Thường Dân Làm Quan

Chương 125: Khách ngoài ý muốn

Thời tiết ở Ung Bình ngày càng lạnh, lúc này đã sắp đến cuối năm, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng nhận được thông báo, hắn có thể đến thị trấn Nguyệt Toàn nhận công tác. Nhưng những cấp bậc xã thị trấn trong huyện Ung Bình cũng không định ngày nghỉ ngơi phải giống như cấp huyện, những xã thị trấn trong Ung Bình thường nghỉ sớm làm muộn.

Khi Trương Thanh Vân gọi điện thoại đến thị trấn Nguyệt Toàn thì trụ sở ủy ban đã nghỉ làm, lúc này dù hắn có đến nhận chức cũng không còn ý nghĩa gì, vì vậy cũng đành phải đợi đến đầu năm sau. Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân ở nhà chăm chú vào vấn đề phát triển kinh tế trong huyện Ung Bình, thật sự cũng không phải nhàn rỗi.

Trong khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cũng tham gia vào hội nghị phát triển cây cam đợt cuối năm, Vũ Đức Chi cũng có tham dự. Trương Thanh Vân lúc này phải sớm làm quen với mọi người, cũng ra mắt với người sắp phải hợp tác với hắn chính là Đàm Vân Quốc. Đây là một người đàn ông cao to, trên mặt có nhiều vết đao. Nếu nói Đàm Vân Quốc không phải là cán bộ mà là đại ca xã hội đen thì không cần phải hóa trang.

Trong hội nghị lần này Trương Thanh Vân không nói lời nào, hắn chỉ ngồi lắng nghe. Bài phát biểu của Vũ Đức Chi là "Đẩy mạnh công tác chế biến cam, gia tăng những chỉ thị cải cách sản nghiệp cây cam trong huyện". Trong bài phát biểu thì Vũ Đức Chi đã nói rõ văn phòng huyện đã quyết định chi ra mười triệu nhân dân tệ dùng để mở rộng thương hiệu cam Ung Bình, giúp đỡ những xí nghiệp tiêu thụ cam, những xí nghiệp buôn bán và vận chuyển. Đồng thời Vũ Đức Chi cũng đề xuất số tiền trên do hiệp hội cam quản lý, tất cả các xã thị trấn đều có phần, cũng vì vậy mà bầu không khí trầm lắng của hội nghị mới có chút sức sống.

Chỉ có Trương Thanh Vân nghe thấy mà thầm lắc đầu, tiền của chính phủ sẽ không thể nào đến được những chỗ cần thiết. Hắn đã nghe rõ báo cáo của Vũ Đức Chi, hắn đề xuất muốn tạo ra van hóa cam, mời một ngôi sao nổi tiếng đến quảng cáo. Lão muốn tạo ra một lực ảnh hưởng mới của cam Ung Bình, muốn trở nên nổi tiếng.

Trương Thanh Vân cho rằng việc làm này cực kỳ bừa bãi, vấn đề của cam Ung Bình không phải nằm trên phương diện này. Khoảng thời gian vừa qua Trương Thanh Vân liên tục nghiên cứu tài liệu và biết được ba vấn đề lớn cần giải quyết:

Vấn đề thứ nhất chính là giống, tất cả cam trong Ung Bình đều là loại có quả màu xanh. Trương Thanh Vân dựa vào ký ức kiếp trước mà biết được loại cam màu vàng mới được ưa chuộng, có thể bán được giá. Vì vậy vấn đề giống cam được Trương Thanh Vân coi là trọng tâm cần thay đổi.

Vấn đề thứ hai là chất lượng trái cây không được quan tâm, đối với xã hội bây giờ thì trái cây không những phải ngọt ngào ngon miệng mà ngoại hình cũng rất quan trọng. Cam Ung Bình không nghiêm khắc phân loại cam, to nhỏ đều bán như nhau, không có cấp bậc rõ ràng, tất nhiên nguồn tiêu thụ sẽ không được đảm bảo.

Vấn đề thứ ba chính là cam Ung Bình không coi trọng vấn đề chế biến, hoa quả rất dễ hư thối, không bảo quản được lâu vì vậy phải vận chuyển thật nhanh và gia công vội vàng. Lúc này toàn bộ thị trấn Nguyệt Toàn có vài xí nghiệp chế biến nước cam, những xã và thị trấn khác lại không có. Vì vậy vấn đề xây dựng và đảm bảo sản lượng cho các nhà máy chế biến sản phẩm từ cam là rất quan trọng.

