- Đúng vậy, cha ta rất ái tài, người có thể làm cho hắn tự tay đề bạt không nhiều lắm. Giang Trần, đây là cơ hội lãng tử hồi đầu của ngươi, cũng là cơ hội để ngươi trở nên nổi bật. Ngươi cũng biết, trong liên minh 16 nước, bao nhiêu người tranh nhau, muốn ở trước mặt phụ thân ta biểu hiện một chút, muốn hắn ưu ái, được hắn đề bạt.
Giang Trần ung dung cười cười:
- Nói như thế, ta nên thụ sủng nhược kinh, sau đó phi thường cảm động đáp ứng, giả bộ như rất nhiệt tình, cùng ngươi hóa thù thành bạn, đúng không?
Thiết Xán thấy bộ dạng Giang Trần giống như cười mà không phải cười, hoàn toàn không có nửa phần cảm động, đã biết rõ mình uổng phí nước miếng rồi.
- Giang Trần…
Sắc mặt Thiết Xán trầm xuống.
- Chẳng lẽ ngươi là con rùa ăn quả cân, quyết tâm muốn đối nghịch Thiết gia chúng ta đến cùng? Ngươi có nghĩ tới hay không, làm như vậy, ngươi có chỗ tốt gì? Đắc tội Thiết gia chúng ta, về sau dù ngươi tiến vào Bảo Thụ Tông, lại có thể có bao nhiêu tiền đồ?
Lời này, tuy là uy hϊếp, nhưng mới nghe, cũng có vài phần đạo lý.
Đổi lại thiên tài thế tục, nghe xong lời này, hoàn toàn chính xác sẽ nghĩ lại thoáng một phát.
Chỉ là, Giang Trần cuối cùng là Giang Trần. Loại uy hϊếp này, Giang Trần thật sự là nghe đến lỗ tai nhàm chán.
- Thiết Xán, ngươi cảm giác ưu việt, ta có thể minh bạch. Bất quá, ngươi muốn cầm Thiết gia đến uy hϊếp ta, vậy thì tiết kiệm nước miếng một chút đi.
Giang Trần trêu tức, bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, ngữ khí cũng đi theo trầm xuống:
- Nếu như ngươi còn nói nhảm nữa, nói chuyện không quan hệ chủ đề chuộc người, vậy thì cút đi, đàm phán chấm dứt, trở về chuẩn bị hậu sự cho bọn hắn.
- Ngươi...
Trên đường đi Thiết Xán nghĩ rất nhiều kế sách, cuối cùng nhất thi triển sách lược trấn an, ý định mê hoặc Giang Trần, để cho Giang Trần chịu thua.
Kết quả hắn phát hiện, mình lại một lần nữa ngây thơ rồi.
Giang Trần này, căn bản là dầu muối không tiến, đối với Thiết gia hắn, hoàn toàn không có nửa điểm kiêng kị.
Cố gắng ngăn chặn xúc động cơ hồ muốn bạo tẩu, Thiết Xán biết rõ, hiện tại hắn không có tư cách nổi giận, nếu như hiện tại hắn buông tha đàm phán, chỉ sợ Giang Trần này sẽ lập tức sát nhân.
Khuôn mặt tức đến đỏ bừng, Thiết Xán nhẫn nhịn hồi lâu, mới nghẹn ra một câu:
- Ngươi ra giá đi.
Giang Trần cười nói:
- Lời này nghe, mới có chút giống như tiếng người.
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục, đặt lên bàn, khẽ đẩy đi qua.
- Đây là cái giá ta mở, nhớ kỹ, là giá chót. Ngươi trả giá một lần, ta gϊếŧ một người. Trả giá hai lần, ta gϊếŧ hai người.
Giang Trần nói xong, thảnh thơi dựa vào ghế, ngón tay ở trên mặt bàn gõ động, phát ra thanh âm cốc cốc cốc.
Thanh âm kia, rõ ràng là tiết tấu lừa đảo.
Thiết Xán biết rõ danh sách này tuyệt đối sẽ sư tử mở miệng lớn, ôm tâm tính như vậy, cầm danh sách lên xem xét. Vừa xem xét, Thiết Xán trực tiếp thốt ra:
- Ngươi... Ngươi đây là cướp bóc.
- Ngươi nói đúng.
Vẻ mặt Giang Trần như cả người lẫn vật vô hại.
- Cướp bóc, tổng so với sát nhân càng tốt? Thiết Xán, đừng nói với ta những chuyện này, ta coi như là lưu chút tình cảm rồi. Nếu như lần này thất bại là ta, tin tưởng hiện tại ta ngay cả toàn thây cũng không thể. Cho nên, lần này ta cướp bóc, đoạt lẽ thẳng khí hùng, đoạt là đương nhiên.
Ngữ khí của Giang Trần ung dung, nếu là đàm phán, hắn cũng không muốn nói những lời nói nhảm kia.
Thiết Xán cầm lấy danh sách, hai tay khẽ run lên.
