Quyển 2 - Chương 4: Không thể buông tha
Nắng mai xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào phòng ngủ.Mộc Tiểu Thụ thức giấc bởi ánh nắng mặt trời, cô thoải mái duỗi lưng. Mỗi một chi tiết trong phòng ngủ đều bố trí thỏa đáng, mặc dù cô ngủ ở đây lần đầu tiên, nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, tựa như một viên gạch một cái bàn một cái ghế thậm chí là từng cái áo gối đều là làm theo yêu cầu của cô.
Cô kích động lăn lộn trên giường, dưới người êm ái giống như kẹo bông. Kì tiên sinh của cô quả nhiên còn nhớ cô thích những thứ mềm mịn nhất.
Lúc Kì Tấn Khiêm mở cửa đi vào, anh trông thấy Mộc Tiểu Thụ đang nằm trên nệm vui sướиɠ. Tấm chăn tơ tằm đã bị đạp rơi xuống đất, mà người nằm trên giường lại không nhận ra.
Cô gái đang chơi vui vẻ chợt nghe được động tĩnh ở cửa, vội vàng ngồi dậy. Cô ngẩng đầu trông thấy người mình yêu đang đứng tại cửa, vì thế cô vội vàng vuốt thẳng mái tóc dài rối bù, ho nhẹ một tiếng tỏ vẻ điềm tĩnh nghênh đón tầm mắt của anh.
Thế nhưng anh chẳng thể nào bình tĩnh nổi. Người con gái trên giường chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng tơ mỏng manh, bởi vì động tác quá mạnh mà cổ áo hở ra, để lộ phần lớn da thịt trắng nõn ở ngực cùng với nửa bờ vai trơn bóng. Nhưng cô lại không nhận ra chút nào, con ngươi tràn ngập ánh nước mang theo vẻ ngây thơ vô tội mới vừa thức giấc từ sáng tinh mơ, cào thẳng đến nơi sâu nhất trong lòng anh.
Anh đau đầu vỗ trán, thất sách, thật là quá thất sách mà. Đêm qua nên ăn cô luôn, sau đó từ trong ánh nắng ban mai nhàn nhạt nhìn thấy cô từ từ tỉnh giấc trong lòng anh.
Hối hận không lối thoát.
Có điều, dù sao cũng có biện pháp khắc phục.
Anh thản nhiên đi về phía cô, giơ ngón tay chỉ vào cổ cô, nhíu mày hỏi: “Chỗ này sao vậy?”
Cô chấn động bởi sắc mặt nghiêm túc của anh, giơ tay sờ cổ mình: “Cổ em có gì sao? Chẳng lẽ mọc mụn?” Sống tại Hồng Kông lâu rồi, vừa sang đại lục nên chưa thích ứng với khí hậu chăng?
“Anh xem xem.” Anh đã quỳ một gối trên giường, hai tay vịn vai cô, “Hình như là một cái mụn.”
Cô sốt ruột: “Thật là mụn hả? Nhiều không? Mọc mấy cái?” Trời ơi cô lại mọc mụn sao?! Quả nhiên dạo này dưỡng da sơ sài.
Anh tiến lại gần mấy phần, nghiêm túc xem xét: “Là mụn. Không nhiều lắm.”
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy cần cổ hơi ngứa, ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra xúc giác mềm mại kia là cái gì, thế là cô hơi ngượng ngùng: “Này, anh làm gì đấy.”
Anh hôn lên cần cổ mịn màng của cô, âm thanh trầm thấp: “À, giúp em xem thử coi có cách nào làm mất mụn không.”
Bộ não cô chậm mấy nhịp, âm thanh có phần mơ màng: “Vậy cũng được?”
“Ừm, anh đã lừa em hồi nào.” Anh ôm eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngứa, anh buông tay.” Cô vươn tay bắt lấy bàn tay anh đặt bên hông mình, tay chân dùng sức, nhưng lại bất cẩn nạy ra điểm tựa của đầu gối anh.
Anh mất thăng bằng ngã trên giường, tiện thể kéo cô ngã trên giường theo.
Cô vừa muốn ngồi dậy, lại nghe được tiếng kêu đau của anh, hình như cú vừa rồi làm đau đầu gối anh.
“Anh sao rồi?” Cô không dám nhúc nhích, sợ đυ.ng phải chỗ đau của anh, “Đầu gối đau không?”
Cánh tay anh ra sức, xoay người nhốt cô trong cánh tay mình.
Một người nằm ngửa trên giường, tóc tai lộn xộn, quần áo không chỉnh tề, nhưng trong ánh mắt chỉ quan tâm người trước mắt có bị thương hay không. Người còn lại thì từ trên nhìn xuống, ánh mắt u tối, tâm tư nhảy nhót, thầm nghĩ nên làm sao ăn sạch người dưới thân.