Trương Thanh Vân cho rằng nếu không giải quyết dứt điểm những vấn đề này thì dù có mời mười ngôi sao đến đây nhảy nhót giới thiệu cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Khi tình cảnh náo nhiệt qua đi thì quả cam vẫn không thể tránh khỏi tình trạng thối nát trên cây. Văn hóa cam sao? Trương Thanh Vân nghĩ đến cái từ này mà nhớ đến vài năm sau cả nước tràn lan các loại văn hóa, nào là văn hóa trà, văn hóa cam, văn hóa cua, văn hóa thuốc lá...

Con bà nó, trên thế giới này đâu ra nhiều văn hóa như vậy? Cái từ văn hóa này lúc đầu người ta sẽ có cảm giác mới mẻ nhưng sau khi các ngành nghề phát triển không ra gì, người nghe lại bắt đầu cảm thấy chán ghét.

Tất nhiên đây là những thứ Trương Thanh Vân tự nghĩ, hắn sẽ không bao giờ nói ra với Vũ Đức Chi. Hiệp hội cam, huyện ủy, văn phòng huyện thích làm thế nào thì làm, Trương Thanh Vân đã có kế hoạch của riêng mình, khoảng thời gian lăn lộn trong huyện ủy cũng đã tạo ra cho hắn rất nhiều kinh nghiệm.

Sau khi có ý nghĩ của riêng mình thì Trương Thanh Vân mới bắt đầu hành động, hắn tìm đến hiệp hội cam và trách móc kỹ thuật viên của bọn họ ở thị trấn Nguyệt Toàn quá mỏng. Những xã thị trấn khác đều nói thiếu tiền, bọn họ căn bản không cần kỹ thuật viên, chỉ có duy nhất một mình Trương Thanh Vân cần lực lượng này. Hắn vung tay đem về thị trấn Nguyệt Toàn bốn tên kỹ thuật viên trình độ đại học, loại chuyện không tiếc tiền này lại có thể để người khác thấy rõ quyết tâm của chình mình, Trương Thanh Vân tất nhiên cần phải làm cho tốt.

Sau khi làm xong vấn đề liên quan đến kỹ thuật viên thì bước thứ hai của Trương Thanh Vân chính là tìm Biện Huy Hoàng thương lượng. Hắn muốn Biện Huy Hoàng mở rộng mô hình xí nghiệp, mở rộng các loại hình sản phẩm. Trương Thanh Vân thuyết phục Biện Huy Hoàng, lúc này giá cam đang thấp, gia công chế biến sản phẩm rất có tương lai, nếu Biện Huy Hoàng mà sản xuất mứt thì hoàn toàn không cần phải lo nguồn tiêu thụ.

Trương Thanh Vân không hỗ danh kiếp trước là giám đốc đầu tư, hắn rất có kinh nghiệm đối với vấn đề vận chuyển và buôn bán, sau khi lôi kéo Biện Huy Hoàng và mở lời thuyết phục, làm Biện Huy Hoàng cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Ngải Phát Quý cũng xin góp cổ phần, Trương Thanh Vân vì muốn động viện Biện Huy Hoàng và Ngải Phát Quý nên cầm một trăm ngàn đồng lấy danh nghĩa Doãn Tố Nga để góp vốn, nếu tính ra thì cũng là một thành viên có cổ phần.

Cũng vì vậy mà Biện Huy Hoàng có được nguồn tài chính năm triệu đồng, hắn vội vàng chuẩn bị mua thiết bị cho công cuộc sản xuất vào năm sau. Trương Thanh Vân lại tiến thêm một bước với huyện ủy, hắn yêu cầu huyện ủy có chính sách giúp đỡ cho các xí nghiệp chế biến cam.

Hoàng Tung Sơn và những lãnh đạo khác đã sớm vì vấn đề cây cam mà cực kỳ đau đầu, tất cả đều đồng ý có thể ra mặt giúp Biện Huy Hoàng vay một khoản tiền lớn với lãi suất thấp, đồng thời cũng được ưu đãi thuế. Vì vậy mà Biện Huy Hoàng có thêm tiền, hắn đã sớm chạy lên thành phố mua thiết bị.

- Thanh Vân, lúc nãy mẹ vừa gọi điện thoại nói chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ nói trong nhà có khách.

