Giang Trần rất rõ ràng, cái độc kế này, nhất định là hoàn hoàn đan xen. Xuân dược thúc dục, không cách nào tự động điều khiển, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp.
Mà Huyền Linh khu, cũng không thiếu nữ đệ tử.
Nếu như bọn hắn ôm cây đợi thỏ, chờ hắn chui đầu vào lưới, đến lúc đó lại an bài tội danh thâu hương thiết ngọc, có thể khiến hắn thân bại danh liệt, thậm chí bị gϊếŧ tại chỗ cũng có thể.
Đan Phi cũng biết Giang Trần nói là lời nói thật, trong nội tâm càng bội phục. Đã như vậy rồi, hắn cũng không chịu đi hủy hoại thanh bạch của nữ tử khác, đủ thấy nhân phẩm hơn người. Đan Phi ta, có thể đem thanh bạch giữ gìn hơn hai mươi năm giao cho hắn, cũng không oán không hối.
Nghĩ tới đây, âm thanh của Đan Phi như muỗi kêu, trầm thấp nói:
- Là ta hại ngươi, ta nên đền bù tổn thất cho ngươi mới tốt. Nếu để cho nữ tử vô tội khác bị hủy trong sạch, luôn không tốt.
- Cái gì?
Đầu óc Giang Trần oanh một tiếng, một thân thể mềm mại ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của hắn.
Thoáng cái, đạo phòng tuyến cuối cùng kia của Giang Trần, đã triệt để sụp đổ rồi.
Mà Đan Phi, cũng cảm thụ được hỏa diễm ở dưới bụng của Giang Trần không bị cản trở, thẹn thùng không thôi.
...
Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết trải qua bao nhiêu chinh phạt. Giống như trong vòng một đêm, mưa to gió lớn không có ngừng nghỉ qua.
Một loại kinh nghiệm chưa bao giờ có, làm cho Đan Phi điên cuồng vài lần.
Đợi đến lúc gió êm sóng lặng, đầu óc của Đan Phi cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhìn nam nhân nằm bên cạnh, mặt nạ nghiêng ở một bên, đúng là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia của Giang Trần.
Cái khuôn mặt này, vô số lần xuất hiện ở trong mộng của Đan Phi, vô số lần để cho Đan Phi khó ngủ.
Mà giờ khắc này, hai người loã lồ tương đối, khóe mắt Đan Phi rưng rưng, nhẹ hôn thân thể Giang Trần, một loại cảm giác hạnh phúc, kiêu ngạo, cùng với tâm tình phức tạp sau hoan ái, cùng một chỗ xông lên đầu.
- Giang Trần, ta không hối hận, vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Lúc Đan Phi tình mê ý loạn, cũng không biết Giang Trần mang nàng tới nơi nào, xem xét bốn phía, phát hiện một mảnh hắc ám, phảng phất đặt mình trong thế giới dưới lòng đất.
Nhìn bộ dạng Giang Trần ngủ say, chứng kiến đại nam hài kia bình tĩnh chìm vào giấc ngủ, Đan Phi có một loại cảm giác kỳ quái, cái này, có lẽ mới là Giang Trần chân thật nhất a?
Một đêm chinh phạt, Đan Phi mới nếm thử hoan ái, cũng rất mệt mỏi, run rẩy đứng lên, chỉ cảm thấy hai chân có chút không dám cất bước.
Mặc xong quần áo, Đan Phi lại khôi phục thân phận Tiểu Phi.
- Giang Trần, hi vọng một đêm này, không khiến ngươi có tâm lý gánh nặng gì.
Đan Phi cũng biết, lúc đó Giang Trần đã triệt để mê loạn, căn bản không biết nàng là ai.
Đã không biết, Đan Phi cũng không muốn bởi vì sự tình một đêm này, mà trói chặt Giang Trần. Tuy Đan Phi rất muốn cùng Giang Trần chung sống cả đời, nhưng lại không muốn dùng loại phương thức này.
Nàng không muốn làm cho Giang Trần cảm thấy, nàng là vì cùng Giang Trần tư thủ cả đời, mới chủ động hiến thân.
Lấy hiến thân đến trói chặt một nam nhân, dùng tự tôn của Đan Phi, là làm không ra loại sự tình này.
- Một đêm này, coi như ta nợ ngươi. Nếu không phải vì ta, ngươi cũng sẽ không trúng độc.
Nữ nhân đều kỳ quái như thế, một khi giao thân thể cho một nam nhân, mỗi một chi tiết, đều sẽ vì người nam nhân này suy nghĩ.
Ngồi xếp bằng, tâm tình của Đan Phi cũng dần dần bình thản. Mỗi lần quay đầu nhìn Giang Trần ngủ say, một cỗ cảm giác hạnh phúc tự nhiên sinh ra.