Cô chìa tay định xoa xoa đầu gối anh, tay còn chưa chạm đến đầu gối thì cảm thấy một dòng lực mạnh mẽ dồn về phía cô. Cô còn chưa kịp hô lên thì bờ môi đã bị che phủ. Môi lưỡi quấn quýt tràn đầy mùi vị của anh.
Anh vừa làm chuyện xấu, vừa tỏ vẻ tốt bụng giải thích: “Đầu gối đau quá, chống không được, em cho anh dựa nhờ một tí.”
Cô bị hôn đến mức mơ màng, nhưng ngay lập tức hiểu rõ. Lúc này lông mày dựng thẳng: “Anh lừa em!”
Anh phớt lờ, chỉ làm nụ hôn này sâu thêm.
Hai người quấn quýt chặt chẽ, cô vừa xấu hổ lại buồn bực, nhưng trong lòng lại chẳng kháng cự chút nào. Trước mắt là người cô yêu, cũng là người yêu cô, nếu đã yêu nhau thì có gì không thể? Nhưng cô trúc trắc lại không có kinh nghiệm, ngượng ngùng chẳng biết giải thích ra sao, cảm xúc dâng tràn lại hợp thành một câu lên án: “Anh chỉ biết ức hϊếp em!”
Anh cúi đầu mỉm cười: “Nói bừa, anh đâu nỡ ức hϊếp em.”
Tiếng chuông di động lỗi thời vang lên, gọi trở về một tia tỉnh táo cuối cùng của cô.
“Điện thoại…” Cô thở hổn hển.
Anh nhíu mày: “Kệ nó đi.”
“Là một cú điện thoại rất quan trọng.” Cô chỉ đặt tiếng chuông khác biệt cho số điện thoại này.
Cô không đợi anh trả lời, giống như con cá chạch, trượt khỏi vòng tay ấm áp của anh. Thật vất vả mới tìm ra di động trong đống chăn nệm, cô nhấn nút tiếp máy: “Tìm được rồi? Được.. được…gặp chỗ nào?”
Anh co gối tựa vào đầu giường, bình tĩnh nhìn cô nhận điện thoại.
Đợi khi cô tắt điện thoại, anh đã khôi phục lại vẻ bình thản. Sau một lúc lâu, anh làm như vô tình hỏi: “Điện thoại của ai thế?”
Cô đáp: “Người làm việc cho em.”
Anh nhướn mày, câu trả lời này không thật thà chút nào.
Cô vội vàng mở tủ chuẩn bị thay quần áo, nhưng phát hiện trong phòng ngủ còn có một người khác, cô liền dừng tư thế định cởi đồ: “Này, em phải thay quần áo.” Cho nên anh mau tránh đi.
Anh không hề động đậy, thanh thản dựa lên gối đầu, ung dung nhìn cô.
Cô lúng túng: “Anh không phải nên tránh đi sao?”
Anh dửng dưng: “Dù sao sớm muộn gì cũng xem thôi.”
Cô chợt nhớ tới ban nãy hai người không thể kiềm chế cảm xúc, suýt nữa…ngừng lại! Cô thẹn quá hóa giận: “Anh nghĩ đẹp thật, mới vừa bắt đầu theo đuổi em thôi mà đã nghĩ ngợi không đứng đắn. Trừ điểm trừ điểm, không đạt yêu cầu!” Dừng một chút, cô bổ sung, “Anh chỉ còn bảy mươi điểm, nếu giảm xuống không điểm thì anh sẽ bị hủy cơ hội theo đuổi em.”
Anh buồn phiền sờ mũi, vấn đề hình như hơi khó giải quyết. Thế là, Kì tiên sinh xưa nay luôn bất bại trên bàn đàm phán đã nhận thua lần đầu tiên, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ mở ra lần thứ hai, cô đã ăn mặc chỉnh tề.
Anh nói: “Anh lái xe đưa em đi.”
Cô lắc đầu: “Không cần không cần, anh còn phải đến công ty, nếu đưa em đi thì phiền lắm.” Trong thời gian hai người ở bên nhau, anh luôn là người chiều theo ý cô. Trong lòng cô ấm áp, nhưng không muốn lại làm gánh nặng của anh.
Anh đã đi đến huyền quan, ngữ khí chân thật đáng tin: “Đưa em đi quan trọng hơn đến công ty.” Phiền gì chứ? Ngoài người phụ nữ của anh ra, anh còn chịu khó làm tài xế cho ai chứ?
