Thẳng đến lúc hai Đại trưởng lão nói khô miệng, Đan Trì mới mở mắt ra, trong tươi cười, mang theo một loại thong dong như nắm trí châu.
– Trường Phong trưởng lão, Kim Cốc trưởng lão, các ngươi nói, bổn tọa tự nhiên đều cân nhắc qua. Chuyện kết minh, bổn tọa cũng là nghĩ sâu tính kỹ. Nếu nhị vị trưởng lão không muốn đi, vừa vặn ở lại Đan Càn Cung trấn thủ. Bổn tọa tự mình dẫn đội tiến về Bảo Thụ Tông kết minh.
Đan Trì này, đối với hai Đại trưởng lão hỏi, cũng không giải thích cái gì, mà trực tiếp nói cho bọn hắn biết, sự tình kết minh, ta đã định rồi.
Các ngươi có thể tiếp nhận thì tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
Những lời này, đủ thấy khí khái cùng lực khống chế của Đan Trì.
Hai trưởng lão liếc nhau, đều bất đắc dĩ đến cực điểm.
– Cung chủ, Cửu Dương Thiên Tông sẽ không vô duyên vô cớ vừa ý liên minh 16 nước. Chỉ là Bảo Thụ Tông, thật sự không có giá trị gì, chúng ta sao lại mạo hiểm đắc tội Cửu Dương Thiên Tông. Ngươi nói là vì Giang Trần, số mệnh hư vô mờ mịt, há có thể phục chúng?
Kim Cốc trưởng lão vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ.
Đan Trì cười nhạt một tiếng:
– Phục chúng? Người làm đại sự, không cần lo trước lo sau? Chờ ngươi thuyết phục mọi người xong, sớm đã bị người khác nhanh chân đến trước. Đan Trì ta làm việc, đều có chủ trương, đều có phách lực. Không đi nịnh nọt tất cả mọi người, cũng không cần phải thuyết phục tất cả mọi người.
Ngôn ngữ bá khí mười phần, phát huy vô cùng tinh tế.
– Cung chủ, ngươi đây là chuyên quyền độc đoán a, có khả năng dẫn Đan Càn Cung vào vũng bùn, không thể tự thoát ra được. Nói không khách khí một chút, đắc tội Cửu Dương Thiên Tông, thậm chí Đan Càn Cung ta có khả năng thịt nát xương tan.
Đương nhiệm Thủ tịch trưởng lão, Trường Phong trưởng lão cũng thở phì phì nói.
Đan Trì cũng không tức giận, mỉm cười:
– Trường Phong trưởng lão nói đúng, bổn tọa đích thật là chuyên quyền độc đoán. Đan Càn Cung muốn ta làm đương gia, chuyện này tự nhiên do ta định đoạt. Nếu như cảm thấy Đan Trì ta không thích hợp ngồi ở vị trí cung chủ, mọi người có thể tố cáo ta. Chỉ cần mọi người cảm thấy Đan Trì ta không xứng ở vị trí này, ta lập tức đập bờ mông rời đi, tuyệt không dây dưa dài dòng.
Trường Phong cùng Kim Cốc Nhị lão đều im lặng.
Trên thực tế, Đan Trì thượng vị vài chục năm, lôi lệ phong hành, mỗi khi làm một sự kiện, thường thường đều có tranh luận rất lớn.
Thế nhưng mà, tổng thể mà nói, vài chục năm qua, Đan Càn Cung lại tiến bộ rất lớn. Hơn nữa lực ngưng tụ cùng lực ảnh hưởng của tông môn, rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Dĩ vãng, Đan Càn Cung ở phương diện đan dược, nổi tiếng Vạn Tượng Cương Vực, nhưng lực ảnh hưởng ở Vạn Tượng Cương Vực, so với thế lực nhất lưu khác, lại kém rất nhiều.
Sau khi Đan Trì lên đài, đại lực bồi dưỡng thiên tài võ đạo. Đan Trì cho rằng, Đan Càn Cung có ưu thế đan dược, nên lợi dụng tốt ưu thế này, toàn lực phát triển lực lượng võ đạo.
Trong thế giới võ đạo, ưu thế đan dược, là ưu thế gián tiếp.
Chỉ có lực lượng võ đạo, mới là ưu thế trực tiếp nhất.
Vài chục năm, Đan Trì tận sức đào móc thiên tài võ đạo, bồi dưỡng lực lượng võ đạo. Vài chục năm xuống, không thể không thừa nhận, thu hoạch rất lớn.
Tuy ở lực lượng võ đạo, Đan Càn Cung cùng thế lực nhất lưu khác, vẫn còn có chút chênh lệch, nhưng chênh lệch đã rút ngắn rất nhiều.
Cho nên, Đan Trì nắm quyền vài chục năm, đã rất được đệ tử Đan Càn Cung ủng hộ. Muốn nói vạch tội hắn, quả thực là chê cười.
