Lần này hắn không trả lời nữa, đưa đầu lưỡi dần tiến vào phần sâu nhất giữa hai bắp đùi.
"Ưʍ...chú nhỏ. ..dừng lại, đừng vào nơi đó..."
Hứa Nguyệt Hy vội kéo váy xuống, che đi nơi nhạy cảm bên trong. Cô chớp mắt, đáng thương nhìn hắn.
"Chú nhỏ, nơi đó vẫn chưa thể vào được, còn đau lắm"
Hứa Vĩ Quân nhìn Hứa Nguyệt Hy chằm chằm, khiến cô có phần xấu hổ, tựa như ánh lửa dần thiêu đốt cả da mặt, lan từ hai bên gò má đến khắp ngũ quan. Không ngờ sau đó hắn thật sự không làm càn nữa, ngồi xuống sofa bên cạnh cô. Hứa Nguyệt Hy hơi giật mình, né tránh hắn.
"Hy nhi, mặt em vẫn còn vết thương, ngoan để anh giúp em bôi thuốc.
chợt cảm thấy cả người ấm áp, Hứa Nguyệt Hy chính là được Hứa Vĩ Quân ôm vào lòng.
Hứa Hiểu Đồng đánh cô một cái cũng không hề nhẹ, bên trong chứa đựng sự ghen tị đè nén lâu ngày, dường như dùng hết toàn lực. Lúc bị đánh chỉ thấy tê tái, sau đó lại cô lại bận lấy lòng Hứa Vĩ Quân quên đau, lúc này nhớ đến vết thương vẫn còn đó, âm ỉ đau rát một bên má.
Sau đó Hứa Nguyệt Hy cảm thấy một trận mát lạnh, thứ thuốc trong tay hắn đúng là thần dược, vừa bôi vào liền thấy đỡ hơn nhiều. Nhưng thần dược này hình như cũng có tác dụng phụ, không hiểu sao đôi mắt trong trẻo của Hứa Nguyệt Hy cứ dán vào gương mặt kề sát của chú nhỏ. Hứa Vĩ Quân dường như không để ý, gương mặt của hai người gần như không tồn tại khoảng cách, đến nỗi cô cảm nhận từng nhịp thở của hắn cực kì rõ ràng.
Lại nhìn thêm một lúc nữa, Hứa Nguyệt Hy nhìn cằm hắn, gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, đôi môi mỏng quyến rũ, dời mắt lên một chút chính là sống mũi thẳng tắp,... Đặc biệt là đôi mắt, cô lúc nào cũng bị cuốn vào thâm sâu trong đáy mắt, lạnh lùng, nhưng lại rất dịu dàng, tỉ mỉ quan sát nàng, biết nàng muốn gì, biết cô cần gì, biết cô nghĩ gì...
Hứa Nguyệt Hy vội nhắm chặt mắt, hơi thở ngưng trệ, hai tai đỏ ửng.
"Đau sao?"
Hứa Vĩ Quân nghĩ cô đau, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Anh thổi cho em hé?"
Hứa Nguyệt Hy một mực im lặng, nhắm tịt mắt, bên tai chỉ có giọng khàn khàn trầm ấm của hắn. Một lúc sao lại cảm thấy vết thương bên má lành lạnh.
Tim cô đập nhanh hơn, như một đàn nai con chạy loạn, nhảy nhảy liên hồi. Hứa Nguyệt Hy thật sự không chịu nỗi nữa a!
Thì ra là vậy, đây rõ ràng là hắn cố ý phạt cô! Cố ý, đây chắc chắn là cố ý a!
"Hy nhi, mặt em đỏ lên hết rồi kìa."Lần này âm thanh trầm thấp ấy lại gần kề bên tai, hơi thở mát lạnh như có như không, mang đến một trận nóng rực.
"chú nhỏ ..dừng lại a..."
Cảm thấy nhột nhột bên tai, không biết từ khi nào cô đã bị ép dựa vào sofa, khắp cơ thể nặng mùi nước hoa của hắn.
"Thật sự muốn anh dừng lại sao? Rõ ràng gương mặt em không biểu hiện như vậy."
Hứa Vĩ Quân ngày càng áp sát tới, xác định vết thương một bên má đã ổn, liền thuận thế xông lên.
Dưới mang tai cảm thấy nhột nhột, Hứa Vĩ Quân nhẹ nhàng liếʍ láp khắp nơi.
"Ngoan, há miệng ra nào."
Thấy Hứa Nguyệt Hy vẫn chậm trễ không nghe lời, hắn dời tay lên, chạm vào hai gò bông phía sau lớp áo ngực nắn nắn.
"Ưʍ...ưn...chú nhỏ ..."
Hứa Nguyệt Hy nhịn không được, cảm giác như có luồng điện chạy dọc cơ thể khiến cô bậc thành tiếng.
Hứa Vĩ Quân thừa cơ hội, áp sát vào bên trong khoang miệng nhỏ nhắn, tham lam mυ'ŧ lấy đôi môi anh đào, cuốn lấy cô triền miên.
Dưới đáy qυầи ɭóŧ dần dần trở nên ẩm ướt, hắn nhận ra liền giữ chặt lấy người Hứa Nguyệt Hy cọ cọ bắp đùi vào nơi ẩm ướt.
Cơ thể Hứa Nguyệt Hy run rẩy, cô sợ bản thân mình bất chợt ngã xuống, vòng tay qua cổ hắn theo bản năng.
Qυầи ɭóŧ giữa hai chân nàng ướt đẫm, một mảng quần tây của Hứa Vĩ Quân cũng tương tự, nhưng hắn vẫn không quan tâm, như có như không dùng bắp đùi kɧıêυ ҡɧí©ɧ huyệt nhỏ mẫn cảm. Hai đùi cô quấn quanh chân hắn, càng thuận lợi cho Hứa Vĩ Quân hành động.
Bỗng nhiên trong đầu cô từ đâu nảy sinh ham muốn cởi đi lớp qυầи ɭóŧ kia, dùng huyệt nhỏ cảm nhận da thịt chú nhỏ.
Nhưng ý nghĩ này vừa kịp len lỏi trong đầu thì Hứa Vĩ Quân dừng lại mọi hành động, hai cơ thể nóng rực dần tách ra.
"Chú nhỏ ..."
Hứa Nguyệt Hy chống đỡ cơ thể mềm nhũn ngồi dậy, lấy lại giọng khẽ gọi hắn.
Nhưng dường như Hứa Vĩ Quân vẫn đang lẩn tránh, giúp Hứa Nguyệt Hy mặc lại quần áo gọn gàng, sau đó đưa tay xoa đầu nhỏ.
"Ngoan ngoãn chút, vết thương của em vẫn chưa lành."
Trong khoảnh khắc, tim Hứa Nguyệt Hy như được rót đầy mật ngọt.