Hôm ấy tiết trời khá âm u, Hứa Vĩ Quân một thân vest đen thâm trầm bước đến bên bóng người nhỏ bé đang cuộn tròn dưới đất, bộ dạng yếu ớt đến đáng thương.
Vu viện trưởng đi sau thấy trên người cô có mấy vết bầm, quần áo rách rưới tả tơi không khỏi một trận khẩn trương.
"Ai ya Tiểu Hy, lại bị bọn trẻ đó bắt nạt nữa sao? Có đau không?"
Ánh mắt ông ta vẫn luôn dè dặt hướng về người đàn ông thần bí, theo dõi mọi thay đổi cảm xúc của hắn.
Ngay từ lúc mới nhìn ông đã biết ngay người này không phải một người tầm thường, cũng không phải một người lương thiện. Ai biết được người đó vừa tới đã dẫn theo một đội ngũ thuộc hạ, mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng nói muốn nhận nuôi một cô bé đã chuyển vào đây một năm trước. Dù đã có tuổi nhưng ông vẫn không tránh khỏi bị khí thế của cậu ta làm cho bí bách.
Người đàn ông kia vẫn một mực lạnh lùng, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc không phân biệt rõ là tiếc nuối hay khinh miệt.
"Anh hai, không ngờ anh một đời anh dũng, đầu đội trời chân đạp đất, tìm được một người vợ cũng thế cũng không thua kém mà lại sinh ra một đứa con. nhút nhát như thế này. Em có nên tiếc thay cho hai người không?"
Cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện nụ cười nhưng vẫn không khiến bầu không khí thêm ấm áp.
Hắn bước đến ngồi ngang tầm nhìn của Hứa Nguyệt Hy, bắt cô bé phải ngước lên đối mặt với hắn. Trong lúc cô bé còn đang bối rối không biết phải làm thế nào với người đàn ông lạ mặt này thì hắn đã lên tiếng trước..
"Còn nhớ ta không? Chắc không đâu nhỉ vì lúc chúng ta gặp thì con vẫn còn đang được ẵm trên tay."
"...".
Nàng vẫn bối rối không biết nên trả lời thế nào với người đàn ông bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.
"Được rồi, sau này ta sẽ chăm sóc cho con."
Người đàn ông xa lạ mà thân quen trước mặt khiến Hứa Nguyệt Hy cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên, cô cũng không cảm thấy việc đi theo hắn có gì tốt.
Kể cả lời đề nghị nuôi dưỡng hắn ta cũng không cho phép cô có cơ hội từ chối.
"Viện trưởng, cảm ơn ông đã giúp tôi chăm sóc cháu gái của mình. Bây giờ tôi sẽ nhận quyền nuôi con bé với tư cách người nhà của nó. Phí cảm ơn người của tôi sẽ chuyển cho ông."
Viện trưởng nghe vậy cũng có chút bối rối, đến lúc có lại ý thức đã thấy Hứa Nguyệt Hy bị hắn bế lên.
Đã từng tuổi này rồi ông cũng không tha thiết đến địa vị tiền bạc nữa, chỉ cảm thấy nha đầu này đi theo người đàn ông kia sẽ không nhận được tình thân và hạnh phúc, chi bằng để đây để ông quan tâm chăm sóc. Nhưng ông cũng không biết nói gì hơn, dù gì người ta cũng là người nhà của cô bé.
"
Hứa tiên sinh, tính cách Tiểu Hy tuy nhút nhát nhưng có chút cứng đầu. Cũng không trách được, nha đầu này đã có một tuổi thơ khá bất hạnh vì vậy ...xin cậu hãy cố gắng bù đắp cho con bé."
Ông chỉ có thể nói như vậy, tuy cậu nhìn không phải là người hiền lành nhưng cũng không phải là người có xu hướng bạo lực. Thật lòng trong những đứa trẻ ở cô nhi viện ông vẫn yêu nhất Tiểu Hy, chỉ hy vọng đời này cô bé có thể hạnh phúc, không phải trải qua bất hạnh, mất mát nào nữa.
Người đó chỉ cười khẩy, cước bộ chậm lại.
"Người là tôi nhận nuôi, tất nhiên tôi phải đối xử tốt rồi."
Hắn ôm chặt Hứa Nguyệt Hy trong lòng, không cho cô bé có cơ hội giãy giụa, cô chỉ biết nén nước mắt nói lời tạm biệt viện trưởng..
