947.81
Tô Thanh nói với Tiêu Vân, Tiêu Tấn sống ở Tây Thánh rất tốt, nàng không cần phải lo.
Tiêu Vân rất tin tưởng Tô Thanh, trước giờ nàng chưa từng nghĩ y sẽ gạt mình.
Nàng vừa gặp y đã yêu, sau tiếp xúc nhiều hơn càng thêm thưởng thức. Người này trước giờ đều không kiêu ngạo vì là phò mã, có được như bây giờ đều dựa vào bản lĩnh.
Hơn nữa, Tô Thanh toàn tâm toàn ý với nàng, dù có bao nhiêu nữ tử để ý y cũng không để vào trong mắt, cũng không có tâm tư gì cả.
Nhìn chung, toàn bộ nước Tề, người giống Tô thanh gần như không có.
Nàng nên thấy đủ.
Vì mưu kế của Tô Thanh, hoàng tử có khả năng đều không có tư cách nối ngôi. Hoàng đế dự định bồi dưỡng người nhỏ hơn, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không tìm được người hợp ý mình.
Thời gian vội vàng trôi qua, Tô Thanh đến nước Tề đã hai mươi năm. Hoàng đế vốn khỏe mạnh cũng sắp không trụ được nữa. Nhưng vì mãi không tìm được người thừa kế nên ông vẫn cố gắng. Cũng may phò mã Tô Thanh có thể giúp đỡ xử lý triều chính, nếu không nước Tề sẽ loạn.
Tô Thanh thấy hoàng đế vẫn muốn chọn hoàng tử, không còn kiên nhẫn nữa.
Một ngày nọ, hoàng đế tỉnh dậy từ long sàng, cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa mở mắt, ông đã thấy Tô Thanh đứng bên cạnh, "Là ngươi à, có chuyện gì thế? Sao không chờ bên ngoài?"
"Phụ hoàng, nhi thần muốn ở đây chờ phụ hoàng tỉnh lại. Có một chuyện rất quan trọng nhi thần muốn xin phụ hoàng quyết định sớm."
Tuy đã già cả mắt mờ, đầu óc cũng mơ hồ nhưng hoàng đế vẫn thấy Tô Thanh không ổn. Có điều đây là phò mã của con gái cưng, gần hai mươi năm qua cũng rất cẩn thận, không có gì đáng nghi.
Ông hỏi, "Chuyện gì? Cứ nói trẫm nghe."
"Phụ hoàng, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng truyền ngôi cho nhi thần." Trên mặt y là một nụ cười nhạt. Dù đã hơn ba mươi nhưng trông y vẫn rất trẻ, vẫn là công tử phong độ năm nào.
Ngay cả nói ra câu này, trên mặt y cũng không có vẻ gì gọi là tham lam.
Hoàng đế sửng sốt, vỗ long sàng, "To gan!"
"Phụ hoàng, nhi thần cũng vì phụ hoàng suy xét thôi. Hiện giờ trong các hoàng tử, không ai có thể kế thừa ngôi vị, chắng lẽ phụ hoàng vẫn muốn đưa cho bọn họ để toàn bộ Tề quốc loạn trong tay họ? Nhi thần là phò mã của công chúa, tương lai ngôi vị này còn không phải của con trai công chúa hay sao? Giang sơn vẫn là của họ Tiêu thôi."
Hoàng đế phẫn nộ, lập tức kêu người bắt Tô Thanh. Đáng tiếc, y đã chuẩn bị gần hai mươi năm, đã nắm được toàn bộ hoàng cung từ lâu, hôm nay chỉ đơn giản là tiên lễ hậu binh.
Hoàng đế chợt nhận ra mình không thể sai sử được người bên cạnh nữa. Ông sao còn không biết Tô Thanh là một con sói luôn chực chờ cơ hội để xuống tay?
Hoàng đế không phản kháng được, khí thế áp xuống, lạnh lùng, "Người thừa kế sau này quả thực là con của Vân Nhi?"
"Đương nhiên." Tô Thanh trả lời. Thật ra quyền lực của y bây giờ cũng không kém hoàng đế là bao. Nhưng có nhiều vậy rồi, y nhận ra y vẫn chỉ nghĩ đến một người.
948.82
Ngôi hoàng đế không có hấp dẫn y đến thế. Y chỉ muốn mượn giang sơn họ Tiêu để có được người y muốn. Trăm năm sau y sẽ trả lại.
