Nhìn mẹ đã đi xa, Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy mình thật có lỗi với ba mẹ, dù sao đối với người lớn mà nói, chuyện này cũng khó mà chấp nhận được. Chỉ là, muốn cậu rời khỏi Tiêu Chiến là chuyện không thể.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy người lạnh run. Cậu vẫn đứng ở đó, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Vừa quay trở lại phòng, ngửi thấy một mùi thơm hấp dẫn từ nhà bếp, cậu nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ánh đèn ấm áp, còn có bóng dáng ai đang bận rộn dưới bếp, trong lòng phấn chấn.
Những điều này, không phải tình yêu tuổi trẻ nào cũng phải trải qua sao? U buồn, phiền não, tương tư, sầu bi... Chẳng phải tất cả các cung bậc cảm xúc đó sẽ khiến tuổi xuân càng thêm đáng trân trọng sao? Sau này nhớ lại quãng thời gian đầy chông gai thử thách, sẽ khiến bọn họ càng yêu nhau, không phải sao?
Nghĩ đến tương lai, cậu dựa vào tường, mỉm cười. Cậu nghĩ, sau này cậu có thể ngày ngày ở bên cạnh anh, sống một cuộc sống bình thường, buổi sáng có thể cùng nhau tập thể dục, buổi tối có thể cùng nhau đi dạo. Hai người luôn ở bên nhau, cho đến già, cho đến vĩnh viễn.
Nghĩ đến đây, cậu đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm anh, ghé vào tai anh thủ thỉ.
- Em yêu anh!
.
.
Hai người xem như là xa cách nghìn trùng vừa mới gặp lại, đương nhiên thập phần ân ái, chỉ có một điều duy nhất không được tốt chính là, mặc dù chân Vương Nhất Bác đi lại tạm ổn, nhưng vẫn khập khiễng. Vì vậy, Tiêu Chiến phải cùng cậu đi đến bệnh viện tái khám.
Mới vừa vào phòng bệnh khoa chỉnh hình, liền gặp Trần Ngọc Dao cười rạng rỡ như hoa.
- Hai người mau vào ngồi đi.
Tiêu Chiến cảm thấy có chút ngượng ngùng, Vương Nhất Bác lại không quan tâm, lôi anh theo vào.
- Này...
Trần Ngọc Dao kiểm tra xong, mặt lộ ra vẻ khó xử, lắc lắc đầu.
- Sao vậy chị Ngọc Dao?
Tiêu Chiến trong lòng hồi hộp.
- Cũng không có chuyện gì lớn. Tôi gặp qua nhiều người bệnh, đôi khi cũng thấy qua tình huống này. Chân cậu đã hồi phục hoàn toàn rồi, nhưng cậu có tâm lý ỷ lại vào nạng, cho nên đi hay khập khiễng.
- Vậy giờ phải làm sao?
Vương Nhất Bác có chút sốt ruột.
- Lúc bước đi cậu cứ nghĩ là mình đang đi bình thường, như lúc trước vậy. Cái này không cần gấp, luyện tập nhiều hơn là được. Không lâu nữa sẽ khá lên thôi.
- Tôi biết rồi, chị Ngọc Dao, làm phiền chị rồi.
- Với tôi mà còn nói phiền sao, cậu này!
Trần Ngọc Dao cười cười, nhìn Tiêu Chiến vẻ cưng chìu.
- Tiểu Chiến, Tiểu Bác, buổi tối có thời gian không? Tôi mời hai người ăn cơm.
Thấy hai người có vẻ ngạc nhiên, cô chậm rãi nói.
- Tôi sắp đi rồi, sau này có lẽ sẽ không quay lại.
- Đi? Đi đâu?
- Lúc tôi đi Mỹ học, có gặp một bác sĩ. Anh ấy rất giống người chồng đã mất của tôi. Tôi và anh ấy hợp nhau lắm, sang năm chúng tôi sẽ kết hôn.
Tin này nghe như sét đánh bên tai, nhất thời cả hai người đều khó chấp nhận. Bọn họ quen với cô đã lâu, thấy cô rất tốt, trong lòng có chút luyến tiếc.
Trần Ngọc Dao thấy bọn họ như vậy, liền trêu ghẹo.
- Đừng có trưng vẻ mặt cầu xin đó ra! Tôi thấy hai người không sao, tôi mới yên tâm đi đó. Bạn tâm giao! Chi bằng, đêm nay hai người mời tôi đi ăn, thế nào hả?
Vương Nhất Bác là một người hào sảng, lập tức nói.
- Cứ vậy đi, cô chọn địa điểm!
Buổi tối ăn cơm xong, bọn họ từ biệt Trần Ngọc Dao. Cô không cho bọn họ tiễn cô ra sân bay, cô nói cô sợ người khác thấy cô khóc, bọn họ cũng không ép...
.
.
Trên đường về nhà, Tiêu Chiến vẫn giữ yên lặng không nói gì. Vương Nhất Bác cười với anh.
