Đối mặt với ánh mắt của cô, Nghiêm Nghị không do dự gì mà nắm lấy tay Nhan Nhiệm. Thấy cô không tin được, trong lòng gã sảng khoái vô cùng.
"Chúng ta không liên quan đến nhau."
"Bạn gái của Nghiêm Nghị tôi là Nhan Niệm, vợ tương lai cũng là Nhan Niệm."
Đường Quả lui về sau hai bước, trong lòng than thầm với hệ thống, "Mãi mới chịu nói ra." nhưng gương mặt ngoài vẫn đau thương cực kì, "A Nghị... Rõ ràng chúng ta..."
"Đủ rồi!"
"Muốn sống tiếp ở đây, phiền cô Đường tự biết thân biết phận."
"A Nghị, em thật sự không vứt bỏ anh, em không biết vì sao cô ấy lại nói thế," Đường Quả vội vàng giải thích, đột nghiên như nghĩ ra cái gì, mắt nhìn Nhan Niệm sáng lên, "Cô thích A Nghị nên mới nói điêu đúng không?"
Nghiêm Nghị cười lạnh, gầm lên, "Đường Quả!!"
"A... A Nghị..."
Bị ánh mắt trông mong của người phụ nữ ngắm đến, trong lòng Nghiêm Nghị không có lấy một gợn sóng.
Gã đặt tay nhỏ ấm áp của Nhan Niệm lên ngực, sắc mặt dịu dàng, nhẹ giọng, "Tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã không liên quan gì đến nhau. Bạn gái hiện tại của tôi là Nhan Niệm, cô hiểu chưa?"
"Cô muốn kêu ca hay làm gì quấy rầy Niệm Niệm, cút ra khỏi đây ngay!"
Nhìn cô choáng váng, Nghiêm Nghị nắm tay Nhan Niệm lên tầng, hoàn toàn không có ý mềm lòng.
Đường Quả cúi đầu xuống, ở góc độ không ai nhìn thấy, khóe miệng gợi lên, "Kế thừa tình cảm cũng có điểm không tốt, là nhập tâm quá sẽ đau."
"Đáng thương thật, ta có thể cảm nhận được nội tâm của cô ấy đang vỡ vụn."
[Ký chủ à, nếu cô thấy khổ quá thì có thể không kế thừa tình cảm.]
"Vậy thì chẳng có gì hay cả. Kế thừa tình cảm rồi mới hưởng thụ được niềm sung sướиɠ của trả thù chứ."
Hệ thống: Cô là biếи ŧɦái, cô là ma quỷ!
[Lúc nào cô cảm thấy không tốt ấy, tôi có thể phát lại hình của mấy vị tiền nhiệm cưng chiều cô cho cô xem.]
Đường Quả nói nhỏ: "Ở đây là mạt thế, không có họ. À mà đúng rồi, họ đều là ai?"
Hệ thống: Không muốn đáp.
Thật hi vọng ở mạt thế này cũng có một người ấm áp cưng chiều ký chủ để ký chủ vui vẻ như thế.
Ký chủ thèm tình này mà đến một thế giới không có ai sưởi ấm trái tim mình, cô sẽ càng ngày càng biếи ŧɦái, càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng sụp đổ.
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Jin Yin
Đăng trên watt---pad _phongnguyetnguyet_
"Nếu sếp đã không thích cô rồi còn ở bên Nhan Niệm, cô nên từ bỏ đi." Thiệu Thanh thấy cô cúi đầu, có hơi thương hại một chút, sống sót ở mạt thế nào có dễ gì, "Kết quả thế này cũng là cô tự tìm đến thôi."
Rõ ràng Nhan Niệm không quen biết cô, cô còn muốn đẩy chuyện này cho Nhan Niệm gánh, vì thế mà chút hảo cảm vừa mới dâng lên đã hạ đi rất nhiều.
Những thành viên khác trong tiểu đội cũng nghĩ thế. Chẳng ai nói gì với Đường Quả, xoay người về phòng ngay.
Cả phòng khách chỉ còn lại Đường Quả với Tần Giai Nhân. Tần Giai Nhân đi đến trước mặt cô, vỗ vai cô. Đường Quả ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ lạnh lùng này.
"Bây giờ là mạt thế, cô phải học được cách tự yêu chính mình. Cô có vứt bỏ Nghiêm Nghị hay là có nguyên nhân khác cũng chẳng quan trọng nữa, quan trọng nhất vẫn là sống sót. Tình cảm là trò cười trong mạt thế, chỉ có người đủ mạnh mới có thể dừng chân ở chỗ này."
Nói xong, Tần Giai Nhân không đợi Đường Quả đáp lại đã xoay người đi lên tầng.
Còn lại một mình Đường Quả trong phòng khách. Cô nhìn theo Tần Giai Nhân, khóe môi cong lên, nhẹ giọng, "Cô gái lạnh lùng này, ta thích."
"Cô ấy đã từng nói với nguyên chủ y chang thế."
Tiếc là nguyên chủ nghe không lọt tai.