Độc Tôn Tam Giới

Chương 480: Bàn thạch yêu nghiệt 2

Nếu như ngày đầu tiên, Hỏa Thế kia đã cuồng bạo như vậy, có lẽ sáu gốc Hỏa Liên sẽ có chút cố hết sức.

Thế nhưng mà, hai ngày thích ứng, hai ngày hấp thu trở nên mạnh mẽ, làm cho Hỏa Liên đối với Hỏa Linh mạch phi thường quen thuộc, phi thường thích ứng.

Cho nên, đến ngày thứ ba, sáu gốc Yêu Liên đối mặt thế cục như vậy, lại như cũ vẫn còn dư lực.

Đến ngày thứ ba, những giám khảo ngoại giới kia, hào khí cũng trở nên cổ quái.

Thiên tài xuất hiện, có người tràn ngập chờ đợi, cũng có người trong lòng khó tránh khỏi xuất hiện ghen ghét.

- Ngày thứ ba lập tức đi qua. Xem ra, bàn thạch yêu nghiệt này, thông qua khảo hạch, là tuyệt đối không có vấn đề!

- Cái này có phải ý nghĩa, kẻ này là Linh thể thượng đẳng hay không?

- Linh thể thượng đẳng, tăng thêm Tâm lực nghịch thiên! Cái này... Đây tuyệt đối là yêu nghiệt a. Chẳng lẽ, đây là trời ban yêu nghiệt cho liên minh 16 nước chúng ta sao?

- Ha ha, những thiên tài tông môn kia, rốt cục không tịch mịch rồi. Có một yêu nghiệt thế tục như vậy, sẽ mang đến bao nhiêu áp lực, bao nhiêu khiêu chiến cho thiên tài tông môn a.

- Khiêu chiến? Áp lực?

Có người không phục nói:

- Bây giờ nói còn quá sớm. Nội tình của thiên tài tông môn, không phải thiên tài thế tục có thể so sánh. Bàn thạch yêu nghiệt này, muốn khiêu chiến thiên tài tông môn, ở trên cất bước, cũng đã xa xa rớt lại phía sau. Nếu như tuổi của hắn đã ngoài 30, thiên phú lại tốt, Tâm lực cường thịnh trở lại, vậy cũng bỏ qua thời cơ tu luyện tốt nhất.

Tu luyện chi đạo, trước 30 tuổi, là cơ hội tốt nhất.

Nếu như trước 30 tuổi không có đào móc tiềm lực ra, không có đánh đúng chỗ, như vậy sau 30 tuổi, thiên phú của ngươi lại tốt, khả năng cũng chịu lấy hạn chế.

Cho nên, tuy người này nói không dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.

Bất quá, lập tức có người nhảy ra phản đối.

- Ngoài 30 tuổi? Làm sao có thể? Thiên tài như vậy, làm sao có thể ngoài 30 tuổi mới bị đào móc?

- Đúng vậy a, tốt nhất là hơn hai mươi tuổi. Nếu thật là như vậy, hắn tuyệt đối có tư cách khiêu chiến những thiên tài tông môn kia, thậm chí dẫm thiên tài tông môn dưới chân.

Nhóm giám khảo nghị luận nhao nhao, đại đa số vẫn là hi vọng chứng kiến một thiên tài từ trong thế tục quật khởi.

Loại Thần Thoại nghịch tập này, tuy bọn hắn là người trong tông môn, nhưng cũng cam tâm tình nguyện chứng kiến.

Ngày thứ ba, ở dưới mọi người chú ý, rút cục đã trôi qua.

Thế nhưng mà, bàn thạch yêu nghiệt trong miệng bọn hắn, lại như cũ không có từ trong động quật đi ra.

- Ba ngày thời gian, không phải đã qua sao? Cái này... bàn thạch yêu nghiệt kia, làm sao còn chưa đi ra?

- Hắn không phải là quá vong ngã, cho nên quên thời gian chứ?

- Có lẽ, thật đã quên thời gian a.

- Hừ, các ngươi ngược lại quá lạc quan a. Tại sao không nói hắn gánh không được Thiên Hỏa rèn luyện, đã bị đốt thành tro tàn?

- Không có khả năng!

- Có cái gì không có khả năng? Chẳng lẽ Tâm lực cường đại, thiên phú nhất định sẽ cường đại? Nào có loại quy tắc này? Hơn nữa, đệ tử thế tục, không có nội tình gì, không biết Thiên Địa chi uy đáng sợ đến cỡ nào. Nghé con mới đẻ không sợ cọp, bị Thiên Hỏa thôn phệ, cũng không phải là không có khả năng!

Người nói chuyện này, trước kia đối với cái gọi là thiên tài Tâm lực rất khó chịu, hắn là loại ngoan cố phái không muốn thấy thiên tài thế tục quật khởi.

