Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: BeltiousSoulia/Dã Linh
Chương 19 (1962):
Sau khi đồng ý, Đường Quả nghe người kia bảo mình nâng gậy chỉ đường lên. Cô biết ý của người ta nên làm theo.
Cô nhanh chóng cảm nhận được lực truyền đến từ đầu kia của gậy chỉ đường, có vẻ như là được người khác cầm lên.
"Cô à, giờ cô có thể đi theo tôi rồi."
Nghe vậy, Đường Quả cười đáp một tiếng, "Được."
Người kia cầm một đầu của gậy chỉ đường đi ở phía trước, Đường Quả cầm đầu còn lại đi ở phía sau. Anh đi không nhanh, dù Đường Quả không thấy gì thì vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh.
Hình như anh đang quan sát cô, chắc chắn không phải là đang nhìn cái gì khác, mà là đang xem cô đi có vững không, xung quanh có vật cản gì không, cộng thêm việc liệu có nhóm người nào xông đến chỗ họ không.
"Vì đông người nên tôi không chọn đi song song, nếu đi như vậy mà không có ai chú ý thì càng dễ gặp phiền phức hơn."
Thực tế thì lúc anh dẫn Đường Quả vào thì đã có người nhìn ra là mắt cô không nhìn thấy. Không ít người ở xung quanh tự giác đi chậm lại, còn nhường cho họ ít không gian. Đoạn đường không dài này không còn chật chội như khi trước.
Thậm chí cô còn nghe được một giọng nói của một cô gái trẻ tuổi từ phía sau vọng đến, "Mọi người đừng chạy, cẩn thận chút, đừng đυ.ng phải cô ấy nha."
"Hình như cô ấy không tiện lắm, chúng ta đi chậm chút, cuộc thi còn chưa bắt đầu, không cần gấp đâu."
Đương nhiên, cũng có giọng nói truyền đến từ phía xa xa, "Phía trước có chuyện gì thế, sao đi chậm vậy, sao còn chưa đi?"
Kế đó lại là giọng của một cô gái trẻ, "Đừng gấp mà, ở bên này có một cô gái nhìn có vẻ không tiện lắm, mọi người có thể chậm một chút không?"
Tai của Đường Quả cực kỳ thính, nghe được hình như có người đang khẽ kể với người phía sau về tình hình nơi đây. Sau đó người thúc giục lúc trước thầm nói một câu, kiểu như ngại quá vân vân rồi cũng không chen lấn nữa.
Con đường vốn có phần chật chội bất giác trở nên rộng rãi hơn, không còn vội vàng như lúc nãy nữa. Tất cả những người vào xem thi đấu đều tự giác sắp hàng ở hai bên.
Tuy rằng tốc độ của họ nhìn khá chậm, trên thực tế rất nhanh là có thể vào sân rồi, tính ra thì cũng không tính là làm chậm trễ thời gian.
Vốn là một ngày hè khá oi ả nóng bức, cũng vì nhịp chân nhẹ nhàng ở lối vào mà sự nóng nực đã bay đi. Người ngồi xuống cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Đường Quả và người tốt bụng giúp cô đã ngồi xuống ghế.
"Lúc nãy cảm ơn anh nhé."
"Không có gì."
"Xin hỏi, anh tên gì vậy?"
Người đó hơi ngẩn ra, sau đó đáp, "Lâm Nhàn."
"Tôi tên Đường Quả." Đường Quả cười nói.
Lâm Nhàn im lặng một lúc, lại hỏi, "Một mình cô lại đến nơi đông đúc thế này sao mà không tìm ai đi chung? Đi một mình khá nguy hiểm."
"Cũng còn ổn, không phải gặp được người tốt giống anh đó sao?" Đường Quả nói vậy làm Lâm Nhàn không biết nên tiếp lời thế nào, nên nói là anh cũng là lần đầu tới nơi đông đúc thế này mà.
Còn là lần đầu tiên chủ động giúp đỡ một cô gái xinh đẹp nữa.
Không, phải nói là trước giờ xung quanh anh chẳng có cô gái nào, toàn là mấy tên cả người thối hoắc.
"Nói ra thì đã lâu lắm tôi không đến đây rồi." Đường Quả nói, "Không biết xem thi đấu và nghe thi đấu có gì khác nhau nhỉ."
Câu này chứa rất nhiều thông tin, Lâm Nhàn ngồi ở chỗ của mình suy nghĩ một lúc, giống như đã hiểu được gì đó.
=====
Chương 20 (1963):
Tuy anh hiểu được đôi chút, nhưng không hỏi vì sao.
Nhắc lại đau khổ của một người ở trước mặt người đó không hay chút nào. Tuy anh thường ở trên núi, ít tiếp xúc với người bên ngoài nhưng sư phụ, sư thúc đã dạy dỗ họ cực kỳ nghiêm khắc.
