Cùng Nhau Chinh Phục Bầu Trời [Bác Chiến]

Chương 17

Tiêu Chiến đang ngủ, vừa trở mình một cái, bị cảm giác đau nhức toàn thân làm tỉnh giấc. Ánh mặt trời sáng lóa chiếu qua song cửa, trên mặt đất cũng in bóng dáng của cửa sổ. Lại ngủ thêm một ngày không biết trời đất là gì nữa rồi.

Tiêu Chiến ai oán than một tiếng, đã biết trong núi tháng năm dài, cũng không biết trong phòng cũng có thể khiến người không biết đâu là ngày đâu là đêm.

Xoay người tức giận nhìn cái tên đầu sỏ đang ôm anh kia, hô hấp vững như bàn thạch, khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên còn đang trong mộng đẹp.

Chính là vừa nhìn đến gương mặt đang ngủ tràn đầy mỹ mãn đã khiến cho anh lửa hận cũng không lóe lên được một tia. Cho dù lần nọ bị cường bạo, cũng chỉ có phẫn nộ, đau lòng, tuyệt vọng, chứ không có hận.

Anh không nhịn được, khe khẽ thở dài, cứ coi như đời trước đã tạo nghiệt đi.

Tiêu Chiến vốn không tin quỷ thần, từ lúc gặp Vương Nhất Bác lại đâm ra mê tín. Nghĩ tới đây, tay đưa lên cổ vuốt ve, nơi đó vẫn còn sợi dây mang hình Ngọc Quan Âm mà Vương Nhất Bác tặng cho anh.

Mặc dù Vương Nhất Bác nói muốn ích kỷ, muốn anh quan tâm cậu, thật ra đơn giản chỉ muốn anh được bình an thôi.

Còn nhớ chuyện ở phòng chỉ huy chờ đợi máy bay của Vương Nhất Bác rớt xuống, lúc ấy vẫn chưa hiểu rõ tâm ý, trong lòng cũng đã nôn nao như kiến đốt. Hôm nay hai người đã hòa hợp thành một, tình cảm cũng không giống trước kia, nếu được trở lại một lần, bản thân làm sao có thể chấp nhận, càng không nguyện ý để Vương Nhất Bác xảy ra chuyện.

Nghĩ tới đó, trong lòng ngầm hạ quyết tâm, lần sau, nếu có lần sau, nhất định phải cùng nhau đối mặt, sẽ không bao giờ chia lìa.

Nhưng phải mở miệng như thế nào, đó lại là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Tiêu Chiến đang muốn tiếp tục thở dài, thình lình có một bàn tay to tướng che miệng của anh lại. Kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời của Vương Nhất Bác.

- Anh vừa tỉnh giấc không biết đã thở dài bao nhiêu lần rồi, là tôi làm khó anh phải không?

Trong mắt Vương Nhất Bác mang theo một chút thần sắc bi thương.

- Đồ ngốc, chuyện không liên quan tới cậu.

Tiêu Chiến nhìn thấy ánh mắt này của cậu, nở nụ cười, nói.

- Tôi đang suy nghĩ một chuyện.

- Nếu không liên quan tới tôi thì sao anh lại nhìn tôi mà thở dài vậy?

Vương Nhất Bác thật sự rất lo lắng, Tiêu Chiến luôn luôn không thích mở lòng với người khác, có cái gì bất mãn cũng không nói, cậu đột nhiên thấy rùng mình, đúng là làm cho người ta không biết đường nào mà đỡ.

- Không phải ngày hôm qua anh nói tất cả đều giao hết cho tôi sao, tại sao có tâm sự cũng không chịu nói cho tôi biết.

Vương Nhất Bác xoay mặt anh lại đối diện với cậu, nghiêm túc hỏi.

Tiêu Chiến hồi tưởng chuyện phóng đãng đêm qua, xấu hổ tránh né, muốn bước xuống giường, hốt hoảng la lên.

- Khi đó hồ ngôn loạn ngữ, cậu cũng tin được sao?

Vương Nhất Bác lòng đau như dao cắt, hung hăng túm lấy Tiêu Chiến quay về trên giường, xoay người đè lên, đưa hai tay anh áp lêи đỉиɦ đầu.

- Lời anh nói, đều là gạt tôi sao?

Thanh âm lại có chút hơi run rẩy.

Ánh mắt bi thương cùng phẫn nộ làm cho Tiêu Chiến nhớ tới lần bị cường bạo kia, khẽ rùng mình, không phải sợ hãi, mà là hiểu rõ.

Chuyện lần đó vẫn là bóng ma ám ảnh của Tiêu Chiến, nhưng anh vẫn không biết vì sao có thể tiến triển thành như vậy. Hôm nay nhìn thấy Vương Nhất Bác như vậy, mới hiểu được, thì ra đó là một loại tình cảm, yêu đến điên cuồng, vì hiểu lầm, lừa gạt, vì phản bội, mà từ yêu biến thành cuồng bạo.

