về sớm chút đi.”
Suy nghĩ một chút lại hơi tò mò, “Anh về sẽ làm gì?”
Trước kia mình chưa từng tò mò anh làm gì, hiện tại không nhịn được tò mò mỗi ngày sau khi anh xa mình về sẽ làm gì, bình thường thích gì, đam mê cái gì, chợt phát hiện mình hoàn toàn chẳng biết chút gì về người này.
Tất cả trí nhớ đều là chút chuyện khi còn bé, nhưng những thứ đó không đáng kể.
“Anh sẽ xử lý một số công việc.” Anh không nhiều lời, ngược lại nhìn về phía đằng sau cô, cong khóe miệng: “Lần sau phòng ký túc xá bọn em tụ tập ăn bữa cơm, anh sẽ sắp xếp, dù sao em cũng phải để anh gặp mặt bạn bè của em.”
Đỗ Tiểu Nhiễm khó khăn gật đầu, “Em biết rồi.”
Đợi lúc cô quay đầu lại muốn lên lầu ký túc xá thì thấy không biết từ lúc nào mấy người bạn cùng phòng mình đã đứng ở cửa, hơn nữa trong tay còn xách trái cây và đồ ăn vặt đựng trong túi tiện lợi ở siêu thị.
Có lẽ mọi người vừa mới đi siêu thị về.
Vẻ mặt Đỗ Tiểu Nhiễm cứng đờ, vội vẫy tay với Vu Kỳ, chạy đến bên đám bạn cùng phòng.
Nhưng vừa đi qua cô cảm giác được rõ ràng bạn cùng phòng đang quan sát cô.
Ánh mắt kia như nhau, cũng không phải không tốt mà chỉ là trong ánh mắt có kinh ngạc tò mò, nhiều hơn là không thể tưởng tượng nổi.
“Các cậu đi siêu thị à?” Đỗ Tiểu Nhiễm xách túi giúp một người mang nhiều đồ nhất trong số đó.
“….” Đám bạn kia nhìn nhau, đẩy Trương Kỳ Kỳ người có quan hệ tốt nhất với Đỗ Tiểu Nhiễm ra nói chuyện.
Trương Kỳ Kỳ cũng không nói gì ngay lập tức, đám người trở lại ký túc xá, đóng cửa ký túc xá Trương Kỳ Kỳ mới giữ Đỗ Tiểu Nhiễm hỏi: “Đó là bạn trai của cậu?”
Lỗ tai mấy người bạn cùng phòng dựng lên như tai thỏ, ánh mắt đồng loạt bắn về bên này.
Vốn là đang xem di động trên giường tầng trên cao, lão tam càng cúi thấp đầu mắt không nhấp nháy nhìn cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, “Ừ, là bạn trai mình.”
Trong nháy mắt đám bạn trong phòng không nói gì, im lặng lúc lâu, Trương Kỳ Kỳ mới oán trách nói: “Cậu thật kín miệng, hôm nay mọi người đều bị hù sợ, nhưng bạn trai cậu rất tốtm nếu không chuyện ngày hôm nay làm chúng ta tức chết.”
“Cảm ơn bạn trai cậu nhé.” Lão tam trong phòng dè dặt huých nhẹ cô một cái: “Nhưng bạn trai cậu….”
Do dự hỏi cô: “Cậu biết là xe gì đưa chúng mình trở về không?”
Lời còn chưa nói hết chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Rất nhanh hai cô gái quen thuộc từ bên ngoài ký túc xá đi vào, bình thường mọi người trong ký túc xá thỉnh thoảng qua phòng chơi với nhau, chỉ là thời điểm hiện giờ vô cùng tế nhị, Đỗ Tiểu Nhiễm vội ngồi lên giường mình giả vờ thu dọn đồ đạc.
Ngược lại hai cô gái khác phòng ký túc xá chẳng có chút khách khí nào, chủ động đi tới hỏi cô: “Tiểu Nhiễm, mới biệt cậu quen bạn trai, bạn trai cậu rất xuất sắc đó, đúng rồi có phải anh ấy kinh doanh không?”
“Cái gì?” Đỗ Tiểu Nhiễm hoàn toàn không biết chuyện này truyền ra như thế nào.
“Là làm tài chính hay là làm bên công nghệ (IT)?” Nói xong một trong hai cô gái càng thêm tội nghiệp ngồi vào bên cạnh cô, “Tiểu Nhiễm à, chúng ta là bạn học, đến bây giờ mình còn chưa tìm được công việc đây này, cậu không biết năm nay tình hình tốt nghiệp có công ăn việc làm không được nhiều, cậu xem bạn trai cậu có cần nhận người hay không?”
Một người khác cũng nói theo, “Đúng vậy, mọi người đều là bạn học, có thể giúp thì thu xếp giúp một tay đi.”
“Hình như anh ấy không buôn bán.” Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng trả lời một câu.
Rõ ràng hai cô gái này tới đây lợi dụng cô, nghe lời này sắc mặt đã không tốt, thấy không lợi dụng được không kiềm chế châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Thế mà là cái thùng rỗng sao, nhìn giống như rất có tiền, lái siêu xe đưa đón cậu, cũng không chắc là xe mình hay là thuê xe taxi đây. Tiểu Nhiễm, có lòng tốt nhắc nhớ cậu, hiện giờ có rất nhiều tên lừa đảo thích mượn biệt thự xe taxi lừa gạt nữ sinh đại học đấy, nếu mà anh ta tìm cậu vay tiền cậu nhất định phải cẩn thận.”
Lời này khiến Trương Kỳ Kỳ không nhịn được, “Này, các cậu có ý gì, cái gì mà taxi lừa người? Cậu gặp qua người ta đi thuê Ferrari rồi à? Đừng không ăn được nho thì nói nho còn xanh.”
Những người bạn cùng phòng khác cũng phụ họa giúp theo, lúc này hai cô gái mới ngượng ngùng bỏ đi.
Sau khi hai người kia đi bên trong phòng lại yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều là có bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, rõ ràng thời gian đầu mọi người còn có thể cùng đi xuống cantin ăn cơm, nhưng bây giờ Đỗ Tiểu Nhiễm còn cần phải xuống đó ăn cơm sao?
Trương Kỳ Kỳ cũng đầy cả bụng lời muốn nói nhưng không nói nên lời, có thể sau này đẳng cấp không giống nhau, còn có chuyện gì để nói.
Ngược lại cuối cùng Đỗ Tiểu Nhiễm như hạ quyết tâm, nhanh chóng ngẩng đầu nói với mọi người trong phòng: “Xin lỗi vì đã gạt mọi người từ đầu, bạn trai mình muốn mời mọi người, không biết lúc nào các cậu rảnh rỗi, tìm thời gian mọi người tụ tập nhé.”
Vừa dứt lời mọi người trong phòng bùng phát, có mấy người kích động nói thẳng: “Mình lúc nào cũng rảnh, bất cứ lúc nào cũng rảnh!”
“Sáng ngày mốt tớ cũng rảnh, cũng không biết bạn trai cậu có tiện không…”
“Đúng vậy, thời gian của bọn mình sắp xếp xong rồi, cậu hỏi thời gian của bạn trai cậu trước đi nhé, bọn mình tùy theo thời gian của anh ấy, anh ấy nhất định rất bận rộn…”
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không biết Vu Kỳ có bận hay không, dù sao kể từ khi ở chung một chỗ cũng chưa từng thấy dáng vẻ anh làm việc.