Cảnh Sương đi đến sau lưng Trương Thanh Vân rồi dùng giọng dịu dàng nói.

- Sao? Có khách à? Chú Biện đã về chưa?

Trương Thanh Vân đứng dậy nói.

Cảnh Sương lắc đầu, nàng vừa tức vừa cười nói:

- Em cũng không biết, dù có khách hay không thì cha mẹ cũng muốn chúng ta thường xuyên về nhà ăn cơm, không phải sao? xem tại TruyenFull.vn

Trương Thanh Vân nhếch miệng cười lớn, hắn hôn Cảnh Sương rồi nói:

- Vậy thì thu dọn rồi đi, anh cả ngày đều ngồi trong nhà, cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

Gương mặt Cảnh Sương chợt đỏ lên, nàng dùng tay đẩy Trương Thanh Vân rồi ngồi trên ghế sa lông giúp hắn mặc quần áo gọn gàng. Sau đó nàng vào phòng thay đổi quần áo, một lúc sau hai người nắm tay nhau rời khỏi nhà.

- Cha mẹ, chúng con về rồi, trong nhà có khách quý...

Trương Thanh Vân mở cửa, hắn vừa nói được một nửa câu thì lập tức nghẹn giọng. Hắn dùng tay dụi dụi mắt, không sai, người ngồi trên ghế sa lông chính là Mã San.

- Thanh...Vân!

Mã San vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì mắt sáng rực lên, nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Cảnh Sương ở phía sau.

- Bí thư Trương, chào anh!

Trương Thanh Vân quay đầu mới biết vợ chồng Mã Đống Lương cũng đến. Mã Đống Lương đứng lên rồi dùng cùi chỏ thúc thúc vợ, lão muốn nói vợ cùng đứng lên.

- À, Chào chú Mã, chú ngồi xuống, ngồi xuống đi!

Trương Thanh Vân có chút xấu hổ, hắn quay đầu nói với Cảnh Sương:

- Đây là Mã San, là bạn học của anh. Hai vị này là cha và mẹ của Mã San, dì Phùng cũng là giáo viên, là bạn đồng nghiệp của cha mẹ anh.

Cảnh Sương lập tức tiến lên chào, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh Mã San rất tự nhiên.

- Thanh Vân đã về rồi à? Con xem giúp cha mở chai rượu này, mắt cha đã mờ nên không mở ra được. Hôm nay chú Mã đến dùng cơm, bố cũng muốn uống vài chén.

Trương Đức Giang từ trong phòng đi ra, trong tay ông cầm hai chai Mao Đài rồi cất giọng cười ha hả nói.

Trong nhà bếp bay ra mùi hương ngào ngạt, Trương Thanh Vân nghĩ rằng có lẽ mẹ đang nấu ăn bên trong. Hành động của Trương Thanh Vân có chút cứng nhắc, Mã Đống Lương đến nhà mình chắc chắn sẽ có quà cáp để nối liền quan hệ, Trương Thanh Vân hắn đứng trước mặt cha mẹ nên không dám nói gì, đây rõ ràng là tình cảnh bất khả kháng.

- A Sương, con xuống giúp mẹ dọn đồ ăn, chú Mã cứ ngồi chơi, thức ăn sẽ chuyển lên ngay.

Trương Thanh Vân nhận lấy hai chai rượu từ trong tay Trương Đức Giang, sau đó hắn tùy tiện đặt một chai lên bàn rồi nói.

Mã Đống Lương vội vàng đứng dậy tỏ vẻ không sai cả. Từ khi Trương Thanh Vân đi vào cửa thì lão đã có chút khẩn trương, chính lão cũng không biết vì sao? Từ khi đối mặt trong khách sạn Thủy Hà thì Mã Đống Lương đã chính thức coi Trương Thanh Vân là cơn ác mộng của mình.

Mã Đống Lương nghĩ rằng sau khi Trương Thanh Vân bị điều xuống xã Lật Tử Bình thì chính mình sẽ dễ thở hơn, tâm tình sẽ tốt hơn một chút. Không ngờ Trương Thanh Vân lại là người đứng đầu thị trấn Nguyệt Toàn, hơn nữa mỏ than trong thị trấn Nguyệt Toàn có một nửa cổ phần của Mã Đống Lương, vì vậy không thể thiếu những chuyện thăm hỏi cán bộ thị trấn. Vấn đề này rõ ràng không thể trốn tránh được, vì vậy Mã Đống Lương bắt buộc phải dày mặt đưa cả nhà đến thăm, xem có thể kéo dãn mối quan hệ đang căng thẳng hay không.

