Vương Nhất Bác nằm trên giường bệnh, chân cậu lại thêm vết thương mới. Ba mẹ, chị em một ngày 24 tiếng trông chừng cậu, nói là chăm sóc, thực chất là giám sát. Điện thoại của cậu bị tịch thu, các đồng nghiệp cũng không biết chuyện cậu nằm viện. Cách nào cũng không được, mỗi ngày chỉ có thể nằm một chỗ, cậu thực cảm thấy mình muốn chết quách đi cho rồi.
Tiêu Chiến cũng vậy, kể từ sau ngày đó, anh cũng chưa được gặp Vương Nhất Bác. Cậu dường như đã biến mất khỏi thế gian này.
Anh tan ca về nhà, gọi điện thoại, không ai bắt máy. Gửi tin nhắn, không có hồi âm. Anh rốt cuộc gom đủ dũng khí đến nhà cậu gõ cửa, nhưng chờ thật lâu cũng không ai lên tiếng.
Anh cứ gõ cửa liên tục.
- Vương Nhất Bác, em mau ra!
"Két" một tiếng, cửa nhà bên cạnh mở ra.
- Nhà cậu ấy hai ngày nay có việc ra ngoài, cậu có chuyện gì, tôi nhắn lại giùm cho.
- Có chuyện gì vậy?
- Tôi cũng không rõ lắm. Cậu gọi điện cho cậu ấy đi.
- Tôi biết rồi, cảm ơn.
Vương Nhất Bác, em chạy đi đâu rồi?
.
Tiêu Chiến đi xuống lầu, lại đi lên, rồi lại đi xuống. Cuối cùng anh ngồi chờ trên cầu thang, mở điện thoại, bên trong toàn là tin nhắn cho cậu, anh nhìn tới nhìn lui một lần.
Bầu trời đen kịt.
Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, chạy một mạch như điên về ký túc xá. Từ bên dưới nhìn lên, phòng của anh cũng như phòng của cậu đều không sáng đèn.
Khí lực cả người bị rút cạn, Tiêu Chiến tức giận đá cổng chính một cái.
- Vương Nhất Bác, tên cà chớn!
.
.
Vương Nhất Bác gối đầu lên tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Haizzz.... ngày tháng thoi đưa, thoắt cái đã là mùa thu.
Vương mama ngồi bên giường gọt táo, vô tình thở dài.
- Ngày tháng qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, ba mẹ đều đã sáu mươi tuổi rồi.
Vương Nhất Bác khóe miệng trễ xuống, không nói gì. Mẹ cậu thấy cậu không đáp, liền cố gắng pha trò.
- Ngày mai xuất viện được rồi. Về nhà sẽ tốt hơn, ở trong này hoài mà vẫn chưa quen.
Vương Nhất Bác vẫn như cũ không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vương mama thở dài, cúi đầu tiếp tục gọt táo.
- Bác gái!
Bỗng nhiên có tiếng ai gọi, ngoài cửa một người bước vào.
- Ô! Là bác sĩ Trần! Mời ngồi mời ngồi!
Vương mama vừa thấy Trần Ngọc Dao, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
- Bác gái, bác ngồi đi, chúng cháu đang đi kiểm tra, không được ngồi.
-A, vậy hả? Được được, bác ngồi. Sao mấy ngày rồi bác không gặp cháu?
- À, cháu ra nước ngoài học mới về.
- Vậy sao? Haizz, thật tốt quá. A, bác sĩ Trần, chờ bác một chút, bác muốn ra ngoài mua ít hoa quả, sẽ trở lại ngay.
Vương mama dứt lời, liền đi ra ngoài. Bà có ý muốn Trần Ngọc Dao trò chuyện với con mình, người trẻ tuổi nói chuyện với nhau rất tốt. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác bộ dáng cứ như người mất hồn, thật đáng sợ! Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người.
- Bác sĩ Trần!
Vương Nhất Bác giống như gặp được Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, xẹt một cái chống người dậy.
- Cho tôi mượn điện thoại của cô dùng một chút được không?
- Được.
Vương Nhất Bác cầm điện thoại, tay chân luống cuống bấm dòng số quen thuộc, nhưng vừa áp điện thoại lên tai liền nghe một giọng nữ lạnh băng.
- Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Nếu cái điện thoại này là của cậu, Vương Nhất Bác thề giây tiếp theo cậu sẽ đập nó nát vụn.
Nắm chặt điện thoại trầm mặc hồi lâu, cậu mới trả lại cho Trần Ngọc Dao.
- Cậu với cậu ấy rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Trần Ngọc Dao đứng bên giường, bất đắc dĩ thở dài.