Sao càng nghe càng cảm thấy cô giống như là kẻ gây họa vậy? Cô ngửa mặt lên trời thở dài: “Em sắp bị đối tác của anh hận chết rồi.”
Người nói vô tình người nghe có ý. Anh dừng động tác, nhìn mắt cô nghiêm mặt nói: “Anh biết mình muốn gì. Đừng nói đến đối tác của anh, dù là ba mẹ anh cũng không có quyền tự tiện thay anh quyết định. Nếu em bởi thế mà tự trách, vậy thì em khinh thường anh rồi.”
Trong lòng cô chấn động.
Sau một lúc lâu, mặt mày cô tươi tắn, nhón chân thơm lên má anh: “Anh yêu, đưa em đến số 34 đường An Nhược.”
Anh bình thản hưởng thụ nụ hôn chủ động của cô, cánh tay dài duỗi ra, anh ôm cô vào lòng, hai người cùng đi ra khỏi huyền quan.
***
Số 34 đường An Nhược là một quán cà phê.
Trước khi xuống xe, Mộc Tiểu Thụ nghiêm túc dặn dò Kì Tấn Khiêm: “Em phải đi vào rồi, hãy chúc em nhận được kết quả mong muốn.”
Kì Tấn Khiêm nhạy bén nhìn ra vẻ khẩn trương ẩn nấp trong mắt cô, giọng nói anh vẫn trầm tĩnh như trước: “Em nhất định nhận được những gì em mong muốn.”
Bóng dáng cô mau chóng biến mất phía sau tấm màn cửa của quán cà phê.
Dọc đường đi, cô không giải thích với anh mình muốn tới đây làm gì, anh cũng không hỏi.
Giờ phút này, Kì Tấn Khiêm nhìn chằm chằm quán cà phê nho nhỏ trước mắt, dường như hơi đăm chiêu.
***
Có một người đàn ông mặc áo gió cũ đang ngồi trên chiếc ghế dài nằm ở góc trong cùng của quán cà phê. Khuôn mặt tẻ nhạt đến mức nhìn qua rồi quên ngay, nhưng khiến người ta không đoán được tuổi tác của anh ta.
“Cô Mộc, tung tích của phần lớn bức tranh còn lại đã sáng tỏ.” Ngữ khí của người đàn ông trung bình.
Mộc Tiểu Thụ nhíu mày: “Còn có cái chưa xác định?”
Người đàn ông đáp: “Trong bảy mươi hai cuộn tranh, cô thu về năm mươi cuộn. Hai mươi bốn cuộn còn lại, có một cuộn nằm trong tay thương nhân người Ý, năm cuộn nằm trong tay một vị chính khách đã về hưu tại Quỳnh Tạ, có sáu cuộn được một vị hội trưởng thương hội thành phố N bí mật sưu tầm, mười cuộn cuối cùng không rõ tung tích.”
Đã lâu không nghe đến cái tên Quỳnh Tạ, cô uống một ngụm cà phê, hỏi: “Vị chính khách kia là Mộc Thác Lương?”
Người đàn ông sững sờ, anh ta không ngờ quý cô trẻ tuổi trước mắt lại gọi thẳng tên của vị lão tiên sinh kia. Nhưng ngay sau đó anh ta liền chỉnh lại biểu cảm trên mặt: “Phải.”
Từ trong túi xách anh ta lấy ra một cái túi bằng giấy dai: “Tư liệu đều ở trong này.”
Cô nhận lấy túi giấy, lại hỏi: “Người tôi muốn anh tìm thì sao?”
Anh ta lắc đầu: “Trong tất cả hồ sơ nhập cảnh tại Mỹ đều không có người phù hợp với yêu cầu của cô.”
“Có thể trong hồ sơ có sai sót không?” Cô nhíu mày.
“Không hề có sơ xuất.” Anh ta đáp, “Nếu cô không yên tâm, tôi sẽ phái người đi xác minh lần nữa.”
Cô gật đầu: “Làm phiền anh rồi. Xin anh nhất định tìm ra tung tích của mười cuộn tranh cuối cùng và người kia.”
Anh ta gật đầu. Qua hồi lâu, ngay lúc cô chỉnh lại quần áo chuẩn bị đi, anh ta lại lên tiếng: “Cô Mộc, tôi nói lời này có lẽ hơi đường đột, nhưng cô có nghĩ tới người mà cô muốn tìm e rằng đã qua đời rồi không? Dù sao mười bảy năm là một thời gian không ngắn.”
Cô dừng bước, quay đầu lại: “Vậy thì cũng phải tìm. Cho dù đã qua đời, tôi cũng phải đến trước mộ nhìn một lần.”
