Chiếc xe cứ đỗ dưới nhà thật lâu.
Lúc hai người tỉnh táo lại, đã quá nửa đêm. Vương Nhất Bác hôn lòng bàn tay ướt mồ hôi của Tiêu Chiến, xoay người lục tìm điện thoại trong đống quần áo, không biết đã reo bao nhiêu lần rồi mà không bắt máy. Đoạn bấm điện thoại, gấp rút gọi ngay cho mẹ giải thích, nói rằng có cuộc họp đột xuất, điện thoại không được mở máy, vân vân và vân vân. Tiêu Chiến ở phía sau vừa mặc quần áo vừa cười lạnh.
- Con trai bất hiếu.
Vương Nhất Bác hung hăng hôn lên mặt anh một cái.
- Anh cũng vậy thôi!
Tiêu Chiến sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
- Anh chưa bao giờ hiếu thuận!
.
.
Mọi chuyện theo thời gian đều quay về quỹ đạo của nó. Vương Nhất Bác vì ngày đó làm mẹ phải đợi một đêm mà thấy trong lòng áy náy rất nhiều. Khi đợt bay cuối cùng cũng đã kết thúc, Lý Vinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
- Tiểu Vương, ngay bây giờ, phòng Hội đồng.
Vương Nhất Bác trong lòng thở dài, ủ rũ đi về hướng phòng Hội đồng.
Còn tưởng rằng chỉ là chuyện gì đó vặt vãnh, không ngờ vừa vào đã thấy trong phòng chật ních người. Từ hậu cần mặt đất, phụ trách không vụ, lãnh đạo, nhân viên hết thảy đều đã đến đông đủ, mọi người rủ rỉ với nhau không biết sắp có chuyện gì.
Đương nhiên, trong mắt Vương Nhất Bác, chỉ có một người đang ngồi phía trước. Có một câu cửa miệng "tiểu biệt thắng tân hôn" (vợ chồng xa nhau ít ngày thấy say đắm hơn cả đêm tân hôn), Vương Nhất Bác lòng như lửa đốt, rất gian manh, làm bộ như vô tình, đặt mông ngồi ngay sát Tiêu Chiến. Tay cậu nhéo nhéo tay Tiêu Chiến đang đặt dưới bàn. Tiêu Chiến làm như không thấy cậu, nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, nhưng khoé miệng không kiềm được nhếch lên cười.
Lý Vinh vội vội vàng vàng tiến vào, trong tay ôm một chồng tài liệu. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hỏi Tiêu Chiến.
- Chuyện gì vậy? Làm gì mà phô trương quá vậy?
- Anh cũng không biết, mới vừa xuống máy bay đã bị lôi đến đây.
.
Lúc này, Lý Vinh hắng giọng một cái, bên dưới lập tức yên tĩnh. Những người lãnh đạo thay nhau phát biểu, mọi người mới hiểu sơ tình hình. Thì ra là trung tâm thí nghiệm năng lượng hạt nhân ở nước nào đó phát nổ, dẫn đến hoả hoạn rất lớn. Nơi đó hẻo lánh, một nhóm nhân viên nghiên cứu cùng tư liệu, dụng cụ đang chờ cứu viện. Nhiệm vụ lần này hết sức gian khổ, nước ta sắp xếp mấy người ở công ty Hàng không cộng đồng đến giúp đỡ. Nhiệm vụ của Hoa Hàng là đến nơi đưa những người bị thương về. Tuy nhiệm vụ không quá gian nan, nhưng chỉ có một vài công ty được giao, không khỏi có tính cạnh tranh. Cho nên lãnh đạo Hoa Hàng rất xem trọng nhiệm vụ lần này, quyết định điều những người ưu tú nhất thi hành công vụ. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không tránh khỏi việc bị lôi vào.
Đến khi công việc được phân công đầy đủ, trời cũng đã gần khuya, mọi người tản ra đi về nhà, chờ sáng mai xuất phát. Vương Nhất Bác vươn vai, thừa lúc không ai chú ý, lặng lẽ ghé sát vào tai Tiêu Chiến hỏi.
- Có đói bụng không? Muốn đi ra ngoài ăn một chút không?
Tiêu Chiến cười cười.
- Đói cũng phải quay về đi ngủ, nếu không sáng mai không dậy nổi.
Vương Nhất Bác xoa xoa cái bụng.
- Nhưng mà em đói gần chết rồi, anh không đi ăn làm sao em ăn được.
Tiêu Chiến nhìn cậu cười.
- Vậy thì mua về ăn đi, anh cũng muốn ăn nữa!
Vương Nhất Bác thấy anh có ý làm nũng, nhất thời cảm thấy trong lòng như có đuôi thỏ quẹt qua quẹt lại ngứa ngáy không thôi, liền cười cười ghé vào tai anh nói.
- Tuân lệnh, vợ yêu!
Giây tiếp theo liền vội chạy ra ngoài tránh một đạp của Tiêu Chiến.