Phần danh sách này, cũng không phải Thiết gia ra không nổi, nhưng tuyệt đối là sư tử mở miệng lớn, hơn nữa là phi thường lớn.
Cái bồi thường này, dùng nội tình của Thiết gia, một khi cầm ra, dù không thương gân động cốt, cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Những thứ khác không nói, chỉ nói Thánh phẩm Linh Dược, đặt ở liên minh 16 nước, vậy thì tuyệt đối là giá trị liên thành, bách niên khó được nhất ngộ.
Phải biết rằng, Tiên cảnh cường giả, dùng là Linh phẩm Linh Dược.
Thánh phẩm Linh Dược, đó là Nguyên Cảnh Tôn Giả mới có tư cách dùng đến.
Tuy cấp bậc Linh Vương, ngẫu nhiên cũng sẽ dùng một ít Thánh phẩm Linh Dược, nhưng cơ hội lại rất ít.
Coi như là phong hào Linh Vương, dự trữ Thánh phẩm Linh Dược, cũng không nhiều lắm.
Thiết gia, là gia tộc sâu xa, nội tình thâm hậu, số lượng Thánh phẩm Linh Dược này, cũng không tính nhiều.
Giang Trần này, mới mở miệng là bốn gốc, hơn nữa chỉ định muốn hai loại thuộc tính Thủy Hỏa, yêu cầu này, thực không phải cao bình thường.
Linh phẩm Linh Dược đằng sau, từ cấp thấp đến cao giai, càng là nhiều đến con số dọa người.
Tuy không phải Thiết gia cầm không ra, nhưng mấy chữ này, thật là rất kinh khủng
Dù Thiết Xán hắn là trưởng lão tông môn, tài sản tư nhân cũng xa xa không đạt được con số này, trừ khi là vận dụng tồn kho của gia tộc.
Muốn nói giá trị những vật này, đừng nói đổi những người kia, dù đổi một cường giả Thiên Linh cảnh, đó cũng là dư xài.
Thiết Xán càng xem, lá gan càng rung động, càng hoảng hốt.
Giang Trần này, tuyệt đối là cướp bóc.
Những vật này, là một tiểu tử thế tục có thể tiêu hóa sao?
Trong nội tâm Thiết Xán giận dữ:
- Nhất định là lão bất tử kia nhúng tay, cái khác không nói, chỉ nói Thánh phẩm Linh Dược, tiểu tử Giang Trần này dùng được sao? Một Tiểu Linh cảnh, cũng xứng có được Thánh phẩm Linh Dược? Đây tuyệt đối là Diệp Trọng Lâu không biết xấu hổ yêu cầu.
Thiết Xán tức giận đến toàn thân phát run, cơ mặt không ngừng nhảy lên, cái biểu lộ kia, thật giống như người khác muốn đào gan tỳ phổi thận của hắn vậy.
Hắn mấy bận có xúc động vỗ bàn rời đi, nhưng lý trí vẫn chiến thắng xúc động.
Hắn biết rõ, mình vừa đi, bọn người Thiết Đạt Chí liền xong đời.
Một khi Thiết Đạt Chí khó giữ được, chỉ sợ Thiết Xán hắn cũng cách xong đời không xa.
- Thiết trưởng lão, như thế nào? Ta làm người coi như phúc hậu a? Ngàn vàng khó mua được người sống. Hiện tại ta mở cho ngươi một giá cả hợp lý công đạo, tin tưởng ngươi cũng có thể thông cảm ta là người hữu hảo vô tư a?
Giang Trần cười ha hả hỏi.
Hợp lý công đạo? Hữu hảo vô tư?
Thiết Xán nghe xong lời này, thiếu chút nữa phún huyết.
- Giang Trần, ngươi sư tử khai miệng lớn, không sợ vỡ bụng sao?
Thiết Xán căm hận nói.
- Vỡ bụng? Cái này không phải thỏa mãn tâm nguyện của ngươi sao? Thiết trưởng lão, hiện tại trong lòng ngươi khẳng định hận ta đến chết. Vỡ chết ta, vừa vặn giải mối hận trong lòng ngươi. Nếu không như vậy, ngươi lại thêm gấp đôi, dứt khoát để ta ăn chết, chết không thể chết lại.
- Vô sỉ.
Trong nội tâm Thiết Xán vô cùng biệt khuất, rõ ràng có đầy tà hỏa, lại không thể phát ra. Biết rất rõ đối phương là xảo trá, lại không thể cò kè mặc cả.
Trả giá một lần, gϊếŧ một người.
Mặc dù Thiết Xán hắn hoài nghi Giang Trần chỉ là uy hϊếp hù dọa, thế nhưng mà hắn lại không có dũng khí nếm thử.
Đánh bạc không nổi.
Bất kể là Thiết Đạt Chí hay Chu Dật, hay là 16 đệ tử chấp pháp kia, chết một người, hắn trở về đều không thể bàn giao.