Y có suy nghĩ này cũng là vì Tiêu Vân. Không thể không thừa nhận Tiêu Vân rất lương thiện và hồn nhiên. Coi như vì Tiêu Vân, y sẽ bảo vệ giang sơn này.
Hoàng đế nhìn Tô Thanh, cuối cùng cũng đồng ý. Kể cả có không đồng ý, Tô Thanh cũng sẽ có cách. Chỉ mong rằng Tô Thanh giữ đúng lời hứa, tương lai truyền ngôi cho con của Vân Nhi.
Viết thánh chỉ truyền ngôi xong, hoàng đế vô cùng hối hận. Lẽ ra không nên vì chọn ra người ưu tú nhất mà để các con tranh đấu. Bây giờ thì người thừa kế không chọn được, còn hại con, giang sơn thì trong tay người khác.
Hoàng đế truyền ngôi cho phò mã khiến nước Tề khϊếp sợ. Nhưng đại thần trong triều không phản ứng lớn như thế. Nỗ lực của Tô Thanh mấy năm nay quả không uống phí, ít nhất hơn nửa số triều thần không đi quỳ xin hoàng đế thu hồi mệnh lệnh.
"Phụ hoàng truyền ngôi cho chàng?" Tiêu Vân tưởng mình như đang mơ. Sao lại có thể?
Tô Thanh quay sang đưa thánh chỉ cho Tiêu Vân xem. Nàng đọc xong, lẩm bẩm, "Đúng là phụ hoàng tự tay viết."
Nhưng mà, dù phụ hoàng không còn ai nữa, cũng không đến mức tới lượt phò mã chứ?
"Công chúa đang lo gì sao?"
Tiêu Vân lắc đầu, nhưng vẫn thấy không ổn.
"Ta muốn gặp phụ hoàng, hỏi tại sao phụ hoàng lại truyền ngôi cho chàng, không ta bất an lắm."
"Vậy ta đi cùng nàng."
Đương nhiên là Tiêu Vân đồng ý, ngay hôm sau cả hai tiến cung. Thấy hoàng đế bình an vô sự, nàng thở phào nhẹ nhõm. Sao nàng lại có thể nghi ngờ phò mã chứ? Bản lĩnh của phò mã không nhỏ, nhưng cho đến giờ cũng không có dã tâm với ngôi hoàng đế, bằng không cũng sẽ không bên nàng đến hai mươi năm không thay đổi. Là người mà, nếu có thì cũng phải lộ ra gì đó.
Hơn nữa Tô Thanh còn nói muốn sửa họ của con hai người thành họ Tiêu.
Nghe thấy thế, hoàng đế cũng yên tâm hơn, chuyện sau này cứ để sau này.
Hoàng đế truyền ngôi cho phò mã không có gì lạ thường lắm. Hoàng tử không được, phò mã cẩn thận hai mươi năm, nhìn cũng biết ai hơn ai. Lại nữa, phò mã cũng chỉ có mỗi công chúa, sau này con trai công chúa sẽ kế thừa ngôi vị, sửa thành họ Tiêu, nên số người phản đối càng ít.
Ai cũng nghĩ hoàng đế thấy con trai mình không được nên mới truyền ngôi cho Tô Thanh.
Tô Thanh chuẩn bị lên ngôi, bắt đầu lên kế hoạch tấn công Tây Thánh. Đường Quả bên này cũng chuẩn bị một vài chuyện.
Đường Nặc Nguyệt cảm thấy thật kỳ lạ. Hai năm gần đây, nữ hoàng rất thích gọi cô vào cung uống trà, chơi cờ hoặc xem kịch.
Cô không có thời gian để ra ngoài du ngoạn với vương phu, cũng mất bao nhiêu cơ hội đi chơi với vương phu. Cũng may Đan Ca dễ thỏa mãn, chưa từng cáu gắt với cô, còn nghĩ rằng nữ hoàng mời cô là vì muốn thân với cô, là tín nhiệm cô.
Đan Ca hiểu chuyện như thế, Đường Nặc Nguyệt vô cùng hài lòng.
Quả nhiên đuổi Tiêu Tấn đi rồi là vạn sự vô ưu.
949.83
"Nguyệt vương, khanh nghĩ Tây Thánh chúng ta thế nào?"
Đường Nặc Nguyệt không biết tại sao nữ hoàng lại hỏi thế, chỉ đáp lại, "Thần thấy rất tốt."