Giờ phút này đã qua ba ngày, "Bàn thạch yêu nghiệt", "Tâm lực thiên tài" mà mọi người tán thưởng, cũng không có từ trong hang đá đi ra.

Cho nên, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn là… thiên tài Tâm lực kia, đã bị Thiên Hỏa thôn phệ.

Bằng không thì ba ngày thời gian đã đến, đã thông qua khảo hạch, có lý do gì không đi ra?

Bất quá, căn cứ quy tắc, kỳ hạn khảo hạch là mười ngày, trong mười ngày thời gian, coi như là giám khảo, cũng không thể tiến vào động quật điều tra.

- Ai, thế tục chi địa, cuối cùng là thiếu khuyết kiến thức, không biết trời cao đất rộng, khiêu chiến cấp bậc gian nan, lại rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu. Đáng tiếc a, đáng tiếc một thân thiên phú Tâm lực.

Người kia chậc chậc thở dài, ở trong khẩu khí, có vài phần nhìn có chút hả hê.

- Chậc chậc, người Tử Dương Tông các ngươi, đều là nhìn có chút hả hê như vậy sao? Hay là sợ thiên tài thế tục quật khởi, uy hϊếp Tiên Thiên thân thể đến từ thế tục kia của Tử Dương Tông các ngươi?

Có người nghe gia hỏa kia bỏ đá xuống giếng, nhịn không được phản kích.

Cao tầng Tử Dương Tông kia cười cười:

- Nhìn có chút hả hê? Có tất yếu sao? Hơn nữa, mặc dù là một thiên tài Tâm lực, nếu thiên phú bình thường, có tư cách gì đánh đồng với Tiên Thiên thân thể Long Cư Tuyết? Uy hϊếp Tiên Thiên thân thể? Quả thực là chê cười. Tiên Thiên thân thể là a miêu a cẩu cũng có thể tùy tùy tiện tiện uy hϊếp được sao?

- Đừng cãi nhau nữa, không tới mười ngày kỳ hạn, ai cũng không biết trong động quật xảy ra chuyện gì. Ngươi nói hắn bị Thiên Hỏa thôn phệ, ngươi có chứng cớ gì?

- Cái này còn cần chứng cớ sao? Chỉ cần dừng lại qua ba ngày, liền thông qua khảo hạch. Ba ngày kỳ hạn đã đến, hắn còn không ra, đây không phải rất rõ ràng sao? Chẳng lẽ, ở trong Thiên Hỏa linh mạch, là một loại hưởng thụ sao?

- Hừ, thiên tài làm việc, vĩnh viễn không phải ếch ngồi đáy giếng có thể đo lường được, chúng ta vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến, ngồi đợi chân tướng a!

Ai cũng không thuyết phục được ai, nhưng muốn nói một thiên tài Tâm lực ngay cả Tứ đại lão tổ cũng chú ý, cứ như vậy vẫn lạc, đại đa số người vẫn không muốn tiếp nhận sự thực này.

Ngày thứ tư trôi qua, còn không có từ trong động quật đi ra.

Bởi vậy, số ít mấy gia hỏa chê bai "Bàn thạch yêu nghiệt", thì càng thêm đắc ý.

- Bốn ngày trôi qua, muốn ra đã sớm đi ra, xem ra, cái gọi là thiên tài Tâm lực, đúng là gánh không được Thiên Hỏa khảo nghiệm. Ta thấy mọi người nên buông chờ mong, tiếp nhận thực tế đi.

- Ân, ngày thứ năm cũng sắp qua, muốn đi ra, có lẽ đã sớm đi ra. Xem ra, có đôi khi kỳ vọng cao đối với thiên tài thế tục, đích thật là không sáng suốt, ai!

Đại bộ phận giám khảo ủng hộ bàn thạch yêu nghiệt, biểu lộ cũng có chút thất lạc, có chút ảm đạm.

Tuy bọn hắn còn không muốn tiếp nhận sự thật như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, không thể nghi ngờ hy vọng là càng ngày càng xa vời.

Ngay lúc này…

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn từ trong động quật truyền đến, đón lấy, oanh oanh oanh oanh, nổ mạnh liên tục không ngừng truyền ra, trong lúc nhất thời, như Thiên Băng Địa Liệt, đất rung núi chuyển.

Loại cảm giác Thiên Địa sụp đổ này, giằng co khoảng chừng gần nửa canh giờ, lúc này mới chậm rãi yếu bớt.

Khói đặc cuồn cuộn, cùng với tro bụi như núi lửa bộc phát, từ trong động quật không ngừng phun ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người có thể nhìn, đều là một mảnh sương mù tối tăm mờ mịt.

Chờ tất cả sương mù rơi xuống, nguyên một đám giám khảo đều hai mặt nhìn nhau, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.