*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ngày nọ, Quách Phương vừa tỉnh ngủ thì sờ sờ Lục Dao bên cạnh, ưm? Cảm giác này có gì đó không đúng a! Tung chăn, vãi nồi, ở đâu ra nhóc mèo nhỏ này vậy???
Bé con mông trần cuộn tròn ngủ say, ngón tay đút vào trong miệng mυ'ŧ mυ'ŧ. Quách Phương đổ mồ hôi lạnh, A Dao của ta đâu? Đây là, thằng nhãi con này ở đâu ra vậy?
Đang lúc Quách Phương miên man suy nghĩ, bé con dường như thấy lạnh, chép chép miệng, nhíu mày nhăn mặt mở mắt. Con ngươi 2 màu một xanh một vàng ngập nước nhìn chằm chằm Quách Phương, lặp bặp nói: “Ba ba, lạnh!”
“A? Hả?? Quác!!!” Quách Phương choáng váng lục tung chăn mền lên nhưng chỉ thấy mỗi tiểu Lục Dao! “Này là, cái này, Lục Dao?”
“Ưm?” Tiểu Lục Dao tròn mắt.
Thật, thật sự là A Dao!!!!
Mẹ nó, thì ra A Dao lúc bé lại đáng yêu như vậy, rất đáng yêu, rất dễ thương…………….
Tiểu Lục Dao chui rúc trong chăn hoang mang nhìn “ba ba” đang cười ngu, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy ba ba mặc quần áo cho mình rồi rời giường, thế là tiểu Lục Dao tự mình tìm kiếm quần áo.
Vì thế, Quách Phương nhìn thấy cái mông nhỏ trần trụi lắc lư lắc lư đi tìm quần áo, lại còn mang vẻ mặt nghiêm túc đánh giá kích cỡ lớn nhỏ, rồi cuối cùng không tìm được đồ có thể mặc vừa, tiểu Lục Dao phồng má phụng phịu. Quách Phương chịu không nổi nữa, ôm nhóc vào ngực bắt đầu cọ cọ >3< Mẹ nó, tại sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Bận rộn cả nửa ngày mới trấn lột được bộ quần áo của tiểu sư muội mặc lúc bé, sau đó mặc vào cho tiểu Lục Dao!
Áo bó ngực tinh xảo, bên trên đính một bé gà vàng, quần phồng dài xuống dưới chân, bên thắt lưng treo một xâu lục lạc dài. Đôi nhân trần nhỏ xíu đi theo Quách Phương, hình ảnh đáng yêu làm tim hắn muốn nát! Đưa tay ôm tiểu Lục Dao: “Bảo bối, có đói bụng không? Ba ba mang ngươi đi ăn điểm tâm chịu không? Bảo bối muốn ăn gì?”Loli Cái Bang, áo bó ngực =)) trên vai là có treo 1 em gà vàng, bên hông đeo lục lạc
Cánh tay bé xíu mềm mại ôm cổ Quách Phương, tiểu Lục Dao ngoan ngoãn dựa vào ngực Quách Phương: “Ưm, ta muốn ăn bánh cá, còn muốn kẹo hồ lô!”
Ba ba ngốc ôm bảo bối nhà mình cười ha hả đồng ý: “Được, bảo bối muốn ăn gì ba ba liền mua cho ngươi cái đó!”
“Ưm! Ba ba là tốt nhất! O”
Phụ tử hai người vui vẻ vui vẻ ăn xong điểm tâm, Quách Phương ôm tiểu Lục Dao lên ngựa, lộp cộp lộp cộp đi vào thành!
“Ba ba, đó là cái gì a?”
Cột chặt ngựa, Quách Phương ôm tiểu Lục Dao bắt đầu đi dạo quanh chợ. Nghe bảo bối dùng giọng nói non nớt ngọt ngào, động đậy [đậu xanh, Cái Bang không có vạt áo để nắm a -_-||] hiếu kỳ hỏi, lòng Quách Phương so với hai cân đường còn muốn ngọt hơn!
Ngồi trong quán hoành thánh, lão ba Quách Phương cưng chiều đút tiểu Lục Dao ăn từng muỗng từng muỗng thức ăn, mấy sư huynh muội đi ngang qua liền lấy làm kinh hãi: “Quách Phương, đứa nhóc này từ đâu tới vậy?”