Còn không tốt à? Tuy nữ hoàng không làm ra việc gì gây chấn động, nhưng Tây Thánh được quản lý rất tốt, có vấn đề gì, cứ báo lên sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Cô phục vô cùng, ngay cả bản thân cô là người hiện đại cũng không nghĩ ra, vậy mà nữ hoàng có thể giải quyết nhanh gọn, đúng là nữ hoàng có khác.
"Đúng vậy." Đường Quả cười cười nhìn Đường Nặc Nguyệt, nói thêm, "Khanh muốn làm hoàng đế không?"
Choang.
Đường Nặc Nguyệt sợ đến mức đánh rơi chén trà, mặt trắng bệch.
Em gái nữ hoàng chắc đang đùa đúng không, dọa người cũng đừng dọa thế chứ.
Đường Nặc Nguyệt vội vàng lắc đầu, "Bệ hạ, thần chưa bao giờ muốn ngôi hoàng đế. Thần chỉ muốn theo bệ hạ, giúp bệ hạ vì nước phân ưu."
"Khanh cứ nghĩ lại đi." Đường Quả đáp, Đường Nặc Nguyệt sợ đến mức không nói thêm được gì.
Đừng chơi vậy chứ, cô đắc tội nữ hoàng lúc nào?
Nữ hoàng đang tìm cách khiến cô thừa nhận mình muốn ngai vàng rồi trị tội cô sao?
Đường Nặc Nguyệt trông mong nhìn Đường Quả, trông đáng thương vô cùng. Tốt xấu gì cô cũng vất vả vì Tây Thánh gần hai mươi năm. Để trị bọn tham quan, chân cô muốn nát rồi, còn thường xuyên bị ám sát nữa. Thậm chí, đến những nơi nghèo khó còn bị sơn tặc bắt trói. Những năm đó là cô liếʍ đao mà sống đấy.
Vất vả lắm mới sống nổi để làm một vương gia nhàn hạ, nữ hoàng lại muốn gϊếŧ cô ư?
Đường Quả bật cười với biểu cảm của Đường Nặc Nguyệt, "Làm hoàng đế cũng có thể vì nước phân ưu, những chuyện khanh chưa dám làm đều có thể làm."
Đường Nặc Nguyệt tiếp tục lắc đầu như trống bỏi. Không, cô không muốn làm nữ hoàng.
Đường Quả cho người dọn dẹp chén trà đã vỡ, lại phân phó đại tổng quản, "Mang long bào chế tác riêng ra đây."
Cả người Đường Nặc Nguyệt lạnh căm căm từ chân lên đến đỉnh đầu, sắc mặt hoảng hốt. Nữ hoàng muốn cô mặc long bào rồi gán tội mưu phản cho cô?
Quả nhiên, là nữ hoàng, muốn gϊếŧ người sẽ có rất nhiều lý do.
Đại tổng quản gọi người lên, long bào treo trên giá được đưa đến.
Đường Nặc Nguyệt trơ mắt nhìn long bào trước mặt, sống không còn gì luyến tiếc.
Không thể không nói, long bào này rất đẹp, bên trên thêu rất kỳ công, màu sắc và hoa văn đều tuyệt vời.
Làm được một bộ long bào như thế cũng phải mất một cái giá cao.
Để gϊếŧ chết cô, nữ hoàng cũng tốn nhiều tâm tư quá.
Hệ thống: Ký chủ, cô chơi hỏng người ta rồi.
"Nguyệt vương nhìn xem được không? Nếu không hài lòng, trẫm cho bọn họ làm bộ khác."
Đường Nặc Nguyệt chết lặng nhìn Đường Quả như đang muốn nói, thích làm gì thì cứ làm đi.
"Từ giờ trở đi, Nguyệt vương ở lại trong cung. Trẫm đã cho người tu sửa lại tẩm cung của khanh sau này, còn vương phu thì cứ chờ khanh đăng cơ xong sẽ đưa bọn họ tiến cung."
Đường Nặc Nguyệt cảm thấy không ổn. Cô quan sát biểu cảm của Đường Quả, xem chừng không phải là muốn gϊếŧ cô.
Chẳng lẽ muốn truyền ngôi cho cô thật?
"Bệ hạ... Không đùa chứ?"
"Trẫm nói đùa bao giờ?"
Đường Nặc Nguyệt lấy hết can đảm nói, "Bệ hạ còn trẻ, hà cớ gì phải truyền ngôi cho thần?"
950.84
"Vì thời gian của trẫm không còn nhiều."
Trong đầu Đường Nặc Nguyệt vang vọng câu này. Tính ra nữ hoàng mới hơn ba mươi, sao lại không còn nhiều thời gian nữa?
