"Làm sao?"
Trầm Thanh Từ thấp giọng hỏi, cũng dự cảm được điều gì đó.
Dạng hoàn cảnh này, giống như vừa mới trải qua không lâu trước đây . . .
Quả nhiên.
Thiên Thu nhón chân lên, ôm lấy cổ hắn.
Cô cười đến tùy ý, trong mắt phượng lưu chuyển ánh sáng rực rỡ.
Thiên Thu nhẹ giọng nói: "Ngày đẹp cảnh tốt như này, không định làm một chút sự tình thú vị sao?"
". . . Sự tình gì?"
"Ví dụ như, song tu nha."
Trầm Thanh Từ: ". . ."
Hắn mặc dù ngây thơ, không biết cách ở chung cùng người khác.
Nhưng người tu đạo, đối với loại chuyên song tu này cũng không xa lạ gì.
Lúc trước sư tôn hắn vứt xuống mấy quyển sách, liền bao gồm cả phương pháp song tu.
Chẳng qua thiên phú hắn cực cao, khinh thường như thế, đối với loại chuyện này không có hứng thú.
Bởi vậy cho tới bây giờ, bên cạnh Sương Hoa Đạo Quân độ kiếp kỳ chưa từng có người nào.
Người khác coi hắn vô tình vô dục, trên thực tế hắn vẫn có.
Giống như . . .
Hiện tại.
Du͙© vọиɠ cơ hồ xông phá ý chí, muốn liều lĩnh đem cô ôm vào lòng.
Hắn khắc chế bản thân, không rõ đến cùng là vì sao.
Hắn đối với tu vi chính mình luôn tự tin, dù là ma tu cũng không thể mê hoặc hắn, huống chi cô chỉ là một phàm nhân . . .
Trong mắt Trầm Thanh Từ mang theo giãy giụa.
Thiên Thu sát lại càng gần, dùng sức kéo một cái, hắn bị ép cúi người xuống dưới.
Thiên Thu tiến đến bên tai hắn, tiếng nói mềm mại: "Ngươi không phải nói lòng mang chúng sinh sao? Ngược lại để ta xem một chút, ngươi làm sao lòng mang chúng sinh."
Cô một câu hai ý nghĩa, mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trầm Thanh Từ mím môi, muốn quay đầu đi.
Thiên Thu bóp cái cằm hắn, khiến cho hắn nhìn mình, cô tiếp tục nói: "Ngươi không phải nói ta là tâm ma sao?"
"Trốn tránh hữu dụng sao? Hửm?"
Lúc trước Trầm Thanh Từ lần đầu tiên gặp cô, không hề cảm thấy cô sẽ trở thành tâm ma bản thân.
Chỉ cảm thấy nếu như dạy bảo thật tốt, như vậy có lẽ tất cả có thể nghịch chuyển.
Là hắn quá ngây thơ rồi.
Tâm ma . . . Đã sớm trưởng thành, bây giờ đang không ngừng mê hoặc hắn.
Ánh mắt Trầm Thanh Từ càng thêm mờ mịt, hiện lên một tầng sương mù mông lung ánh nước, nhìn tới Thiên Thu.
Ý cười Thiên Thu càng sâu.
"Ngươi muốn làm cái gì, liền làm đi."
"Ta sẽ không phản kháng đâu, tùy ngươi . . ."
Trầm Thanh Từ đã cảm giác được việc cô muốn làm.
Hắn muốn quay đầu ra chỗ khác, lại bị bóp cái cằm không cách nào động đậy.
Hắn là Đạo Quân độ kiếp kỳ, có thể sử dụng pháp thuật làm cô buông tay, nhưng rất có thể tạo thành tổn thương.
Hắn không muốn làm như vậy . . .
Bởi vậy, hắn cũng không tự chủ được mà nhìn vào mắt cô.
Không có chút sát khí, chỉ là dụ dỗ đồ vật hắn đè ép, thoát ly khỏi gông xiềng, triệt để phá hủy lý trí.
Nguyên tội thứ nhất của nhân loại, du͙© vọиɠ.
Mục đích năng lực của cô cũng không phải ở chỗ gϊếŧ người.
Mà là dẫn dụ bọn họ sa đọa càng sâu.
Một tia du͙© vọиɠ xúc động không ngừng lớn mạnh, như sóng triều cuồn cuộn.
Bắt đầu ăn mòn thần trí hắn, phá tan gông xiềng.
Cho dù là Đạo Quân độ kiếp kỳ, hay tu sĩ đã phi thăng, cũng không chạy thoát được một kiếp.
—— tâm ma.
Thiên Thu nhìn đến ánh mắt càng thêm thâm trầm của Trầm Thanh Từ.
Ngón tay trắng tinh như ngọc xoa gương mặt cô, không ngừng dao động, từ đôi mắt cô lại đến cánh môi, lực đạo vuốt ve càng tăng thêm.
Hắn chậm rãi đến gần Thiên Thu.
Trán hai người đυ.ng vào nhau, trên người hắn mang theo mùi hương thanh đạm ngọt ngào, đem cô bap phủ bên trong.
Cô có thể nhìn thấy con ngươi hắn không còn bình tĩnh nữa.
Sau khi sương tuyết thanh lãnh hòa tan, bị du͙© vọиɠ sôi trào bao trùm.
Ý cười trên gương mặt Thiên thu thêm sâu.
Cô nói qua, hắn là của mình, bất kể như thế nào cũng trốn không thoát.
Nếu như không phối hợp, cô cũng không ngại dùng tới một chút thủ đoạn
Trầm Thanh Từ, hắn không có bất kỳ phòng bị nào.
Cuối cùng vẫn là . . .
Trúng chiêu a.
...................................................
# Ai đã đi học chính lại chưa? Học chính nhiều bài tập quá QAQ #