Không phải trưng cầu ý kiến mà là thông báo, Hứa Vĩ Quân lại thúc mạnh qυყ đầυ sâu bên trong. Cô mυ'ŧ hắn chặt đến mức có thể cảm thấy qυყ đầυ hơi phồng ra, tận sâu bên trong được rót đầy dịch ấm nóng của hắn.
"Chú nhỏ..."
Cô mệt mỏi gọi hắn, hơi thở gấp gáp, hai đỉnh hồng thuận nhô lên theo từng nhịp hô hấp.
[ Chết tiệt! Còn có thể mê người như vậy?]
Hứa Vĩ Quân chửi thầm một tiếng, dựa đầu sát vào hõm vai Hứa Nguyệt Hy, lại hôn lên vai trắng nõn, dời đến xương quai xanh xinh đẹp.
"Chú nhỏ đừng hôn nơi đó."
Ngày mai cô còn phải đi học, hắn hôn như vậy còn có thể gặp ai đây?
"Hy nhi, em còn chưa mười tám tuổi mà đã quyến rũ như vậy."
Hứa Nguyệt Hy ngại ngùng xoay mặt đi nơi khác.
"Chú nhỏ, với ai người cũng nói câu này sao?"
Hắn nhìn cô thật lâu, lại hôn lên môi anh đào, nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
"Anh chỉ nói với mỗi mình em."
Cô quay mặt đi không đáp, xác định là không tin câu trả lời của hắn. Hứa Vĩ Quân cũng không nói nữa, lại cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa, dùng lưỡi liếʍ mυ'ŧ.
"Ưʍ...chú nhỏ..."
Hứa Nguyệt Hy nhịn không được lại bật ra yêu âm thanh kiều, không hiểu sao thân thể sau mỗi lần cao trào lại càng thêm mẫn cảm.
"Hy nhi, chúng ta tiếp tục đi."
"Đừng, con muốn ngủ."
"Hy nhi, làm xong sẽ cho em ngủ."
Cuối cùng vẫn là không thể khước từ, Hứa Nguyệt Hy ở dưới thân chú nhỏ, phóng túng rêи ɾỉ cả đêm. Không nhớ đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ nhớ là sau khi dựa vào ngực hắn lại mơ hồ cảm thấy bản thân đã quên đi điều gì đó quan trọng nhưng lại bị cơn buồn ngủ kéo đi mất.
Hứa Nguyệt Hy từ cầu thang bước xuống, nhìn thấy Hứa Vĩ Quân ung dung ngồi đọc báo trên sofa, bên cạnh đặt một ly cafe đã vơi đi một nửa.
Hắn nhận ra cô bước xuống, đặt tách cafe lên bàn dặn dò người giúp việc chuẩn bị thức ăn.
"Hy nhi, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, chú nhỏ."
Hứa Nguyệt Hy ngồi vào bàn, bỗng cảm thấy không được tự nhiên, nhìn đến dì Tần vừa bưng thức ăn sáng đặt lên bàn cô mới nhận ra bản thân đã quên đi thứ gì.
Hôm qua dì Tần nói đi pha nước giải rượu cho hắn, cuối cùng không thấy quay lại, chắc chắn đã biết cô và hắn trong phòng làm gì mới lặng lẽ đi xuống. Sáng nay dì ấy đã nhìn cô rất nhiều lần bằng ánh mắt quái dị, nhưng cũng không nói gì.
Cảm thấy bản thân nên giảm thiểu sự tồn tại, Hứa Vĩ Quân hỏi câu nào cô chỉ ậm ừ cho qua.
"Hy nhi, không khỏe sao?"
Để ý thấy sắc mặt cô không tốt, còn cố ý lơ hắn đi, Hứa Vĩ Quân lo lắng hỏi.
"Không có ạ."
"Ta lại thấy con có vấn đề, tại sao lại không nói."
Khi trước mắt mọi người Hứa Vĩ Quân vẫn xưng hô như cũ, chỉ trừ khi có hai người hắn mới hiện ra bộ mặt bại hoại. Hắn khẽ nhíu mày, nhìn Hứa Nguyệt Hy đầy lo âu.
Trước nay Hứa Nguyệt Hy chưa bao giờ qua được con mắt tinh tường của Hứa Vĩ Quân, nhưng nếu nói ra thì lại rất ngại ngùng. Biết rằng không giấu được, cô chỉ đành lập liếʍ cho qua. "Con chỉ đang thắc mắc tại sao tối qua người lại cắn con ở trước mặt nhiều người như vậy, còn suýt bị người khác phát hiện."
Hứa Vĩ Quân rất nhanh đã nhớ ra cô là đang nói đến việc gì, chân mày cuối cùng cũng dãn ra.
"Lúc đó ta uống say, không nhớ bản thân đã từng cắn con!! "
" Say sao?"
Hứa Nguyệt Hy nghĩ đến con người mạnh mẽ tỉnh tảo tối hôm qua, làm cô đến thần hồn điên đảo, một chút cũng không tin lời hắn nói.
"Người rõ ràng khi nào say? Con thấy người rất tỉnh táo, nếu không sao người có thể..."
Ý thức được bản thân càng nói càng đề cập đến chuyện không trong sáng diễn ra tối qua, mặt nhỏ lại nổi lên từng rặng đỏ hồng đến tận mang tai.
"Ta có thể làm gì? Ta còn nhớ tối qua con chủ động trèo lên người ta, còn cởi hết quần áo của ta, sau đó..."
Hứa Vĩ Quân càng nói âm điệu càng trầm xuống. Từ khi nào gương mặt đã kề sát vành tai Hứa Nguyệt Hy, từng câu từng chữ đánh mạnh vào da mặt mỏng manh ửng đỏ.