Mà, làm sao nữ hoàng lại biết thời gian của mình không còn nhiều?
Nói gì thì nói, Đường Nặc Nguyệt vẫn bị giữ lại trong hoàng cung.
Đại tổng quản đưa cô đến tẩm cung. Nhìn khí thế bên ngoài, cô mới bước ra khỏi ảo mộng.
Bên trong tẩm cung là long bào tinh xảo.
Cô gọi đại tổng quản, "Bệ hạ nói thật?"
"Nguyệt vương muốn hỏi gì?"
Đường Nặc Nguyệt dừng một chút, "Bệ hạ nói không còn nhiều thời gian." Cô không hứng với ngôi nữ hoàng, lại nữa, cô thấy nữ hoàng quản lý Tây Thánh rất tốt. Ngoại trừ chuyện sai sử cô thường xuyên, cho cô ăn hành và coi cô không khác gì động cơ vĩnh cửu thì nữ hoàng không tệ chút nào. Không nghi ngờ vô cớ, còn cho cô tự do và quyền lực, Cô đưa ra ý kiến, nữ hoàng sẽ suy xét kỹ càng.
Cô coi nữ hoàng như sếp vậy. Mà so với mấy ông sếp khó tính, nữ hoàng thật sự không tệ. Có nữ hoàng như thế, Tây Thánh không muốn mạnh cũng không được.
Trẻ tuổi, tài năng, không phải hôn quân hồ đồ. Những ý nghĩ cô viết ra, nữ hoàng cũng làm theo, Tây Thánh càng thêm mạnh. Sau này cho dù là quốc gia nam tôn cũng không thể không hâm mộ.
Để nam tử Tây Thánh không có ý nghĩ muốn lật đổ nữ hoàng là mục đích của cô ở kiếp này. Nữ hoàng đột nhiên nói thời gian không còn nhiều khiến cô khủng hoảng, cũng có đau khổ. Đang yên đang lành, không thấy có tin bệnh tật gì, sao lại không còn nhiều thời gian? Càng nghĩ càng muốn nghẹn.
Rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều, không có Tiêu Tấn, không có Nam Vân Xuyên, Tô Thanh cũng tự tìm đường chết, nữ hoàng hẳn là sẽ sống tiếp chứ.
"Bệ hạ cũng đã từng nói như thế, nô tỳ cũng tưởng bệ hạ nói đùa." Đại tổng quản thở dài, "Nô tỳ không đoán được ý của bệ hạ, nhưng ở bên cạnh bệ hạ nhiều năm, có lẽ là thật."
Đường Nặc Nguyệt thất thần, "Hỏi thái y chưa?"
"Ngày nào thái y cũng đến bắt mạch, hoàng phu đã phân phó như thế. Nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì."
"Có lẽ chỉ là ảo giác của bệ hạ thôi." Đường Nặc Nguyệt tự an ủi. Cô hy vọng nữ hoàng có thể sống được thật lâu để cô thành một vương gia phú quý sống an nhàn. Thỉnh thoảng có bôn ba một chút cũng không sao.
"Nguyệt vương cứ chuẩn bị đi. Bệ hạ chưa bao giờ đùa những chuyện này. Dù có thế nào cũng phải chuẩn bị, không đến lúc đó lại bối rối."
Đường Nặc Nguyệt mơ hồ đáp lại, "Bổn vương biết rồi."
Cô vẫn không tin nữ hoàng đoản mệnh. Không đau không bệnh gì cả, chắc chỉ đùa thôi.
Hôm sau, trước mặt cô xuất hiện mười tiên sinh. Cô nhìn họ, cảm thấy rất quen, mãi mới nhận ra những người này đều là các đại thần đã cáo lão hồi hương.
Cô khó hiểu nhìn Đường Quả, có chuyện gì vậy?
"Làm một hoàng đế không đơn giản. Mấy tháng sau, họ sẽ dạy tất cả cho khanh. Còn học được bao nhiêu thì phải xem chính khanh thôi."
Đường Nặc Nguyệt hiểu rồi, nữ hoàng đang đùa thật.
951.85
Hai tháng, Đường Nặc Nguyệt bận rộn vô cùng. Sau khi vào quỹ đạo rồi, mọi chuyện dần đơn giản hơn.
Ngày nào cô cũng gặp nữ hoàng, cô bận bao nhiêu, nữ hoàng nhàn nhã bấy nhiêu. Cả ngày trong ngự hoa viên đánh cờ, luyện đàn, múa kiếm với hoàng phu, sao có thể đoản mệnh được.
