Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh
Chương 31 (2084):
"Tôi thấy mắt cậu hơi đỏ." Đường Quả lên tiếng, "Điểm ít thuốc nhỏ mắt cho bớt mỏi đi."
Phó Ngôn Chi cầm lọ thuốc lên, trong lòng hơi phức tạp, gương mặt khá lạnh lùng kia cũng dịu dàng hơn. Thực ra nội tâm của anh phong phú hơn biểu cảm trên mặt nhiều, lần đầu tiên có người mua thuốc nhỏ mắt cho anh.
Lúc ấy anh xem tài liệu, phải đọc hết sách trên mấy giá sách trong hai tháng, cũng chẳng có ai nhắc anh phải dùng thuốc nhỏ mắt cả. Người trong nhà đều khen anh tài giỏi, nói anh có thể làm được, họ mãi mãi sẽ chỉ nhìn thấy một mặt tỏa sáng của anh.
Lúc anh còn rất nhỏ, bố anh vì gặp chuyện bất trắc nên mất sớm, anh không thân với mẹ mình, thậm chí cũng chẳng gặp mặt mấy lần. Ông nội không thích mẹ anh, mà bà cũng chẳng quan tâm gì đến anh.
Từ khi bố mất, trọng trách của nhà họ Phó đều rơi xuống vai anh, trừ học ra chính là học, không chỉ là những môn trong chương trình mà còn có đủ loại kiến thức mà người thừa kế nhà họ Phó cần phải biết. Anh không thể giống như những đứa trẻ nhà khác, hưởng thụ cuộc sống thời thơ ấu vui vẻ.
Lúc biết đọc chữ, anh phải đối mặt với đủ thùng sách chất đống còn cao hơn mình, tự cổ chí kim, trong nước ngoài nước đều đủ. Còn có đủ loại số liệu khiến người ta hoa cả mắt, việc liên tục đọc trong gần 4 tiếng như ngày hôm nay lúc trước là chuyện như cơm bữa, mắt mỏi mắt đau thì tự mình xoa xoa là được, nằm ngủ một lát là hồi phục. Nhưng sẽ không có ai nhớ để đưa thuốc nhỏ mắt cho anh, nhắc anh giảm bớt mệt mỏi.
[Ký chủ đại đại, ánh mắt của tên kia lạ lắm, vì cớ gì anh chàng lại dùng ánh mắt đáng thương vô cùng kia nhìn cô chứ. Xem đi xem đi, ánh mắt ấy hình như đang tỏa sáng với cô á.]
Hệ thống thật sự nghi hoặc cực.
"Chắc là thiếu từng thương đó, quả nhiên ở thế giới này anh ấy càng cần được người khác mang đến sự ấm áp. Đúng là một đứa trẻ tội nghiệp, một lọ thuốc nhỏ mắt mà cũng có thể cảm động thành thế này."
Hệ thống: Ma quỷ hở.
Phó Ngôn Chi ý thức được ánh mắt của mình quá trực tiếp, ho nhẹ một tiếng, anh chóng mở hộp ra, làm theo hướng dẫn sử dụng.
Quả nhiên sau khi điểm thuốc nhỏ mắt mát lạnh thì ngay lập tức mắt đã không còn nhức mỏi như lúc nãy nữa. Anh khép mắt một lúc, lúc mở mắt ra nhìn lại Đường Quả thì vô thức nói, "Sau này có phiền phức gì thì cậu đều có thể đến tìm tôi."
Tuy rằng bạn nữ này mang đến cho anh cảm giác thật kỳ quái, nhưng anh không hề bài xích. Trong lòng anh tràn ngập một loại cảm giác rất đặc biệt, giờ vẫn còn chưa rõ, nhưng điều này không ngăn được việc anh muốn giúp cô.
"Tôi sẽ không khách sáo đâu."
Nghe được câu này thì tâm trạng của Phó Ngôn Chi tốt hơn, ngừng một lát anh mới nói, "Những gì mà quyển tiểu thuyết này viết đều là thật." Câu này của anh không phải là hỏi mà là khẳng định. Đủ loại trùng hợp trong đó khiến người ta không thể không tin, Lý Phàm trong cuốn truyện kia chính là Lý Phàm của bây giờ. Điều khác biệt duy nhất giữa sách và thực tế chính là Đường Quả trước mắt này không giống thế.
Nghĩ lại thì nếu những chuyện mà Đường Quả và người trong sách trải qua giống nhau thì cô cũng sẽ không ngồi ở đây, cho anh xem cuốn tiểu thuyết tràn đầy bí mật về cả cuộc đời của Lý Phàm rồi.
Lý Phàm vô tình có được một hệ thống thương thành - thứ này trong thế giới tiểu thuyết được gọi là bàn tay vàng của nhân vật chính, mà gã chính là nhân vật chính kia. Kẻ có được bàn tay vàng như Lý Phàm từ đó thay đổi cuộc sống tầm thường, bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh, gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật, được giai nhân mỹ nữ vây quanh. Kẻ đối đầu với gã không phải bia đỡ đạn chính là vai ác, đều gặp phải tai ương.
Người thuận theo gã không phải phụ nữ thì chính là đàn em của gã.
Trong đó cũng có nhắc đến nhà họ Phó của anh, có lẽ anh ở trong đó cũng phát giác ra được sự bất thường của Lý Phàm nên sau khi suy xét thì dứt khoát từ bỏ kế hoạch về nước. Điều này khiến anh hài lòng hơn, chí ít thì anh trong tiểu thuyết vẫn khá thông minh.