- Anh xem, sắp tới Noel rồi, chúng ta ở bên nhau được hai năm rồi đó!
Thấy anh không đáp, liền kéo tay anh, huơ huơ cái nhẫn trước mặt.
- Em đang nói chuyện với anh đó! Cho dù người khác đã đi, em vẫn còn ở đây mà! Biết không?
Tiêu Chiến cười cười.
- Trời đất, em lo mà luyện tập nhiều nhiều đi! Bằng không anh nghĩ em sẽ khập khiễng cả đời đó.
Vương Nhất Bác giả bộ đau khổ.
- Ai da, ông trời ơi ông có thấy không? Có người trù ẻo chồng mình kìa, thật là không có lương tâm mà!
Tiêu Chiến cười cười đẩy cậu một cái.
- Nói ít thôi.
Đi một hồi, Vương Nhất Bác chợt nhớ đến một điều.
- Lâu rồi không thấy anh đi làm, anh... anh không nghỉ việc thật chứ?
- Anh nghỉ việc thật.
- Cái gì? Anh muốn chết hả?
- Em ngốc như heo! Nếu anh nghỉ việc, còn có thể ở trong ký túc xá sao?
- Vậy sao lâu rồi anh không đi làm?
- Anh đi còn em thì sao? Nếu em muốn té chết ở nhà, anh cũng không ngại đâu.
- Anh...
Vương Nhất Bác dừng bước, hai mắt mở to nhìn anh.
- Cái gì?
- Em không nằm mơ chứ, anh vì em mà xin nghỉ?
Tiêu Chiến nhéo mặt cậu.
- Đau ___ không?
- Ui da!
Vương Nhất Bác nắm tay anh.
- Anh muốn mưu sát chồng hả? Đau chết mất!
- Như vậy không phải đang nằm mơ rồi.
Vương Nhất Bác đột nhiên ghé vào mặt anh hôn "chụt" một cái.
- Lão bà của em thật tốt nha~~~
Nếu không phải đang ở trên đường, Tiêu Chiến thật muốn một cước đạp chết cậu.
.
.
Hai người tiếp tục đi tới, Tiêu Chiến nhìn một cặp tình nhân đang trò chuyện với nhau, trong lòng âm thầm thở dài.
Đây là lần đầu tiên anh nghe được câu nói "Em muốn kết hôn rồi" rõ như vậy. Bình thường không có cảm giác, bây giờ, anh thật sự cảm nhận được, hai từ "kết hôn" nói ra thật hạnh phúc, thật mỹ mãn. Thế nhưng, nếu chọn con đường này, anh không thể đường đường chính chính dưới ánh bình minh mà tuyên bố điều hạnh phúc đó.
Nhìn đôi tình nhân bên cạnh, lại nhìn tên vô tâm kia đang đi lang thang. Anh bỗng nhiên thấy có chút nản lòng.
.
.
Ban đêm, Tiêu Chiến trên giường trằn trọc hồi lâu mới thϊếp đi, chợt bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng.
- Đừng buồn, cũng đừng đau lòng, chờ vượt qua hết mọi chuyện, chúng ta đi du lịch kết hôn, được không? Tiêu Chiến, em yêu anh!
Anh cười mơ màng, rúc sâu vào lòng cậu.
.
.
Cái gì tới cũng sẽ tới. Chân mà không tốt, tất cả đều không tốt. Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đi tới đi lui, cố gắng tập luyện.
Chỉ là, cho dù có cố gắng thế nào, chân cậu trước sau vẫn không thể trở lại như trước. Cậu sốt ruột. Tiêu Chiến cũng sốt ruột. Nếu không thể trở lại như trước kia, vậy Vương Nhất Bác vĩnh viễn không thể làm phi công. Đây quả thực là đả kích trí mạng.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nóng ruột, chỉ tỏ vẻ bình thường, cười an ủi anh.
- Không sao, việc này là chuyện cả đời, không thể cứ vài ngày là có kết quả mà.
Tiêu Chiến gật gật đầu, anh hiểu, nhưng nhìn cậu mỗi tối trằn trọc tới khuya mới ngủ được, lòng anh nóng như lửa đốt!
Vương Nhất Bác vỗ vỗ vai anh, nói.
- Chiến ca, thời gian này anh cũng đang rảnh rỗi, cùng em về nhà một chuyến đi.
Tiêu Chiến có chút hoảng hốt.
- Đừng sợ! Không sao đâu. Anh xem, mấy ngày nay ba mẹ cũng không đến tìm em, mẹ nói là sẽ khuyên nhủ ba em mà! Bây giờ mình thêm dầu vào lửa, góp vào vài lời cũng tốt.
Tiêu Chiến gật gật đầu, thà đau một lần còn hơn đau cả đời, chi bằng cứ nói cho rõ ràng.
- Được, vậy ngày mai mình đi.
- Ừ!
Tuy nói thế nhưng lòng anh vẫn cứ bồn chồn, lo lắng, cảm thấy có nỗi bất an dâng lên.
.
.
==== Hết chương 32 ====