Một ngày nữ hoàng thượng triều, cô gặp phải Cảnh Thừa, không thể không cất tiếng hỏi, "Hoàng phu, có thể nói chuyện không?"
Cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Cảnh Thừa dừng lại, hai người vẫn thấy nhau, nhưng cũng có khoảng cách nhất định. Đường Nặc Nguyệt cũng không dám tiếp cận chàng quá gần.
"Bệ hạ thật sự..."
Cảnh Thừa hiểu ý Đường Nặc Nguyệt, gật đầu, "Nàng sẽ không lừa ta."
Đường Nặc Nguyệt: "..." Thế sao trông ngươi không có tí đau khổ nào thế?
Đương nhiên cô cũng không dò hỏi.
"Ôi, sao lại thế được..."
Cảnh Thừa lắc đầu, "Ta cũng không biết. Bệ hạ nói nàng chỉ còn một tháng. Nguyệt vương, một tháng này phiền ngươi lo mọi chuyện, bớt gánh nặng cho nàng."
"Được thôi." Đường Nặc Nguyệt vô thức đáp lại. Cô bỗng nhiên nhận ra, có lẽ hoàng phu không phải không khổ sở, chỉ là có nhiều chuyện không ngăn được, đành phải nhận mệnh.
Cảnh Thừa nắm bảo kiếm trong tay, cười nói, "Bệ hạ sắp bãi triều. Nguyệt Vương, ta đi trước, chốc nữa nàng sẽ đến ngắm ta luyện kiếm."
Nàng thích ngắm chàng luyện kiếm, còn nói chàng múa kiếm rất đẹp.
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thừa rời đi, cảm thấy có phần chua ót.
Cô có hơi nhớ Đan Ca và con của cả hai nữa. Xong xuôi rồi phải về thôi. Một đời này sống được đến giờ đã khiến cô thỏa mãn lắm rồi. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, mọi thứ đều hoàn hảo.
Chưa đến hai ngày, Đan Ca và con cái của Đường Nặc Nguyệt tiến cung.
Đường Nặc Nguyệt ngơ ngác, đại tổng quản giải thích, "Bệ hạ nói nên để vương phu nhập cung an toàn, miễn cho có chuyện gì đó xảy ra, cũng chuẩn bị cho Nguyệt vương đăng cơ. Nguyệt vương cứ yên tâm, trước khi đăng cơ, bệ hạ sẽ chuẩn bị chu đáo."
Đường Nặc Nguyệt nhìn Đan Ca, Đan Ca cũng ngơ ngác nhìn cô. Đại tổng quản đi rồi, hắn mới dò hỏi. Đường Nặc Nguyệt lắc đầu, "Bổn vương cũng không rõ lắm, cứ xem thế nào."
Một tháng sau, Đường Quả đến xem cung nhân mặc long bào cho Đường Nặc Nguyệt, cười nói, "Thấy sao?"
Đường Nặc Nguyệt không còn gì luyến tiếc, "Không tốt chút nào. Có hơi nặng."
"Rồi sẽ quen thôi. Về sau khanh là hoàng đế, lúc may long bào có thể bảo bớt đi một chút."
"Không, nếu có thể."
Đường Quả dựa vào người Cảnh Thừa, nhìn Đường Nặc Nguyệt, "Nếu thích mặc nặng thế thì cứ mặc."
Đường Nặc Nguyệt hơi hé miệng, muốn nói mình không có ý đó. Ý của cô là, tốt nhất là không cần mặc long bào, tốt nhất là nữ hoàng có thể sống lâu hơn.
Một hồi sau, Đường Nặc Nguyệt đã trang điểm xong.
Đường Quả lên tiếng, "Các ngươi đi đi, ta không đi."
Nữ hoàng truyền ngôi cho Nguyệt vương, hôm nay là ngày tân đế đăng cơ.
Đường Nặc Nguyệt bị nâng ra ngoài, nhưng vì trang phục quá nặng nên không thể quay đầu lại. Không có cách nào, cô đành nói, "Chị sẽ về sớm, em nhất định phải chờ chị."
Cô rất sợ khi quay về, Đường Quả không còn nữa. Tâm trạng khủng hoảng này khiến cô rất khó chịu.
Sau một loạt nghi lễ rườm rà, Đường Nặc Nguyệt nhanh chóng trở về.
952.86
Vừa về cô đã gọi người hỏi xem Đường Quả đâu.