Nếu như có thể, nàng hi vọng giờ khắc này, có thể vĩnh hằng.
Nếu như thời gian cứ như vậy đình chỉ, chỉ ngừng ở thời khắc này, vĩnh viễn xuống dưới, Đan Phi sẽ cảm thấy, mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
- A....
Giang Trần có chút động thân, đột nhiên mở mắt ra. Thoáng cái, đầu óc triệt để tỉnh táo lại.
- Cái này... Tiểu Phi huynh đệ, tại sao là ngươi?
Giang Trần chứng kiến Đan Phi khoanh chân mà ngồi, hơi có chút giật mình, trí nhớ về tối hôm qua không ngừng tiến ra.
- Bàn Thạch huynh, ngươi không có việc gì chứ?
Đan Phi cố gắng khắc chế cảm xúc trong nội tâm, nhàn nhạt hỏi.
- Ta... Ta có phải làm cái gì hay không? Tiểu Phi huynh đệ, ngươi...
Trí nhớ tối hôm qua, đến một khắc kia liền đình chỉ.
Giang Trần mơ hồ cảm thấy, đêm qua mình làm rất nhiều chuyện hoang đường, trong mộng, có một thân thể mềm mại hoàn mỹ, có một nữ tử khuynh thành, để cho mình ngắt lấy rất nhiều lần.
Thế nhưng mà, đây hết thảy, thật là nằm mơ sao?
Giang Trần không tin là nằm mơ, ánh mắt nhìn Đan Phi, mang theo vài phần hỏi thăm.
Đan Phi cười nhạt một tiếng:
- Bàn Thạch huynh, ngươi đưa ta đến địa phương nào sao? Giờ Thìn có lẽ sắp đến rồi. Nếu không đi ra ngoài, chúng ta sẽ bị muộn.
Đầu óc Giang Trần hỗn loạn, hắn từ trong lời nói của Tiểu Phi, cũng nghe ra một chút không đúng, thế nhưng mà đến cùng lạ ở chỗ nào, lại nói không nên lời.
Chuyện tối ngày hôm qua, rất rõ ràng, hẳn không phải nằm mơ.
Chẳng lẽ, Tiểu Phi này là nữ nhân? Đầu óc Giang Trần oanh một tiếng, thoáng cái đã minh bạch rất nhiều. Vì cái gì Tiểu Phi không trúng độc? Vì cái gì dương khí trong cơ thể mình triệt để phóng thích?
Đây hết thảy, chỉ có một giải thích.
Tiểu Phi, không phải nam nhi, mà là nữ nhi!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt sau mặt nạ của Giang Trần, cũng có chút ít quẫn bách. Đây chính là hủy thanh bạch của một cô nương a.
- Bàn Thạch huynh, đi thôi.
Đan Phi biết rõ, giờ phút này trong nội tâm Giang Trần nhất định có rất nhiều nghi vấn.
Bất quá, Đan Phi cũng không muốn Giang Trần mang quá nhiều gánh nặng tâm lý, cho nên, nàng ý định vùi chuyện này trong đầu, vĩnh viễn phong tồn.
- Tiểu Phi, chuyện ngày hôm qua...
Đan Phi khoát tay chặn lại:
- Trong đời, tổng khó tránh khỏi có rất nhiều ngoài ý muốn. Chuyện ngày hôm qua, là ta thiếu Bàn Thạch huynh, hiện tại, cũng trả hết rồi. Chuyện cũ như mây khói, Bàn Thạch huynh không cần chú ý. Nếu như ngươi thẹn trong lòng, liền hung hăng đánh bại những đệ tử tông môn đáng giận kia, đem oán khí của ta và ngươi, hết thảy phát tiết ở trên người bọn họ. Nếu ngươi dẫm nát tất cả đệ tử tông môn dưới chân, ngày khác cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, ta cũng cảm thấy vui mừng.
Cả người Giang Trần mất trật tự rồi, đây là người ta thừa nhận mình là nữ nhi, cũng thừa nhận sự tình ngày hôm qua. Thế nhưng mà, nghe khẩu khí kia, hiển nhiên là không muốn bàn lại vấn đề này.
Nhẹ nhàng thở dài:
- Tiểu Phi...
- Bàn Thạch huynh ở trên lôi đài tiêu sái tự nhiên, như thế nào hôm nay nhăn nhó như thế. Thời gian không nhiều lắm rồi, mau đi ra a. Nếu còn như vậy, ta ngược lại sẽ xem thường Bàn Thạch huynh.
Giang Trần thấy nàng như thế, biết rõ không thể thay đổi, nhẹ gật đầu, thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên, nối thẳng mặt đất.
Hắn hôm qua ở thời khắc cuối cùng, bản năng tự nói với mình, không thể điên loan đảo phượng ở trong phòng, cho nên, thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên, đi thẳng tới thế giới dưới lòng đất.