---
Truyện được đăng tại wa..tt~~pad pthao200620. Các bạn nhớ ghé watt__pad pthao200620 đọc để ủng hộ nhóm mình nhé.
Cảm ơn các bạn nhiều và chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~
=====
Chương 32 (2085):
Đường Quả cũng có trong đó, nhớ lại những gì cô đã trải qua, trong lòng Phó Ngôn Chi thấy rối bời. Anh lâm vào trầm tư, dù giờ đã biết được bí mật của Lý Phàm thì anh cũng chẳng có cách nào cướp đi bàn tay vàng của gã.
Theo những gì sách mô tả, cái hệ thống thương thành kia có thể mua được mọi thứ, chỉ cần có đủ tiền. Giờ gã có một công ty khoa học kỹ thuật cực kỳ lợi hại, nghiên cứu và phát triển đủ loại sản phẩm khoa học kỹ thuật, rất được người đương thời ưa thích. Sản phẩm tốt như thế cũng là đối tượng được quốc gia ủng hộ.
Anh không thể ra tay với công ty kia để ngăn chạy tiền tài của Lý Phàm được, dù có cản được thì cũng không có nghĩa là trong tay gã không có tiền tích góp, có thể đủ mua được những vật phẩm kỳ lạ khác trong hệ thống kia.
Người bình thường vốn không thể đối phó với năng lực siêu nhiên. Thế nên Phó Ngôn Chi nhíu chặt mày, chuyện này rất khó. Anh càng không thể bảo đảm rằng nếu Lý Phàm phát hiện có người muốn xử mình thì liệu có mua một vài thứ gây nguy hiểm cho xã hội, nhân dân, làm ra những chuyện báo thù xã hội, cá chết lưới rách không.
Giờ người nghi ngờ gã không chỉ có mình anh, e là người của quốc gia chắc cũng đã phát hiện được bất thường. Chỉ là không nắm rõ át chủ bài của Lý Phàm, cộng thêm việc những sản phẩm mà gã lấy ra làm người ta rất kiêng dè. Thứ hôm nay mang đến có thể chỉ là đồ tiện lợi cho dân, nhưng ai có thể đảm bảo rằng thứ ngày mai gã lấy ra có phải là đồ gây nguy hiểm cho xã hội, đất nước và thế giới hay không chứ.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, Phó Ngôn Chi cảm thấy dù mình biết được Lý Phàm có bàn tay vàng thì anh cũng chẳng làm gì được gã. Anh có giỏi giang hơn đi nữa cũng không biết những lực lượng siêu nhiên kia.
Thế nên ánh mắt của anh hướng về Đường Quả, nếu cô đã có thể biết được bí mật của Lý Phàm thì hẳn cũng có hiểu biết nhất định về hệ thống thương thành đó. Cô làm từ thiện giúp đỡ mấy người kia, chưa hẳn không phải là vì muốn đối phó Lý Phàm.
"Cậu có dự tính gì không?"
"Có." Đường Quả đáp rất thẳng thắn.
Ánh mắt Phó Ngôn Chi sáng lên, "Thế cậu dự định thế nào?"
"Đồ tốt tất nhiên phải giao lên cho đất nước rồi." Đường Quả vẫn nói thẳng như trước, "Loại đồ này rơi vào tay ai đều có thể gây ra ảnh hưởng không tốt, Lý Phàm của bây giờ chỉ làm người ta phá sản, sau này thì không ai biết. Thứ này là đồ tốt, cũng là vật nguy hiểm, giao cho vũ khí mạnh mẽ của quốc gia bảo vệ thôi."
Phó Ngôn Chi: "..." Thế...thế hả? Nhưng anh cảm thấy là cô đang mượn lực lượng của đất nước để báo thù riêng.
Được thôi, dù là lý do gì thì anh cho rằng cách này không tệ. Nếu Lý Phàm biết thu liễm, cẩn thận từng chút, không làm phiền nhân dân thì cũng sẽ không gây ra những chuyện này. Song gã quá kiêu căng, đã uy hϊếp đến rất nhiều người. Ai đυ.ng tới gã đều phải phá sản, cả đời không thể xoay người. Nào có lý đó.
Nhất là vì mấy người phụ nữ mà suýt hại người ta nghĩ không thông mà nhảy lầu, còn xử thê thảm những người chồng trước của mấy người phụ nữ kia.
Có thể nói, sự xuất hiện của Lý Phàm tất sẽ làm nhiễu loạn thị trường, dựa vào cách hành sự của gã, nếu công ty gã mà to hơn thì tương lai sẽ đối đầu với cả đất nước. Không ai muốn nhìn thấy gã tiếp tục lớn mạnh.
Gã còn ngang nhiên ở bên cạnh nhiều người phụ nữ như thế, rõ ràng là đang biểu thị với mọi người rằng mình chính là vua một cõi.
"Thế phải làm thế nào?" Phó Ngôn Chi lại hỏi.
Bất tri bất giác, anh đã ngồi bên cạnh Đường Quả. Dẫu sao chuyện lớn thế này, cách nhau quá xa, nói quá to thì rất dễ khiến người khác để ý.
Đường Quả phát hiện điểm này, cô vỗ vỗ vai anh, cười tủm tỉm, "Nói chuyện thì nói, đừng đến gần tôi như vậy, tôi sợ nam."
Hệ thống: Phì! Cái đức tính thù dai này.