Đại giáo chủ khẽ thở dài:
- Cả Khổ Man tộc có bao nhiêu bộ lạc? Mỗi một bộ lạc có bao nhiêu cường giả Thiên Vị?
Không ai có thể giải đáp.
Cuối cùng tất cả mọi người nhìn về phía Giang Trần. Chuyện cho tới nước này, mọi người rốt cuộc cũng biết được trước đó tuyệt đối không phải Giang
Trần đang nói quá lên.
Nếu như quân tiên phong của Khổ Man tộc đã có hai ba tên cường giả Thiên Vị, như vậy bất luận một tông nào trong
bọn họ quả thực không có bất kỳ tiền vốn nào đối kháng.
Cho dù là nội tình của tông môn nhất phẩm thâm hậu tới đâu, trước mặt cường giả
Thiên Vị, loại nội tình này có thể phát huy ra được bao nhiêu tác dụng
cơ chứ?
Khổ Man tộc chỉ là một loại tộc ở khu vực biên giới phía
Tây Bắc cương vực nhân loại. Khu vực biên giới như vậy có rất nhiều chỗ.
Nếu như khu vực biên giới các nơi trước sau bị phá vỡ, các chủng tộc chung
quanh nhân tộc đều nhao nhao tiến vào cương vực nhân loại, coi cương vực nhân loại như là một miếng thịt mỡ. Như vậy mà nói, chẳng phải cương
vực nhân loại sẽ trở thành thịt cá trên thớt, tùy ý để cho người ta chém gϊếŧ sao?
Bầu không khí ở hiện trường ngày càng áp lực.
Hàn Thiên Chiến bỗng nhiên cười lớn, nói:
- Ta nói các ngươi ủ rũ như vậy làm gì? Khổ Ma tộc hung hãn như vậy, thì
thế nào chứ? Còn không phải bị Giang Trần thiếu chủ đánh lùi sao? Nâm
Đấu Ly tộc hung hãn, ba đại cường giả Thiên Vị còn không phải ngoan
ngoãn chạy về địa bàn mình sao? Phong Vân giáo không ai bì nổi còn không phải bị Giang Trần thiếu chủ giáo huấn sao? Loạn thế xuất anh hùng,
cương vực nhân loại chúng ta mỗi lần tới thời khắc nguy cấp, tồn vong sẽ có anh hùng xuất hiện. Từng người không ngừng ngang trời xuất thế, lãnh đạo nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh. Cuộc chiến phong ma thượng cổ kia,
đối thủ nhân tộc gặp phải, khốn cảnh mà nhân tộc phải chịu còn phức tạp
hơn xa hiện tại. Kết quả thế nào chứ? Nhân tộc chúng ta còn không phải
vẫn đứng sừng sững không ngã sao?
Hạo Thiên đại đế cũng gật đầu nói:
- Giang Trần thiếu chủ từ khi xuất đạo tới nay đã có đại khí vận không ai bì nổi. Nói thật, Cửu Dương Thiên Tông ta coi như từng có ân oán với
Giang Trần thiếu chủ. Về sau, ta suy tính đại thế, phát hiện ta thế quật khởi của Giang Trần thiếu chủ không thể ngăn cản, tự nhiên thuận thế,
biến chiến tranh thành tơ lụa. Cho tới nay, thành tựu của Giang Trần
thiếu chủ, mọi người đều rõ như ban ngày. Hạo Thiên ta có lời chân tình
muốn nói. Tương lai Giang Trần thiếu chủ tất sẽ trở thành người đứng đầu cương vực nhân loại. Tất sẽ dẫn dắt nhân tộc thoát khỏi khốn cảnh.
Hai đại tông chủ của tông môn mạnh nhất trước sau lên tiếng.
Bầu không khí ở hiện trường cũng hòa hoãn hơn đôi chút.
Tỉnh Trung đại đế cười ha hả nói:
- Lão phu xuất thân tán tu, loại trường hợp này vốn không tiện nói thêm
gì. Nhưng mà lão phu cũng có con mắt nhìn người. Giang Trần thiếu chủ
nhất định là người có đại phúc duyên. Một ngày nào đó. Khổ Man tộc cũng
tốt, Nam Đấu Ly tộc cũng tốt, thậm chí là Ma tộc cũng vậy, nếu như trong nhân tộc có người nào có thể đánh bại bọn chúng thì nhất định phải là
Giang Trần thiếu chủ mà không phải là những người khác.
Tỉnh
Trung đại đế là một trong sáu vị cự đầu giới tán tu, địa vị giang hồ
của hắn cũng không kém hơn tông chủ các tông môn nhất phẩm.
Hắn nói lời này cũng có vài phần thuyết phục.