Bước khỏi côi nhi viên, Hứa Vĩ Quân thấy Hứa Nguyệt Hy không còn bướng nữa, ngoan ngoãn cho hắn ôm thì quyết định thả cô xuống.
"Sau này, nên nghe lời một chút, sẽ không ai vì con là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà bỏ qua cho con đâu."- hắn vỗ đầu cô, tư thái có chút cao ngạo.
"..."
Hứa Nguyệt Hy không đáp, cuối đầu, đôi đồng tử khẽ đảo rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hắn nhìn Hứa Nguyệt Hy, cư nhiên cho rằng cô vẫn không hiểu khẽ thở dài.
"Ta đưa con đến một nơi."
Nơi hắn đưa cô đến là một mảnh đất hoang vắng, hai bên được vệ sĩ canh giữ cẩn thận. Ngay giữa khu đất đặt hai ngôi mộ tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, trang trọng, phía trước là một đóa hoa bách hợp.
Hứa Nguyệt Hy nhìn ảnh của chủ nhân hai ngôi mộ, sống mũi cay cay mi mắt đã ươn ướt.
"Đây là lần cuối ta cho phép con khóc, lần sau nếu còn rơi nước mắt nữa thì cẩn thận hậu quả."
Nước mắt không còn bị kìm nén, chảy xuống hai bên má mềm mại. Kí ức đau thương như một cuốn băng ùa về trong tâm trí Hứa Nguyệt Hy. Càng nhớ cô càng khóc, nhưng tiếng khóc thảm thương ấy dường như không thể đả động đến cảm xúc của hắn.
"Cha, mẹ..."
oOo"Dì Tần, từ nay nha đầu này sẽ sống ở đây, dì giúp tôi chăm sóc nó."
Hắn chỉ lạnh lùng nói một câu rồi ném Hứa Nguyệt Hy về phía đám nữ hầu trong biệt thự.
"Ai ya, từ khi nào tiên sinh lại có thêm một đứa bé thế này?"
Sau đó thật lâu cô cũng không thấy hắn.
Thời gian cứ như vậy nhàn nhã trôi đi, đến một ngày Hứa Vĩ Quân bỗng xuất hiện, mang cô đến một trang viên rộng lớn, gặp một người.
Lúc hắn đưa Hứa Nguyệt Hy đến, cạnh giường bệnh trắng toát là một hàng những người hầu đứng bên cạnh, trang trọng mà uy nghiêm. Người đàn ông trên giường râu tóc bạc trắng, kể cả hơi thở cũng nặng nhọc, xem ra sinh mệnh không còn được bao nhiêu.
Hứa Nguyệt Hy chớp mắt, bị ánh mắt kì lạ của những người xung quanh dọa sợ không dám nhìn lung tung.
Đứng gần giường nhất là một quản gia tuổi trung tuần, thấy nàng cũng Hứa Vĩ Quân đến, nghiêm cẩn cúi mình gọi người nằm trên giường một tiếng.
"Lão gia, người đến rồi."
Trong đôi mắt đυ.c ngầu mờ mịt, Hứa lão gia thoáng thấy nàng đi bên cạnh Hứa Vĩ Quân, dường như không tin, gượng chút sức lực cuối cùng, hỏi "Đây là...thật sự là con bé sao?"
Hứa Vĩ Quân gật đầu, đẩy vai Hứa Nguyệt Hy đến gần ông ta thêm chút nữa. Hứa Nguyệt Hy ánh mắt đối diện với đôi con ngươi đυ.c ngầu, lắng tai nghe người trên giường cất giọng già nua.
"Ông...ông là ông của con..."
Từ ngữ trầm đυ.c xen lẫn những tiếng hít thở khó khăn, nhưng Hứa Nguyệt Hy vẫn mơ hồ nghe rõ.
Ông ta nói ông ta là ông nội của cô.
Trong một khắc Tiểu Hy không biết làm thế nào, bối rối nhìn ông.
Thời gian còn lại không đủ để cô hiểu, Hứa lão gia nhìn Hứa Vĩ Quân, ánh mắt như khẩn cầu.
" Giúp ta trông coi nó... Ta nhận cậu làm con...từ nay cậu là chú của con bé... Nhất định phải chăm sóc nó thật tốt..."
Nói lời đến đây, liền nhắm mắt xua tay. Hố mới mn ơi. Truyện này được đăng rồi nhưng xưng hô chưa thuận lắm nên Ad edit lại.. Hố này nông, lại chưa full... Lỗi định mệnh 😄😄😄