- Cô biết rồi?
- Chiều hôm qua, cậu ấy uống đến say khướt chạy đến nhà tôi gõ cửa, gõ xong liền nằm lăn quay ở đó luôn. Tôi nghĩ ngợi tới lui, quyết định đỡ cậu ấy vào nhà. Hỏi cả buổi cậu ấy cũng không nói cho rõ. Hôm nay sáng sớm đã đi rồi, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói không có việc gì, chỉ cùng bạn bè uống một chút, rồi tắt máy luôn. Gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng tắt máy. Kết quả vừa đến bệnh viện, nhìn lên lịch khám bệnh thấy tên cậu. Nói đi, hai người rốt cuộc có chuyện gì?
- Anh ấy... anh ấy uống rượu?
Vương Nhất Bác sắc mặt trắng không còn chút máu.
- Anh ấy không bị gì chứ? Tửu lượng của anh ấy kém lắm!
- Cậu ấy không sao, tối hôm qua ở nhà tôi nôn thốc nôn tháo ra mật xanh mật vàng. Sáng hôm nay nghe giọng cậu ấy trong điện thoại có vẻ bình thường.
Trần Ngọc Dao thở dài.
- Sao, bị giam lỏng rồi?
- ... Ừ!
Vương Nhất Bác mặt đỏ lên, gãi đầu.
- Haizzz... rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Đều là do tôi không cẩn thận...
Giọng cậu phiền muộn.
- Ba mẹ cậu biết rồi?
- Ừ...
- Nếu ba mẹ cậu không biết, cậu định vĩnh viễn gạt họ?
Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc nhìn cô.
- Cái gì?
- Tôi nói, có một số chuyện, cứ giấu diếm lừa gạt không phải là cách giải quyết.
- Sao tôi lại không biết chứ. Chỉ có điều, tôi không biết mình nên làm gì. Ba tôi thuộc lãnh đạo của Hoa Hàng, nếu ông nhúng tay vào, cô cho rằng công việc của Tiêu Chiến sẽ không bị ảnh hưởng sao? Ba tôi đã nói rồi, nếu như vẫn tiếp tục, ông sẽ can thiệp. Tôi rất sợ!
Vương Nhất Bác nắm chặt khăn trải giường, rầu rĩ nói.
- Vậy cậu định làm thế nào?
- Tôi muốn gặp anh ấy!
- Làm sao gặp được?
- Cho nên tôi mới nhờ cô giúp.
- Cậu muốn tôi thay cậu liên lạc với cậu ấy?
- Ừ.
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
- Ngày mai tôi sẽ xuất viện. Như vầy đi, cô nói cậu ấy tối mai 8g đến nhà tôi chờ ở dưới. Đúng 8g, cô gọi đến nhà tôi, nói muốn đưa thuốc cho tôi, tôi sẽ xuống lầu.
- Trễ vậy sao?
- Sớm quá sẽ có người nhìn thấy...
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu liên lạc với cậu ấy.
- Vậy cảm ơn cô.
- Đừng khách khí. Nếu không có việc gì khác, tôi đi trước.
- Ừ.
Lát sau, Vương mama xách một túi nước hoa quả trở về, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên giường gặm táo! Trong lòng bà thầm nghĩ, bác sĩ Trần này đúng là đặc biệt, nói chuyện với con mình không lâu, sắc mặt nhợt nhạt của nó giờ đã hồng hào lên một chút rồi.
.
.
Sáng sớm hôm sau, Vương baba lái xe tới đón con mình. Nghe Vương mama nói con mình trong khoảng thời gian này không có liên lạc với Tiêu Chiến, ông cũng có chút yên tâm.
- Ba.
- Ừ. Chân sao rồi, đi được chưa?
Vương baba đá con mình bị thương, trong lòng cũng tự biết hối hận. Chỉ là, thân làm cha, xin lỗi con mình thì không còn mặt mũi nào nữa. Cũng may Vương Nhất Bác không phải dạng hay để bụng, sớm đã quên rồi.
- Đi được rồi, chỉ là hơi chậm một chút.
- Có thể đi được là tốt, về nhà nghỉ ngơi, sẽ sớm khỏi thôi. Con lâu rồi không có đυ.ng đến bàn điều khiển máy bay, xem ra phải luyện tập tay chân một chút.
- Vâng.
Vương Nhất Bác chột dạ đáp, Vương baba không để ý, xoay người mở cửa xe để cậu ngồi vào. Xe lăn bánh về nhà họ Vương.
.
.
==== Hết chương 29 ====