Editor: Phong Nguyệt
"Đừng nói gì, giả vờ cúp máy, để điện thoại vào trong túi xách."
"Không cần biết có chuyện gì, nhất định phải thật bình tĩnh, chờ anh."
Tâm Đường Tranh khủng hoảng không nói thành lời, giọng nói của gã tài xế quá quái dị. Câu "Rất nhanh sẽ đến nhà" cực kì khả nghi, tài xế bình thương không nói câu này bao giờ.
Rất nhanh sẽ đến nhà, đến nhà ai?
Mi mắt Đường Tranh nặng trĩu. Anh nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, định vị vị trí của Đường Quả. Thấy điểm đỏ trêи GPS không ngừng chạy ra vùng ngoại ô, anh vừa lo lắng vừa mừng vì mình đã gọi điện kịp thời.
Đường Quả không cúp máy, cất điện thoại vào trong túi xách, chống cằm nhìn ra ngoài.
Phố xá phồn hoa chỉ còn lại những chấm đèn lấm tấm, cô vẫn cười như thường.
"Bác tài, chỗ này hình như không phải đường về nhà cháu, bác đi nhầm ạ?"
Tài xế đốt một điếu thuốc, đáp, "Em gái, em chắc không hay ra ngoài hửm? Đây là đường về nhà em. Nếu cảm thấy không chờ được thì cứ ngủ một giấc, đợi đến nơi thì anh gọi dậy."
Tài xế trộm ngắm cô gái ngồi phía sau. Hôm nay hắn thật may mắn, có thể gặp được khách hàng xinh đẹp đến nhường này.
Xem cách ăn mặc, hẳn là con nhà giàu nhỉ?
Thật là ngây thơ đơn thuần. Hắn thích nhất là những cô gái sạch sẽ như vậy, thoạt nhìn không dính khỏi lửa phàm tục.
Hắn thích nhất là nhìn ánh mắt bất lực cùng tiếng kêu thê thảm và gương mặt đẫm nước mắt của các cô, thực sự rất nhu nhược đáng thương.
Tưởng tượng được tình hình sắp xảy ra, hắn cực kì kϊƈɦ động, mặt mũi đỏ tưng bừng. Tốc độ của xe cũng tăng lên, cảnh vật xung quanh chuyển qua chớp nhoáng.
Dần dà ánh đèn lấp lánh chẳng còn nữa. Cô gái ngồi sau dường như không bình tĩnh được, gương mặt xuất hiện chút thấp thỏm khẩn trương. Đôi con mắt bất an kia thật giống như một con nai con đang bị chấn kinh.
Tim tài xế đập thình thịch. Nếu không phải gần đây tổ chức thường xuyên xảy ra chuyện, hắn thật sự muốn dừng ngay ở chỗ không người hành sự.
Cô gái nhu thuận với gương mặt xinh xắn này thật giống một đóa hoa mới nở, khiến người ta không nhịn được muốn tàn phá.
"Bác tài, quay lại. Cháu muốn về nhà. Đây không phải đường về nhà."
Nụ cười của tài xế dữ tợn, tốc độ không giảm, ngược lại còn tăng lên, "Sắp đến nhà rồi, đừng gấp."
"Dừng xe. Tôi muốn xuống xe."
Nhìn cô gáp sắp mở cửa xe, tài xế lấy ra một con dao sắc bén, khoa tay múa chân, "Ngồi im. Bằng không ông đây thịt mày."
"Ngoan ngoãn một chút, không ngày mai không thấy mặt trời."
Gương mặt dữ tợn của hắn khiến cô gái ngồi sau run bần bật, dường như cái gì cũng quên mất, chỉ hoảng sợ nhìn hắn.
Tài xế hài lòng. Cô gái này dường như rất ít ra khỏi cửa, bản năng cầu sống gần như không có, đúng là bớt được một phiền phức.
[Kí chủ, cô trước chắc học ở đại học hí kịch đúng không? Thành thích chắc phải tốt lắm nhỉ?]
Cô gái gương mặt nhỏ tái nhợt, nước mắt tuôn rơi, co vào trong góc ôm mình run lẩy bẩy, thật sự vô cùng nhu nhược đáng thương, giống một đóa hoa nhỏ khiến người thương tiếc.
[Kí chủ, tôi cảm thấy cô có ẩn ý.]
"Mi có nhớ là trong kịch bản có đề cập đến một tổ chức phạm tội cực kì đặc biệt không?" Đường Quả mặt ngoài nhu nhu nhược nhược, mặt trong giao lưu với hệ thống, "Thằng cha tài xế này là thành viên của tổ chức đó."
[Cô sao biết được? Kí ức của nguyên chủ hình như không có hắn mà?]