Editor: Phong Nguyệt
"Hầu phu nhân có thể vì nhị công tử mà phế tu vi hay không?" Đường Quả hỏi.
Phu nhân hầu phủ do dự chốc lát, sau lại nghĩ, phế tu vi còn có thể tu luyện thêm lần nữa, so với con trai bị mất mệnh căn còn tốt hơn nhiều.
"Ta có thể đáp ứng."
Quần chúng ăn dưa hóng mạnh.
Đường Quả cũng không ngoài ý muốn, kẻ hèn phế tu vi có gì lạ đâu?
"Đây mới chỉ là yêu cầu đầu tiên."
Phu nhân hầu phủ chợt cảm thấy không ổn. Yêu cầu đầu tiên đã phải làm một kẻ bị phế tu vi, bà ta thực sự không biết mình đắc tội Đường Quả khi nào.
Chẳng lẽ là hai chuyện kia?
Đầu tiên là Lâu di nương muốn gả Đường Quả cho Tụng Nhi nhà bà ta, sau là Đường Hạo Huy muốn Đường Quả tới hầu phủ thay cho Đường Hoan. Nghĩ lại, cũng không có ngoài ý muốn.
Tính Đường Quả thù dai, cả Bình Thành ai cũng ghi tâm khắc cốt. Cô trả thù những kẻ đối xử không tốt với cô, ai cũng thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Trước khi nói yêu cầu thứ hai, ta muốn kể cho bà nghe về một người."
Dạ Chu hiểu rõ câu chuyện này sẽ rất dài. Chàng cẩn thận dọn ra một bộ bàn ghế, còn trải một cái nệm rất thoải mái cho cô ngồi. Chàng cũng ra lệnh cho người lấy ít đồ ăn, nước trà, để cô vừa ăn vừa nói cho đỡ khát, đỡ mệt.
Người hầu phủ đói khát cả ngày trời mỏi mắt trông chờ. Dạ Chu trong mắt các nàng hiện tại là người ân cần nhất trêи đời.
Quần chúng ăn dưa hai mặt nhìn nhau, chiếu theo hành động của tiểu vương gia, vậy đích tiểu thư không cần tiểu vương gia là thật?
Đúng là dưa ngon!
"Ngoại ô phía tây của Bình Thành có một hộ gia đình, gia chủ được người đời gọi là một người lương thiện, ai ai cũng cảm kϊƈɦ gã. Tính cách gã ôn hòa, đối nhân xử thế lễ độ, người nào thấy gã cũng phải cảm thán một tiếng người tốt.
Rất nhiều người tiếc gã, người tốt sao lại không có thiên phú tu luyện."
Quần chúng ăn dưa đã đoán ra được "người tốt" này là ai. Bởi trước đó đã có một chuyện đáng sợ xảy ra ở Bình Thành.
"Nhưng mà, gần đây "người tốt" lộ ra gương mặt thấy. Nghe nói năm nào gã cũng cưới vợ, vì mệnh không tốt, vợ gã đều sống không lâu. Tuy thế, vẫn có nhiều người nguyện ý gả con gái cho gã."
"Bởi vì gã là "người tốt"."
Đường Quả thâm ý nhìn phu nhân hầu phủ. Bà ta càng ngày càng cảm thấy không tốt.
"Chân tướng là thế này. Mấy chục bà vợ chết là bởi vì ngày nào cũng bị gã làm nhục đến chết. Mỗi ngày ăn đòn hiểm không nói, mà gã còn nuôi đủ loại chó dữ, dùng chúng nó để vũ nhục vợ."
"Hóa ra, gã không chỉ không có thiên phú tu luyện mà tính cách cũng chẳng ra gì."
Nghe đến đó, mọi người cũng nhớ chuyện ồn ào lúc người, cảm thán trong lòng.
Mà phu nhân hầu phủ càng cảm thấy không ổn. Bà ta cảm giác lời tiếp theo của Đường Quả không tốt.
Đường Quả cứ như là đang kể chuyện về Trịnh Tụng vậy đấy.
Ngày đó Trịnh Tụng bị một nhát kiếm của Đường Hoan chém hỏng mệnh căn, còn ôm Lâu di nương ra ngoài, tất cả cũng đã đoán ra chuyện gì.
Dù có giấu kín đến mấy nhưng Bình Thành vẫn không ít tin đồn nhảm, tóm lại thanh danh của Tụng Nhi đã bị hủy hoại.
"Phu nhân không phải vì nhị công tử mà làm bất cứ cái gì hay sao?"
Đường Quả cười cười nhìn phu nhân hầu phủ. Bà ta có chút sợ hãi, nắm chặt tay áo.
"Bà sau khi tự phế tu vi thì tái giá với người này, rồi ta sẽ giúp con trai bà mọc lại mệnh căn tử."
_________
Editor: Chơi vậy ai chơi lại chị được hả Quả Quả...