Từ ghế dài đi ra, Mộc Tiểu Thụ hơi chóng mặt. Tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cô vẫn quay về bước ban đầu. Nguyện vọng cuối cùng chôn vùi thời thơ ấu của cô rốt cuộc đi qua một nửa. Nửa còn lại còn phải đi bao lâu đây, cô không quan tâm, khi chờ đợi trở thành một thói quen, thế thì không còn gì có thể chạm vào cảm xúc buồn vui của cô.
Đột nhiên, phía bên phải ghế dài có một người chạy ra, đâm thẳng vào Mộc Tiểu Thụ.
Lối đi chật hẹp, lưng cô đυ.ng mạnh vào vách tường. Người kia đυ.ng trúng người lại không hề có ý xin lỗi, vội vàng đi về phía trước.
Cô nổi nóng: “Tôi nói, anh này ——”
Người kia đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy nước mắt.
Cô kinh ngạc đến mức thốt không ra lời, người trước mắt, khuôn mặt này, quen thuộc như vậy. Dù rằng năm tháng xa cách gần mười năm nhưng vẫn khắc sâu trong đầu cô.
“Tiểu Bách?” Mộc Tiểu Thụ nghẹn ngào thốt lên.
Người kia sửng sốt, nhìn sang Mộc Tiểu Thụ, hồi lâu sau chần chừ nói: “…Chị hai?”
“Mộc Trạch Bách, sao em lại biến thành thế này?” Mộc Tiểu Thụ không dám tin nhìn chằm chằm chàng trai mảnh khảnh trước mắt. Cậu thiếu niên sáng sủa luôn chạy theo sau cô gọi chị hai đã bị ném đi đâu rồi?
Mộc Trạch Bách lau nước mắt, đôi môi tái nhợt mấp mấy hồi lâu, lại chẳng nói ra câu nào.
“Mẹ em sao chịu để em biến thành như vậy? Ông nội em…” Lời còn chưa nói xong đã bị Mộc Trách Bách ngắt ngang.
Cậu nói: “Chị hai, chúng ta vất vả lắm mới gặp lại, đừng nhắc đến bọn họ được không?”
Mộc Tiểu Thụ nhíu mày, vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu.
Đang khi hai người nói chuyện, bên phải ghế dài có người đi ra. Người kia vóc dáng rất cao, chiều cao của Mộc Trạch Bách không tính là thấp, nhưng chỉ đứng tới vai người kia.
Nhờ ánh đèn lu mờ, Mộc Tiểu Thụ thu vào đáy mắt từng chút một khuôn mặt của người kia.
Tóc đỏ, đường nét sâu sắc, tai trái xỏ khuyên tai ruby hình ngọn lửa. Cách ăn mặc của anh ta lộ liễu lại phối hợp rất thỏa đáng, không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Từ đầu đến chân, có thể đem cách ăn mặc mà dùng trên người thường tất nhiên sẽ bị cho rằng là bệnh thần kinh, mặc trên người anh ta lại biến thành người nổi tiếng, cả đời này Mộc Tiểu Thụ chỉ gặp một người.
Người kia nhìn Mộc Trạch Bách, lại nhìn sang Mộc Tiểu Thụ. Cuối cùng anh ta lộ ra nụ cười tươi đẹp với Mộc Tiểu Thụ: “Hi Sue, đã lâu không gặp.”
Trong mắt Mộc Trạch Bách đầy vẻ tò mò: “Hai người biết nhau?”
Đầu óc Mộc Tiểu Thụ vang lên tiếng ong ong, quả nhiên một câu cũng không nói ra.
“Trạch Bách, cậu chạy làm gì? Tôi làm cậu không vui sao?” Người kia nhíu mày, giọng điệu có phần uất ức. Nói xong, anh ta lại làm như không có việc gì, một tay ôm vai Mộc Trạch Bách, “Chúng ta đi thôi. Sue, tạm biệt.”
Không đợi Mộc Tiểu Thụ phục hồi tinh thần, hai người kia đã biến mất tại phần cuối lối đi ngắn ngủn.
Đứng dưới ánh mặt trời lần nữa, Mộc Tiểu Thụ lấy ra di động gọi điện cho Dung Tuyển Khanh.
“A lô?” Đầu dây bên kia, Dung Tuyển Khanh còn buồn ngủ, “Tiểu Thụ? Đêm qua ở cùng Kì tiên sinh vui vẻ không?”
Mộc Tiểu Thụ phớt lờ lời trêu chọc của Dung Tuyển Khanh: “Em biết người còn lại mà Uren phái tới là ai.”
Trong nháy mắt Dung Tuyển Khanh tỉnh táo bảy phần: “Ai?”
“Cơ Sùng An.”