Vợ Mã Đống Lương thấy chồng căng thẳng thì trong lòng cũng nôn nóng không hiểu nguyên nhân. Bà là người nhìn Trương Thanh Vân lớn lên, trước kia còn nghĩ rằng hắn là một tiểu tử xấu xa, nào ngờ khi gặp mặt thì thực tế và tưởng tượng hoàn toàn khác biệt, vì vậy mà áp lực vô hình cũng rơi xuống đầu.

Bình thường vợ Mã Đống Lương cũng là người thích buôn chuyện, rất thích cùng người khác tám nhảm trên trời dưới đất, Trương Thanh Vân lúc này có danh tiếng rất lớn trong huyện Ung Bình, chẳng lẽ bà chưa nghe qua? Căn bản bà rất hợp ý với một người con rể như Trương Thanh Vân, ngay cả Vũ Chí Cường cũng không thể nào so sánh được, nhưng chỉ cần nhìn khí thế hiện tại của Trương Thanh Vân thì trong lòng bà đã rất bồn chồn.

Cảnh Sương đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp thì Mã San cũng đứng lên nói:

- Em cũng vào giúp bác gái dọn dẹp!

Mã San nói xong thì nhìn sang Cảnh Sương, lúc này Cảnh Sương cũng nở nụ cười tràn đầy thiện ý, hai cô gái một trước một sau đi vào phòng bếp.

Trong lòng Mã Đống Lương khẽ buông lỏng, thầm nghĩ con gái cũng rất biết ý, có lẽ Trương Thanh Vân nể mặt con gái mà sẽ không gây khó khăn cho chính mình.

Có Cảnh Sương và Mã San hỗ trợ thì Doãn Tố Nga cũng nấu nướng nhanh hơn rất nhiều, một bàn đầy thức ăn lập tức được dọn ra. Doãn Tố Nga bưng một nồi cơm từ dưới nhà bếp đi lên rồi cười nói:

- Anh Mã, chị Phùng, mọi người ngồi vào bàn, hai anh chị cứ tự nhiên như ở nhà. Thanh Vân, giúp mẹ xới cơm.

- Cứ để đấy cho chúng tôi, cứ để đấy cho chúng tôi.

Mã Đống Lương liên tục mở miệng nói, lão tiến lên nhận lấy nồi cơm trong tay Doãn Tố Nga, vợ Mã Đống Lương lại bắt đầu dùng môi xới cơm. Trương Thanh Vân mới chìa tay ra thì đành phải ngượng ngùng rụt lại.

Doãn Tố Nga dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vợ chồng Mã Đống Lương, trong lòng cảm thấy rất quái dị. Bình thường không phải vợ chồng Mã Đống Lương mắt mọc trên trán sao? Trước kia nhìn thấy mình thì bộ dạng cao cao tại thượng, hôm nay sao lại thân thiện như vậy?

Trương Thanh Vân không có việc gì làm, hơn nữa cũng cảm thấy không nên để tay chân thừa thãi, vì vậy hắn đành phải rửa ly rót rượu. Sau khi rượu được rót đầy thì món ăn cũng được dâng lên, Cảnh Sương và Mã San cũng từ dưới nhà bếp đi lên ngồi vào bàn. Hai cô gái vào nhà bếp bận rộn với nhau hình như cũng trở nên thân mật hơn, Mã San tất nhiên gọi Cảnh Sương là chị Cảnh, vẻ mặt Mã San có vẻ hòa hợp.

Rượu và thức ăn đã được bày ra đầy đủ, mọi người bắt đầu dùng cơm. Doãn Tố Nga vốn rất hiếu khách, nàng liên tục mở lời nói vợ chồng Mã Đống Lương ăn nhiều vào. Nhưng vợ chồng Mã Đống Lương lại có vẻ rất thận trọng, cả hai liên tục không tự chủ được phải đứng dậy. Trương Thanh Vân thấy như vậy thì liên tục lắc đầu, trong lòng tuy vẫn còn chán ghét Mã Đống Lương nhưng cũng không muốn gây khó khăn cho lão. Mã Đống Lương thận trọng như vậy không phải tự mình gây ra sao? Nếu đơn giản và hào phóng một chút thì sao lại rơi vào tình cảnh thế này?