Nếu mình lúc đầu không ngang bướng như vậy thì tốt rồi, sẽ không phát sinh chuyện kia, cũng sẽ không có mấy năm bị hoang phí.

May là, mọi chuyện còn chưa muộn, tất cả vẫn còn kịp.

Vương Nhất Bác thô bạo đè mạnh Tiêu Chiến, trong lòng hoảng loạn chờ đợi câu trả lời, thấy anh còn đang mất hồn ở tận đẩu đâu, đột nhiên anh cười rộ lên như vừa ngộ ra chuyện gì, nhất thời bầu không khí cũng sáng sủa hẳn lên .

- Nhất Bác, Nhất Bác... em thật là ngốc.

Tiêu Chiến cười khẽ vài tiếng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào hai mắt Vương Nhất Bác, nhấn mạnh từng chữ.

- Anh yêu em, Nhất Bác!

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nói chữ "yêu" với cậu, Vương Nhất Bác dù có nổi bão tới cấp 12 thì cũng chỉ trong nháy mắt trái tim đã mềm nhũn ra.

Buông bàn tay đang kềm chế người kia, hạ người xuống áp càng chặt vào anh, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Vương Nhất Bác trong lòng cảm động trùng trùng, dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ bên thái dương anh, thầm thì.

- Em cũng yêu anh, Chiến ca, yêu anh nhất!

Hai ngày nay Vương Nhất Bác chưa có cạo râu, cái cằm lúng phúng râu kia cọ vào Tiêu Chiến khiến anh vừa ngứa vừa đau, bắt đầu rêи ɾỉ khe khẽ.

Hai người trước đó cũng đã không có mảnh vải che thân, vừa rồi lại đè lên nhau mà cọ xát, cũng đã có chút hưng phấn, hơn nữa lúc này tiếng rêи ɾỉ Tiêu Chiến trêu chọc xoáy vào óc, Vương Nhất Bác cảm giác máu nóng dường như dồn xuống phần thân dưới hết rồi.

- Anh còn chưa nói cho em biết, khi nãy anh có tâm sự gì vậy?

Mặc dù Vương Nhất Bác đã dục hỏa bừng bừng, nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện vừa rồi.

Lúc nãy Tiêu Chiến xấu hổ nên cố tình tránh né không trả lời, bây giờ ngay cả chữ "yêu" cũng đã nói với người ta rồi, cho nên mở miệng cũng không có gì ngại ngùng nữa, bèn nói thẳng.

- Anh đang lo không biết lấy lý do gì để xin đổi lại giờ làm đây.

- Đổi giờ làm?

- Ừ, anh muốn xin cấp trên đổi giờ trùng với em.

Lời còn chưa nói hết, toàn bộ đều bị Vương Nhất Bác nuốt trở về.

Tâm ý thông rồi, bất cứ ngôn ngữ nào cũng trở nên dư thừa.

.

Mặt trời lên càng cao, cảnh vật mờ ảo trong phòng cũng dần dần hiện rõ. Duy chỉ có hai người còn đâng dây dưa trên giường hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi của thời gian, ngay lúc này, trong mắt bọn họ chỉ còn có nhau mà thôi.

- Nhất Bác...

Tiếng rêи ɾỉ không ngừng.

- Ừm?

Âm thanh của những nụ hôn nhỏ vụn.

- Đối diện là ký túc xá của ai?

Tiếng chăn mền cọ xát vào nhau.

- Lý Vinh, sao vậy?

Không yên lòng trả lời, vừa nói vừa gặm cắn.

- Hai ngày nay em chưa kéo rèm cửa sổ....

Thở dốc.

- .....

Trầm mặc.

- .....

Trầm mặc.

- Mặc kệ ông ấy..... đã để cho ông ta xem phim miễn phí còn muốn gì nữa.

Tiếp tục gặm cắn, giọng mũi thô suyễn.

- Ah.... Ư.... Ưʍ....

Giãy dụa, âm thanh thân thể cọ xát với chăn mền.

- Có thể rồi sao, Chiến ca....

- Đừng.... Ưʍ....

Tiếng rêи ɾỉ bị đè nén.

- AA.... Nhất ... Nhất.... Nhất Bác....

Hít thở gấp gáp, hét lên nho nhỏ.

- Thả lỏng....

Run nhè nhẹ.

....

.....

- Nhất Bác.... Anh sẽ chết trên giường em đó.....

- Em và anh cùng chết....

.

.

.

=======

Hết chương 17

Tôi cũng muốn chết theo 2 người luôn rồi đó, Vương Nhất Bác đúng là ma quỷ, nát cúc Chiến thỏ nhà tôi hết rồi 😶😶

Tôi đãi các cô bữa tiệc H vậy đủ chưa nà 😂