Vô Song đại đế ung dung cười nói:
- Mạch mỗ không nói thêm gì. Cái mạng này của ta Giang Trần thiếu chủ ít
nhất đã cứu ba lượt. Mạch mỗ vì báo đáp đại ân của Giang Trần thiếu chủ, lần này năm vùng ở Phong Vân giáo ba bốn năm. Ta chỉ muốn nói, giáo chủ Phong Vân giáo kia rất giỏi giả thần giả quỷ. Thế nhưng nếu muốn nói
tới thống lĩnh một phương, hắn còn kém xa. Phong Vân giáo so với Lưu Ly
vương thành, cuối cùng chỉ là tôm tép mà thôi.
Hai đại cự đầu tán tu mở miệng, không thể nghi ngờ có sức thuyết phục rất lớn.
Giang Trần khoát tay cười nói:
- Chư vị yêu quý Giang Trần ta như vậy, thực sự khiến cho ta có chút xấu
hổ. Lời khách khí ta không nói nhiều, hiện tại cũng không phải là lúc để nói nhảm. Hôm nay chư vị tới đây, nguyện cùng sinh tử với Ginag mỗ, đối kháng dị tộc. Là người cùng chung chí hướng với Giang mỗ. Nếu như là
người ý chí không kiên định, lắc lư bất định thì mời rời khỏi nơi này.
Ta cam đoan, tuyệt đối không ngăn cản, cũng tuyệt đối không làm khó dễ.
- Nguyện cùng Giang Trần thiếu chủ cùng sinh cùng tử.
- Đúng, xin Giang Trần thiếu chủ chủ trì đại cục, chúng ta nguyện ý thề chết nghe theo.
- Thà rằng chết trận cũng không trở thành nô ɭệ cho dị tộc.
- Tu sĩ nhân tộc chúng ta há có thể làm tay sai cho dị tộc? Bị dị tộc kia chà đạp?
Tâm huyết mọi người cũng bị kích phát ra, cả đám đều rống lớn lên.
- Nói miệng không bằng chứng. Cửu Dương Thiên Tông ta nguyện ý lập lời theefe.
- Đúng, nói miệng không bằng chứng, như vậy thì huyết thệ đi. Nếu như có
người bằng mặt không bằng lòng, lòng sinh dị tâm, trời tru đất diệt.
- Đối kháng dị tộc, nếu như có dị tâm thì ngay cả súc sinh cũng không bằng. Không xứng làm người.
- Đúng vậy. Giang Trần thiếu chủ làm nhiều chuyện cho nhân tộc như vậy,
nếu như chúng ta ngay cả một chút lập trường như vậy cũng không kiên
định, còn là người sao?
- Hiện tại trừ Giang Trần thiếu chủ ra, trừ Lưu Ly vương thành ra, có ai có thể suất lĩnh nhân tộc, đối kháng dị tộc đây?
Lập tức thế lực khắp nơi nhao nhao yêu cầu lập huyết thệ.
Lần này giống như kính chiếu yêu, rất nhiều gia hỏa ý chí không kiên định, không ngừng hiện nguyên hình, bị chiếu cho lòi đuôi.
Đương nhiên, người do dự cuối cùng vẫn ít. Trừ một số ít tông môn nhăn nhăn
nhó nhó ra, không đủ sảng khoái ra, đại đa số tông môn đều vô cùng kiên
định lập lời thề.
Những thế lực tông môn lập trường không kiên
định, Giang Trần cũng không làm khó bọn họ. Chỉ là khách khí tiễn khách, mời bọn họ ra khỏi Lưu Ly vương thành.
Còn lại, tự nhiên là những người chủ ý kiên định, những người này ở lại Lưu Ly vương thành.
- Chư vị, mọi người đã quyết định ở lại Lưu Ly vương thành, thừa dịp hiện tại thế cục còn chưa đại loạn. Bên trong tông môn các ngươi có truyền
thừa, còn có môn nhân nào không có lui lại thì có thể thừa dịp lúc này
lui lại. Theo bổn thiếu chủ phỏng đoán, ngày cương vực nhân loại đại
loạn không còn xa.
...
Chuyện xảy ra ở Lưu Ly vương thành rất nhanh truyền tới tay Phong Vân giáo bên kia.
Giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh phiền muộn cực kỳ, thở dài nói:
- Thư đạo hữu, xem ra chúng ta đã đánh giá cao khí tiết của Giang Trần này a.
Thư Vạn Thanh lãnh đạm nói:
- Kẻ này quả thực giảo hoạt. Hạ Hầu giáo chủ không cần nóng vội. Cho dù
tiểu tử này không tiến quân lên Tây bắc, không tử chiến với Khổ Man tộc
kia. Chẳng lẽ Khổ Man tộc sẽ bỏ qua hắn như vậy? Hiện tại cực đầu các
thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại này trên cơ bản đều ở lại Lưu Ly vương thành. Khổ Man tộc kia một đường xuôi nam, thông suốt. Sớm
muộn gì cũng dẫn binh tới Lưu Ly vương thành.