Hai người định đi ăn đồ Nhật. Vương Nhất Bác lái xe chạy trên đường, bên cạnh Tiêu Chiến đang dựa vào vai anh ngủ say. Vương Nhất Bác nhìn đèn đường sáng rực rỡ, bên đường một đám mèo đen nhốn nháo, còn cái người cậu yêu đang say giấc bên cạnh, nhất thời chỉ hy vọng thời gian dừng lại, vĩnh viễn ngưng kết tại thời khắc hạnh phúc này.
.
.
Ngày hôm sau, hai người vác đôi mắt như gấu trúc lờ đờ đi vào điểm danh, bị Lý Vinh nổi giận mắng cho một trận. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến xanh cả mặt, trong lòng thầm hận chính mình đã không kiểm soát được bản thân. Hôm qua bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ có hai ba cái, hai người liền hăng say đến gần sáng mới đi ngủ. Hôm nay sáng sớm cơm còn chưa kịp ăn đã vội vàng chạy đến, may mà không bị trễ, bằng không dựa vào tính cách của Tiêu Chiến, không thể không mắng cậu đến chết, tuy rằng chuyện hôm qua toàn là do anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ thôi. Có người yêu tùy hứng thất thường như vậy, Vương Nhất Bác cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nhưng cuộc sống là cuộc sống, công việc là công việc. Hai người sau khi lên máy bay, tác phong nghiêm túc thành thạo thực hiện công việc không hề có sai sót. Một đường thẳng đến nơi được chỉ định, phía dưới sớm đã bận tối mày tối mặt, người bị nạn hết người này tới người khác lần lượt được đưa lên máy bay, âm thanh kêu cha gọi mẹ vang lên không dứt. Lúc chuẩn bị cất cánh, Thừa Vụ Trường lại chạy đến nói với Vương Nhất Bác.
- Có người nhà của một nạn nhân đang rất căng thẳng, nhất định phải gặp người lái máy bay. Cơ trưởng, các anh xem...
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đang kiểm tra máy bay lần cuối, nên đích thân đi theo Thừa Vụ Trường. Nhân viên bảo dưỡng thấy anh đi, liền quay sang nói với Vương Nhất Bác.
- Tiểu Chiến làm sao khuyên được người khác? Không khéo người bị cậu ấy khuyên càng căng thẳng thêm.
Vương Nhất Bác cười gượng không trả lời, thầm nghĩ, những người này còn chưa biết mối quan hệ của bọn họ. Nếu biết, không biết sẽ ra sao. Hiện tại tuy cậu cho rằng tình cảm của cậu không có vấn đề gì, chỉ là tình trạng này không thể kéo dài, chung quy vẫn phải nói cho mẹ cậu. Mỗi lần nghĩ đến đây, không hiểu sao Vương Nhất Bác lại thấy phiền lòng. Bây giờ cậu đã thấy phụ nữ thật phiền toái, trong nhà nhiều phụ nữ như vậy, nếu mỗi người đều khóc lóc giảng đạo lý cho cậu, nghĩ mà ngán.
.
.
Bên kia Tiêu Chiến đã đi tới khu bệnh nhân, nạn nhân trước mắt nhìn thấy thật đau lòng. Thừa Vụ Trường đi đến chỗ một cô gái đang không ngừng khóc lóc nỉ non, kề bên tai cô nói gì đó, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến. Cô gái này dung mạo như thái dương sáng ngời, khiến anh phải ổn định cảm xúc, tiến về phía trước khẽ nói
- Chào cô, tôi là cơ phó Tiêu Chiến.
Cô gái gật đầu, dùng khăn tay lau mắt, vô cùng áy náy nói.
- Tôi... chồng tôi bị thương rất nặng, bác sĩ nói không thể bị xóc nảy. Tôi... rất xin lỗi đã gây phiền toái cho các cậu, nhưng mà, tôi thật sự... Tôi... tôi xin các cậu khi lái nhất định đừng để máy bay lắc quá mạnh... Van xin các cậu...
Cảm xúc của cô hết sức không ổn định, nói xong liền nắm lấy tay áo Tiêu Chiến khóc lớn. Tiêu Chiến chỉ nhẹ nhàng trấn an cô. Thừa Vụ Trường cũng nói.
- Cô à, xin cô yên tâm, người lái máy bay là hai phi công ưu tú nhất của Hoa Hàng, bọn họ nhất định sẽ rất có trách nhiệm. Xin cô hãy yên tâm!
Cô gái này cuối cùng cũng ngừng khóc, chỉ thút thít nói.
- Vậy phiền các cậu...
Đôi mắt đẫm lệ của cô làm Tiêu Chiến vô cùng thương xót. Anh dằn lòng, vỗ vỗ vai cô, khẽ gật đầu. Cô nhìn ánh mắt anh, dường như cảm thấy được cổ vũ, cũng gật đầu.
Dọc đường Tiêu Chiến không nói gì, trong đầu anh chứa đầy hình ảnh cô gái mắt đẫm lệ trong suốt. Giống như rất nhiều năm trước, ánh mắt này thường xuyên khiến anh khổ tâm. Đó là ánh mắt của mẹ anh. Cô gái này, sao lại giống mẹ anh đến thế...
.
.
===== Hết chương 21 =====