Đến ngự hoa viên, thấy Đường Quả vẫn đang ngắm Cảnh Thừa múa kiếm, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên ý cười, "Vẫn còn ở đây, tốt quá rồi."
"Bệ hạ, có qua đó không?"
"Không, đừng quấy rầy nàng."
Hôm sau, thượng triều xong, Đường Nặc Nguyệt lại đến ngự hoa viên. Không thấy hình bóng quen thuộc nữa, cô không thể không hỏi thăm.
Cung nhân thấp giọng đáp lại, "Nô tỳ không biết ạ."
Trong lòng Đường Nặc Nguyệt bất an, vội vàng lao đến tẩm cung của Đường Quả, vừa hay bắt gặp đại tổng quản đỏ mắt bước ra. Lòng cô rơi xuống, "Em ta đâu?"
"Nàng... nàng đi rồi." Đại tổng quản không nhịn được nữa. Nói đi là đi, không một chút do dự. An bài xong hết rồi là buông tay đi ngay.
Đường Nặc Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô nhanh chóng đi vào, thấy Cảnh Thừa đang canh bên cạnh.
Đường Quả nằm đó, không một tiếng động, xung quanh là tất cả thái y của thái y viện với tiếng thở dài.
Nước mắt Đường Nặc Nguyệt rơi xuống. Cô tưởng là nữ hoàng nói đùa, là nữ hoàng đang muốn lười biếng, muốn đi chơi, không ngờ thời gian của nữ hoàng không còn nhiều thật.
Như đang mơ vậy. Hôm qua vẫn còn tràn đầy sức sống, hôm nay sao đã đi rồi?
"Chiêu cáo thiên hạ đi."
Đường Nặc Nguyệt khổ sở. Cô đứng một bên, không biết nên nói gì.
Biểu cảm của Cảnh Thừa thật lạnh nhạt, không nhìn ra chàng có đau khổ hay không. Đường Nặc Nguyệt đoán, hẳn là chàng đang rất đau khổ.
"Nàng có gì dặn dò ta không?" Cô hỏi.
Cảnh Thừa ngẩng đầu, đáp lại với giọng nhàn nhạt, "Dặn ngươi phải quản lý Tây Thánh thật tốt, phải đề phòng nước Tề, tốt nhất là phái người đến trấn thủ biên giới với nước Tề phòng nảy sinh chiến sự."
"Nói vậy tức là nhất định có chuyện rồi." Đường Nặc Nguyệt cười khổ, rốt cuộc ai mới là người sống lại đây?
"Còn có chuyện khác không?"
Cảnh Thừa lắc đầu, "Không."
Đường Nặc Nguyệt đứng một chốc rồi rời đi. Cô còn nhiều việc bận, không kịp đau khổ. Nếu muốn cô quản lý Tây Thánh thật tốt, vậy cô sẽ dành trọn kiếp này để quản lý Tây Thánh, dù không bằng nữ hoàng nhưng cũng phải cho Tây Thánh được yên bình.
"Chờ đã."
"Còn gì nữa?"
Cảnh Thừa ngẩng đầu, cười lên, "Ta và nàng không rời nhau, hy vọng về sau ta có thể hợp táng cùng nàng."
"Còn sớm, để sau tính cũng chưa muộn." Đường Nặc Nguyệt đáp.
Cảnh Thừa cười, "Ta chỉ nói trước vậy thôi. Phiền bệ hạ lúc cho người an táng nàng thì để lại một vị trí cho ta, miễn cho lúc đó không bỏ xuống được."
Đường Nặc Nguyệt không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể gật đầu chấp thuận.
Cô tưởng Cảnh Thừa chỉ muốn nhắc vậy thôi, không nghĩ rằng lúc xoay người đi thì nhận được tin Cảnh Thừa chết.
Cô vội vàng quay lại, nhìn Cảnh Thừa yên ổn nằm cạnh Đường Quả, cảm thấy thật đau đầu. Hai người này quá tùy hứng, không thể làm gì được.
"Là ta mắc nợ cả hai đúng không?" Cô đau đớn, "Được rồi, được rồi, ta hợp táng cả đôi, được chưa?"
Cô xoay người đi, dùng ống tay áo gạt nước mắt. Nhìn Đan Ca đứng bên ngoài, cô than thở, "Cảnh Thừa tuẫn tình theo nàng."
953.87
Đan Ca ngẩn ra, đi lên ôm lấy Đường Nặc Nguyệt, "Bệ hạ đừng đau khổ."