Không hỏi về nỗi đau của người khác, không chọc về khuyết điểm của người ta.
"Nghe thi đấu hẳn cũng sẽ là một trải nghiệm không tệ đâu."
Đường Quả: "Vậy sao? Nhưng xem thi đấu eSports, không nhìn thì còn có ý nghĩa gì? Không thấy được màn giao tranh giữa hai bên, không thấy được khoảnh khắc đánh bại đối thủ ngoạn mục, cũng không nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp, dáng vẻ hoan hô của các tuyển thủ. Cứ giống như thiếu đi chút gì đó."
"Nhưng cô có thể nghe rõ ràng hơn, trí tưởng tượng của con người đa dạng phong phú, cô có thể từ những âm thanh khác nhau mà kết hợp lại thành một bức tranh nhiều màu sắc hơn, cũng rất thú vị giống thế."
Đường Quả khăng khăng, "Nhưng tôi càng muốn nhìn thấy, dù không hay như trong tưởng tượng."
Lâm Nhàn nhìn cô gái không nhìn thấy thế giới ở bên cạnh mình, nghe cô cố chấp nói vậy thì thấy rất phiền não.
Bình thường nghe được các sư phụ sư bá nói mấy lời lừa gạt người khác, vì sao đến anh thì lại vô dụng? Cũng phải, người ta thích ngắm nhìn thế giới như thế, nhìn thấy và không nhìn thấy có thể giống nhau sao?
Đường Quả cảm nhận được sự khổ não của anh thì cong môi cười khẽ.
Hệ thống nhanh chóng tỉnh ra, quét Lâm Nhàn một lượt, sau cùng nói với Đường Quả, "Ký chủ đại đại, tên trọc đầu này là anh đáng yêu nhà cô ư?]
Đường Quả: "Đầu trọc thật hả?"
[Không sai, trọc đầu thật đó, chẳng qua trên người anh ta không mặc tăng bào (áo cà sa) mà mặc một bộ đồ thể thao, còn là đồ hàng hiệu, giá cả không thấp. Tôi quét qua, đôi giày kia xấp xỉ 5000 tệ, dù sao thì nguyên cả người nhìn qua cũng tầm 10000. Mấy năm nay tiểu hòa thượng đều giàu thế sao? Đúng rồi, anh ta còn đeo một cái đồng hồ cơ, giá không cao, từ trên xuống dưới chắc cái điện thoại là rẻ nhất. Giàu có thế này, thật không hiểu vì sao anh ta đi làm hòa thượng nữa.
Chẳng lẽ đời trước không thực hiện được nguyện vọng kia nên đời này muốn thử nghiệm? Ký chủ đại đại, là hòa thượng thì cô còn cần không?]
Đường Quả: "Vậy mi giúp ta quét xem trên đầu anh ấy có tấn hương* không."
*Tấn hương (戒疤) còn gọi là "đốt liều", "thọ liều", trên đầu của những người xuất gia có những chấm cháy tròn, tục gọi là "vết thẹo đốt hương", trong Phật giáo gọi là "nhiệt đảnh" (đốt đầu).
[Hình như không có.]
"Thế thì tốt, không có tấn hương thì hơn phân nửa là một tên hòa thượng pha ke, không cần lo những chuyện khác nữa. Mi nói từ đồ anh ấy mặc thì không phải đã xác định được rằng anh ấy không phải là hòa thượng thật à?"
[Nếu như có tấn hương thì sao?] Hệ thống không khỏi hỏi.
Đường Quả cười khẽ đáp, "Thế thì ta sẽ nói vài lời dễ nghe dỗ dành anh ấy để anh ấy hoàn tục, hẳn là anh ấy sẽ đồng ý thôi."
Hệ thống: Được, nó phục luôn, quả thực giống như ký chủ đại đại nói. Nếu như được ký chủ đại đại dỗ dành thì cái tên không có liêm sỉ kia thì dù có là cao tăng đắc đạo thì e là cũng ngoan ngoãn hoàn tục mất.
"Dễ nhìn không?"
Hệ thống nghe cô hỏi vậy thì suýt nôn ra, mắt thường đã không nhìn thấy rồi vậy mà lại hỏi ngay là người ta có đẹp hay không, ký chủ đại đại nhà nó biến thành một tên mê trai từ khi nào thế?
[Rất đẹp trai, không có tóc cũng không thể che dấu đi giá trị nhan sắc sáng lấp lánh của anh ta, rất nhiều chị gái xung quanh đều đang nhìn anh ta đó. Còn đang bàn tán rằng một anh đẹp trai ngời ngời thế kia sao lại nghĩ quẩn mà đi cạo trọc đầu.]
"Có lẽ, tôi có thể giúp đỡ một chút."
Lời của Lâm Nhàn cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Đường Quả và hệ thống.
====
Anh nhà đã online rồi nhé (。•̀ᴗ-)✧