Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút!!!

Chương 175: Thứ nữ trọng sinh (37)

Editor: Phong Nguyệt

Thần khí bắt đầu bán đấu giá, trừ bỏ người giới thiệu nói, những người khác đều yên tĩnh lạ thường.

Giá khởi điểm là một nguyên thạch. Một người mở miệng, trực tiếp hét giá năm trăm vạn nguyên thạch khiến người xung quanh hít một ngụm khí lạnh.

Đường Hoan ngồi trong phòng, cực kì hồi hộp. Ả rất muốn có thần khí này. Đường Quả chắc chắn chưa từng dùng thần khí, không biết nó có tác dụng lớn như thế nào nên mới dám đem bán.

Dạ Diễm và Đường Hạo Huy không định hét giá, còn Lâu di nương bên cạnh đã sợ đến ngây người.

Động một tí là mấy trăm vạn, quá giàu!

Bà ta lo lắng, mua một cái thần khí thôi có cần phải tốn nguyên thạch như thế không?

"Hoan Nhi, hay thôi không cần thần khí nữa, quá quý." Lâu di nương đau lòng. Dù có hợp tác với Dạ Diễm, bà ta vẫn đau lòng.

Đường Hoan nhăn mặt, "Nương, thần khí rất hiếm, đã thế còn là lò luyện đan, có cơ hội nhất định phải bắt lấy. Lò luyện đan này trong tay ta sẽ phát huy công dụng, nguyên thạch rải ra ngoài lúc trước sẽ trở về."

Những năm gần đây thân gia ả tiêu xài thực sự rất xa xỉ, nhưng ả không có muốn mau chóng bại lộ. Ả đoán, mấy trăm triệu căn bản là không mua được thần khí này.

Muốn một phát lấy ra được mấy trăm triệu cũng khá khó khăn, trừ khi bán một ít cửa hàng dưới danh nghĩa.

Nghĩ đến mấy trăm triệu vào túi Đường Quả, ả không vui nổi.

Nhưng so với thần khí, ả cũng không quan tâm nguyên thạch cho lắm.

Lâu di nương không hiểu. Đường Hoan thông minh từ bé, rất nhiều việc tự quyết định. Nghe ả nói, bà ta cũng không nói thêm gì nữa.

Bà ta chỉ oán giận, "Nhị tiểu thư đúng là không hiểu chuyện. Không muốn cho không thần khí thì bán phứt cho con luôn không được hay sao? Chẳng lẽ nó thấy bán cho chúng ta sẽ thua lỗ?"

"Là người một nhà mà sao xa lạ quá."

Đường Hạo Huy đồng tình, dù sao lão ta cũng bất mãn Đường Quả, "Có mẹ sinh không có mẹ nuôi, Tây Nhi nàng biết đấy, Bạc Vân Tư không quản nó."

"Lão gia, thϊế͙p͙ thấy vẫn nên để phu nhân quản nhị tiểu thư. Nó suốt ngày lắc lư ở bên ngoài. Còn có tiểu vương gia bên kia nữa, ngày nào cũng nhảy vào sân viện nó. Cả hai không có hôn ước, trai đơn gái chiếc ở cùng nhau như thế, truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh con gái Đường gia ta.

Nó chắc đang suốt ruột lắm, nếu không thì đính hôn cho nó luôn đi. Thành thân rồi sẽ không phiền phức như thế nữa."

Đường Hạo Huy nghe vào, cảm thấy cũng tốt.

Gả Đường Quả đi, mắt không thấy tâm không phiền, còn có thể để Hoan Nhi tỏa sáng. Lâu di nương cũng nghĩ vậy, có đích tiểu thư Đường Quả, Hoan Nhi của bà ta vĩnh viễn bị trấn áp.

"Bạc Vân Tư mặc kệ, chuyện này đành giao cho Tây Nhi nàng vậy."

Lâu di nương vui vẻ trong lòng, "Thực ra ta đã ưng ý một người. Nhị tiểu thư quá cường, nếu gả nó cho một người cũng cường như nó thì không tốt. Ta nghe nói có vị công tử hầu phủ rất được cưng chiều, toàn bộ hầu phủ đều xoay quanh hắn ta. Diện mạo hắn cũng ôn nhuận nhĩ nhã, rất xứng với nhị tiểu thư."

"Vậy nàng tiếp xúc với hầu phủ bên kia nhiều chút."

Đường Hạo Huy không cần biết người ta là ai, gả Đường Quả đi được là được rồi.

Đường Hoan nhíu mày lại. Nhị công tử đấy không có thiên phú tu luyện nhưng có đam mê đặc thù, rất thích ngược đãi đàn bà con gái, nghe người ta kêu khóc thảm thiết. Mà thôi, cũng đâu phải ả gả cho hắn. Ả với Đường Quả khắc nhau, còn lâu ả mới giúp Đường Quả.

Đường Quả trong phòng nghe tiếng hét giá liên tục, tâm trạng rất tốt, hoàn toàn không biết dự định của Đường Hạo Huy và Lâu Tây Nhi.