"Không đau sao được, ta chỉ có một em gái vậy thôi." Dù cô không phải Nguyệt vương thật, nhưng sống chung với nhau bao nhiêu năm, không thể không có tình cảm.
Để cho cô sau này không có gì lo lắng, nàng đã an bài hết tất cả.
Là cô mắc nợ nàng.
Hiền An nữ hoàng hợp táng với hoàng phu. Tình cảm của cả hai được vô số người ca ngợi. Cũng khó trách, khi nữ hoàng còn sống, hai người yêu nhau đến thế.
Đường Nặc Nguyệt lo hậu sự cho cả hai chu đáo, từ đi đưa tang đến khi nhập mộ đều tự thân giám sát.
Tô Thanh đăng cơ ở nơi xa không được bao lâu thì bàn chuyện đánh chiếm Tây Thánh. Đương nhiên, y bị rất nhiều người phản bác. Tây Thánh hiện giờ rất mạnh, nước Tề không được như thế, khai chiến chỉ thêm thiệt hại. Hơn nữa, hai nước không có mâu thuẫn gì đặc biệt.
Tô Thanh đáp trả, "Sao lại không có mâu thuẫn? Gần đây trẫm nhận được tin Nguyệt vương của Tây Thánh đã cầm tù Lục hoàng tử trong chùa."
Các triều thần hai mặt nhìn nhau nhưng vẫn không đồng ý. Tô Thanh tuy bực nhưng cũng biết không thể vội vàng được, đành phải bãi triều, nghĩ cách để hai nước đánh nhau.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra thì tin tức Hiền An nữ hoàng đã qua đời truyền đến.
Hiền An nữ hoàng qua đời đã nửa tháng, này là tin roi da thúc ngựa mới được, chứ tin tức khác cũng phải mất hai tháng mới đến.
"Hiền An nữ hoàng là ai?"
Tô Thanh run rẩy, "Tây Thánh có Hiền An nữ hoàng bao giờ?" Hai tay y run lên, đè trên long án, mắt nhìn chằm chằm vào hai chữ phía sau - Đường Quả.
"Hồi bẩm bệ hạ, Hiền An nữ hoàng khi còn tại vị đã truyền ngôi cho Nguyệt vương, qua đời ngay khi Nguyệt vương đăng cơ. Nghe nói Hiền An nữ hoàng đã sớm biết thời gian của mình không còn dài nên mới cho Nguyệt vương đăng cơ trước để tránh gây ra nhiễu loạn."
"Sao có thể? Sao có thế?" Tô Thanh cười to, xé nát tin tức, "Sao có thế?" Đôi mắt y đỏ lên, gương mặt dữ tợn, "Sao nàng lại có thể chết được? Nàng nhỏ hơn trẫm mấy tuổi, nàng vẫn còn trẻ, sao lại chết được?"
Y chưa tấn công Tây Thánh, chưa cướp được nàng về, chưa có được nàng, sao nàng lại chết?
Cung nhân bị Tô Thanh bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, vội nói, "Có lẽ là bệnh cũ tái phát. Nghe nói lúc còn trẻ, Hiền An nữ hoàng đã từng rơi xuống vách núi bị mất trí nhớ và để lại di chứng nên mới đoản mệnh."
Tô Thanh ngẩn ra, thả lỏng hai tay.
Bệnh cũ tái phát?
Rơi xuống vách núi?
Y ngồi xuống long ỷ, mắt nhìn chằm chằm một chỗ, dại ra, đầu óc như nổ tung.
Cung nhân vội vàng chạy ra ngoài. Dáng vẻ của bệ hạ thật đáng sợ.
"Rơi xuống núi? Ha ha ha, hóa ra là thế sao?"
Y lại ngẩng đầu lên, trên mặt đẫm nước mắt. Nhìn cung điện huy hoàng, y thầm nghĩ, nỗ lực hai mươi năm rốt cuộc để làm gì?
Y tưởng, chỉ cần có địa vị cao cướp đi giang sơn của nàng, nàng sẽ dựa vào y, sẽ chỉ có y.
Y đã có địa vị cao rồi, nhưng cuối cùng lại nhận được tin nàng chết.
954. kết
Y tính kế thế nào cũng không tính được, rằng nàng không đợi được đến khi đó.
Nếu ngay từ đầu y không tính kế nàng, kết cục của cả hai liệu có như vậy không?