Quách Phương kiêu ngạo ưỡn ngực: “Con ta đó! Đáng yêu không?”
Không nhìn không biết, vừa nhìn thấy thì đám sư huynh muội liền không nhịn được, mẹ nó, rất đáng yêu a, đôi mắt một vàng một xanh mở to chớp chớp chào thúc thúc a di (dì), làm mấy người kia muốn hoá sói! Mọi người đưa tay định ôm lấy, chưa kịp đυ.ng vào đã bị Quách Phương rút gậy quét qua một bên, ngốc ba ba Quách Phương xù lông như gà chọi nhìn bọn họ: “Thành thật chút cho ta, dám sờ lung tung bảo bối nhà ta, đánh các ngươi!”
……………………………………..
Vì vậy, không quá nửa ngày, mọi người đều nghe nói Quách Phương có một đứa nhỏ đáng yêu muốn chết, cũng nghe nói con của Quách Phương là không thể sờ, bằng không sẽ bị bép bép bép……
Tối đó, Quách Phương theo Diệp Tiểu Kiếm ra Tây Hồ ăn cá sốt chua và điểm tâm, đem tiểu Lục Dao đút đến no căng. Sau đó đặt bảo bối ngồi lên cổ rồi phóng ra bờ sông tắm!
Đem tiểu Lục Dao cởi sạch sẽ, tắm (sờ) từ trên xuống dưới, hai cha con hi hi ha ha tắm một hồi lâu, rồi Quách Phương vỗ một cái lên cái mông nhỏ trắng nõn của tiểu Lục Dao, mặc quần áo rồi ôm bảo bối vào ngực: “Về nhà thôi!”
Thế là, Quách Phương đáng chết mang theo tiểu Meo con ra sông tắm rửa, thành công làm cho tiểu Meo con bị cảm lạnh!
Bảo bối bị cảm lạnh khiến phát sốt, mặt đỏ hồng mắt rưng rưng nằm trong ổ chăn, một chút tinh thần cũng không có, giống như bông hoa nhỏ ủ rũ, rất đáng thương!
Quách Phương xót xa tự đánh mình mấy cái, đem Hoa Kiêu đá đi rồi vội vàng sắc thuốc cho bảo bối nhà mình.
Bận rộn một hồi thì Quách Phương bưng chén thuốc đánh thức tiểu Lục Dao đang ngủ say: “Bảo bối, đến, uống thuốc thôi, uống xong thì hết bệnh!”
Tiểu Lục Dao mơ màng nuốt xuống, sau đó lại bật người nói bằng giọng mũi: “Đắng!”
Ngốc ba ba đau lòng: “Ngoan, bảo bối dũng cảm nhất, có chút đắng thôi bảo bối tất nhiên là không sợ có đúng không? Ba ba cùng với ngươi uống được không?”
Lông mi đều thấm đẫm nước mắt, tiểu Lục Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Ưm…….”
Quách Phương vừa đau lòng vừa run rẩy làm bộ như uống thuốc, sau đó đút thuốc cho tiểu Lục Dao.
Vất vả uống thuốc xong, Quách Phương nhìn tiểu Lục Dao đang ngủ, cúi xuống nhẹ nhàng hôn trán tiểu Lục Dao một cái, bảo bối, mặc kệ ngươi vì sao lại bị biến thành như vậy, nhưng mà, ngươi vẫn là người ta yêu nhất đời này! Ta yêu ngươi!
Thế là, tình yêu đích thực đánh tan lời nguyền. Sáng hôm sau ba ba Quách Phương cầm xâu kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường và đống đồ ăn vặt về nhà, phát hiện bảo bối nhà mình đã biến về hình dáng cũ: “A, A Dao!”
Thanh niên nọ đang chuyên chú lau thanh đao, ngẩng đầu mỉm cười: “Ưm?”
Quách Phương đi qua đưa đồ ăn trong tay cho y, nhìn vợ mình đang không hiểu gì, hắn cười khẽ: “Không có gì, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi!”
Nắng sớm chiếu vào hai người đang hôn môi nồng nhiệt, một đời một kiếp!