Dùng nhân khí của Đan Trì ở Đan Càn Cung, ai dám nói vạch tội hắn, cái kia chính là tự mình tìm không thoải mái, sẽ bị tông môn phun nước miếng chết đuối.
Trường Phong trưởng lão và Kim Cốc trưởng lão đều rất rõ ràng điểm này, cho nên, bọn hắn chỉ có thể bí mật khuyên bảo Đan Trì, tuyệt không có khả năng đi cổ động mọi người đến vạch tội. Đây tuyệt đối là tự đòi mất mặt.
Bọn hắn cũng không phải là vì phản đối nên đến, mà là đứng trên lập trường lão luyện thành thục của bọn hắn, cảm thấy Đan Càn Cung vì một Võ Giả trẻ tuổi ở 16 quốc, mà làm ra thanh thế lớn như vậy, cùng Bảo Thụ Tông kết minh, đây quả thực là tự hạ giá trị con người.
Bảo Thụ Tông là tông môn gì? Miễn cưỡng xem như Thất phẩm tông môn.
Mà Đan Càn Cung, bây giờ là Tứ phẩm tông môn.
Chênh lệch cách xa như thế, Đan Càn Cung rõ ràng chủ động đi kết minh với Bảo Thụ Tông, còn chạy đến địa bàn Bảo Thụ Tông tổ chức nghi thức kết minh.
Đan Trì này quyết định, quả thực là mất mặt xấu hổ.
Mất mặt xấu hổ cũng thôi, còn mạo hiểm đắc tội Cửu Dương Thiên Tông.
Mà làm hết thảy, chỉ vì một Võ Giả thiên tài?
Thiên tài xuất thân liên minh 16 nước, có thể có thiên phú cỡ nào? Đáng giá gây chiến như vậy sao?
Nhị lão nhìn rất không tốt, trong ấn tượng của bọn hắn, liên minh 16 nước là thâm sơn cùng cốc, loại địa phương ấy, con mắt của bọn hắn cũng sẽ không nhìn, chớ nói chi là mời chào người ở chỗ đó.
Nếu như loại địa phương kia có thiên tài, vậy sao liên minh 16 nước đến nay vẫn ở trạng thái nửa chết nửa sống?
Thế giới Võ đạo, không phải dễ dàng sinh ra thiên tài như vậy.
Loại tư duy cùng thành kiến thâm căn cố đế, làm cho hai vị trưởng lão đối với Đan Trì quyết định, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận.
Đan Càn Cung là Tứ phẩm tông môn, tông môn cao quý nhất Vạn Tượng Cương Vực, lại hạ mình, đi kết minh với Bảo Thụ Tông ở địa phương nhỏ bé, đây quả thực là mất mặt xấu hổ.
Nhị lão lớn tuổi, kiến thức nhiều, thành kiến ở phương diện này càng rất khó thay đổi.
– Nhị vị trưởng lão, Đan Trì ta chấp chưởng Đan Càn Cung nhiều năm như vậy, mặc dù phương thức làm việc có chút bá đạo, nhưng lúc nào làm quyết định bất lợi với Đan Càn Cung? Giang Trần này, có thể chém gϊếŧ Tiên Thiên thân thể, xuất thân tiểu quốc thế tục, lại có thể nghiền áp Tuần Sát Sứ của Cửu Dương Thiên Tông. Thiên phú bực này, phóng nhãn toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, có thể có mấy người?
Đan Trì vốn không muốn giải thích, nhưng Nhị lão ở tông môn có lực ảnh hưởng rất lớn, chỉ phải kiên nhẫn giải thích hai câu, lập tức vươn người đứng dậy:
– Nói đến thế thôi, nếu Nhị lão không quen nhìn, qua mười năm hai mươi năm, lại đến xem quyết định hôm nay của ta, phải chăng chính xác hay không.
Đan Trì nói xong, khoát tay, ý bảo tiễn khách.
Nhị lão thở ngắn thở dài, đi ra mật thất của Đan Trì.
Đan Trì nhìn Nhị lão rời đi, khóe miệng tràn ra nụ cười tự tin:
– Nhà có một lão, như có một bảo. Nhưng nhị lão nhà này, lại chuyên môn làm trái ý ta. Bất quá, tâm tư của bọn hắn lại tốt. Chỉ là, có một số việc, lại không thể nói tỉ mỉ.
Đan Trì mỉm cười, nhớ tới lão giả thần bí đoạn thời gian trước tới chơi kia, nghĩ đến lão giả thần bí này, trong nội tâm Đan Trì liền dâng lên từng đợt kích động.
Lão giả kia chỉ tùy ý lộ một tay với hắn, liền triệt để trấn trụ Đan Trì.
Cũng chính là vị lão giả kia, nói cho hắn biết Bảo Thụ Tông có một Giang Trần, để cho hắn lưu ý thoáng một phát, thời điểm thích hợp chú ý một chút, tuyệt đối không thể để cho Giang Trần xuất hiện ngoài ý muốn gì.