Nếu y vẫn còn là Tô thị quân trong hậu cung của nữ hoàng, có lẽ đôi bên sẽ yên ổn cả đời. Nàng sẽ không rơi xuống núi, cũng sẽ không quên y, càng không đoản mệnh. Với tài trí của y, muốn tranh đấu rất đơn giản. Chỉ là, chuyện đơn giản như thế sao y lại không làm mà chọn một con đường gian nan hơn?
Tô Thanh mờ mịt, bỗng nhớ ra ban đầu y cũng không thích nàng, tiếp cận nàng cũng chỉ là để lợi dụng. Có lẽ vì nàng quá tốt nên y mới động tâm.
Thế nên, ngay từ đầu vẫn là y sai.
Thế giới này không có chữ nếu.
Hôm sau, Tô Thanh thượng triều, không đề cập đến chuyện tấn công Tây Thánh nữa khiến các triều thần thở phào một hơi. Không bao lâu sau, y sắc phong Thái tử.
Ngay khi ai cũng nghĩ y đã an phận rồi thì y biến mất.
"Chàng sẽ không về đâu. Thái tử, con chuẩn bị đăng cơ đi." Tiêu Vân nói. Nàng nhìn về phía xa, cười khổ, "Tâm địa một người sao có thể cứng đến mức đó. Hai mươi năm còn chưa đủ ư?"
Về sau Đường Nặc Nguyệt nghe nói có một tên điên trộm vào hoàng lăng, bị bắt nhiều lần nhưng cũng không hối cải, được thả ra rồi vẫn nhân lúc có người không chú ý mà vào trong hoàng lăng.
Ban đầu cô tưởng kẻ đó muốn trộm mộ, nhưng trong lúc vô tình thấy gương mặt quen thuộc ấy, cô mới hiểu được chuyện gì. Hóa ra là hắn, cũng khó trách...
"Còn đi à?" Nam Vân Xuyên mười năm như một, vẫn lau chùi những bảo bối ngày nào, có những thứ đã bị lau đến trơn bóng, "Ta nhớ lần trước ngươi bị giam đến nửa năm, lần này chắc là một năm."
Tô Thanh cười nhạt, "Đi, sao lại không đi? Bọn họ không gϊếŧ ta, ta cứ đi, giam thêm một năm cũng chẳng sao."
"Ngươi quá si tình rồi." Nam Vân Xuyên nói.
Tô Thanh hỏi lại, "Ngươi không si?"
Cả hai nhìn nhau rồi đồng thời gục xuống. Đúng, có ai không si đâu. Ai cũng yêu nàng đến điên cuồng.
...
"Đường Quả, tớ đưa cậu về nhà nhé?" Nam sinh trước mặt thật đẹp trai. Một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, nụ cười nhạt trên môi, đúng là mẫu người lý tưởng của các nữ sinh.
Nữ sinh nào được nhìn chăm chú như thế, còn được mời đưa về nhà, hẳn là sẽ không từ chối.
Đường Quả ngẩng đầu lên. Gương mặt này xinh xắn vô cùng. Cô khách khí lắc đầu, đáp lại, "Không cần đâu, cảm ơn. Tớ có xe đạp."
"À ra thế." Tả Nhiên nhún vai, "Vậy thôi."
Đường Quả dứt khoát quay người. Tả Nhiên phía sau nhìn bóng dáng cô, suy nghĩ gì đó, khóe môi cong lên môi nụ cười hiếu chiến. Trong trường có tin đồn đây là một bông hoa lạnh lùng, cũng có người bàn tán cuộc sống của cô loạn vô cùng.
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc đây là một bông hoa trắng thuần khiết hay chỉ là vẻ ngoài.
Trò chơi này không phải rất vui hay sao?
Ngay khi xoay người, Đường Quả không cười nữa. Biểu cảm đơn thuần trên gương mặt biến thành vẻ lạnh nhạt, "Thống tử, xe đạp của ta đâu?"
Cô vừa mới đến đã nghe thấy Tả Nhiên muốn đưa mình về.
-
Editor: Ối giời ơi cuối cùng cũng hoàn vị diện này T_T Đây là vị diện tốn nhiều thời gian nhất mà mị từng edit huhuhuhuhuhu Ba tháng thì phải T_T Sắp mốc đến nơi rồi.
Thi giữa kỳ xong là mị lao vào edit nốt cho các tình yêu đó. Trời ơi ai bảo đại học dễ, dễ thi lại hảaaaaa Ai đó hãy ra tay cứu mị khỏi giải tích và đại số với T_T
À mà s1apihd.com mới cập nhật tính năng reaction à? Trông lạ ghê .-.