Thiên Thu về tới nơi ban đầu.
Ánh mắt Đế Tinh Diệu dừng trên quần áo cô.
"Quần áo bị bẩn." Hắn nói.
Quần áo vẫn như cũ chỉnh lý sạch sẽ.
Hắn nói như vậy, hiển nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình Triệu Tuyết Hoa lôi kéo quần áo cô.
Thiên Thu đi đến trước mặt hắn.
Thân hình cô, vừa vặn hoàn mỹ phù hợp cùng hắn, tiến đến trong ngực hắn, khóe môi khẽ dương lên: "Bị bẩn, anh giúp em cởi ra."
[ ... ]
Tiểu tỷ tỷ lại bắt đầu tiết mục không biết xấu hổ hàng ngày.
Âm thanh Thiên Thu rơi xuống.
Đế Tinh Diệu hô hấp trở nên nặng hơn: "Cái gì?"
"Em nói ..."
Âm cuối cô cao lên, quan sát thần sắc Đế Tinh Diệu.
Lúc này hắn, chỉ thiếu hai cái lỗ tai thẳng đứng, cái đuôi sau lưng lắc lư, như một chú chó lớn ngạo kiều muộn tao.
Quả nhiên cô cảm thấy hứng thú, trừ bỏ con mồi, còn có tiểu ca ca này.
So với những nhân loại mà cô thấy trước kia, hắn thật là quá đáng yêu, để cho cô nhịn không được lần nữa trêu chọc.
"Em nói —— anh giúp em, là cởi xuống nha." Cô lặp lại.
Đế Tinh Diệu mắt sắc càng sâu.
Cái đuôi phía sau hắn lay động đến cực kỳ vui sướиɠ.
Thiên Thu lại bổ sung: "Có cơ hội."
Đế Tinh Diệu: "..."
Cái đuôi lập tức cụp xuống, cực kỳ làm người thương yêu.
Thiên Thu ngữ khí trấn an: "Sau này sẽ có cơ hội, hiện giờ không phải lúc."
Cô nói xong hơi híp mắt, có chút giống con mèo, gương mặt cọ lung tung trên quần áo hắn.
Khí tức trên người hắn cực kì dễ ngửi, mùi hương bạc hà dịu dàng, say lòng người lại lẫn từng tia ý lạnh, làm sao cũng không thể chán ghét.
"Đừng cọ." Hắn nói.
"Em liền cọ cọ, anh sẽ làm như thế nào." Thiên Thu mập mờ trả lời.
Ngước mắt, nhìn thấy đường cong cái cằm ưu mỹ của hắn.
Thiên Thu liền há miệng cắn.
Cô không hề dùng lực, nhưng nam nhân trước mắt vẫn như cũ kêu lên một tiếng đau đớn, một tay đem cô đè lên cửa sổ thủy tinh sau lưng.
"Em đừng ép anh."
Thiên Thu chớp chớp mắt: "Hừ hừ."
Cô không sợ hãi.
Đế Tinh Diệu ngữ khí nguy hiểm: "Em đừng tưởng rằng, anh sẽ thực sự không làm chút gì đối với em."
"Có thể nha, anh muốn làm cái gì?" Cô rất thẳng thắn trả lời.
"..."
Hắn dứt khoát không nói.
Đế Tinh Diệu cúi người đến, liếʍ láp lấy cánh môi, theo đường cong khẽ nhếch tiến vào.
Thiên Thu híp mắt, hai tay vòng qua eo hắn, trở tay nắm lấy bả vai.
Hắn ăn đến phi thường ưu nhã, nhưng cũng không cho cự tuyệt, trằn trọc mυ'ŧ vào, cánh môi hơi có chút run lên.
Sau nửa ngày, hắn mới thả ra.
Nguyên bản môi mỏng màu sắc nhạt nhẽo, bây giờ nhiễm lên ửng đỏ, cấm dục mị hoặc.
"Ngọt." Hắn nói.
"Ân?"
"Ưa thích." Hắn bổ sung, lỗ tai hơi đỏ lên.
Thiên Thu A... một tiếng.
Đây coi là thổ lộ sao?
Hắn không dừng lại, tiếp tục ăn, lưu lại dấu vết, tuyên bố chủ quyền lãnh địa của mình.
Tiết tấu hô hấp Đế Tinh Diệu hỗn loạn, lưu luyến triền miên.
"Lúc nào, mới có thể tốt."
Trong giọng nói hắn mang theo ủy khuất.
Hắn không ngừng muốn đánh dấu chủ quyền lãnh thổ của mình, còn muốn cả trong lẫn ngoài của cô, đều lưu lại khí tức bản thân.
Thiên Thu một tay xoa tóc hắn, một tay che ánh mắt hắn.
Hắn ngư thế này thật là quá đáng yêu.
Thật sợ mình nhịn không được, sẽ ăn hết hắn.
Cô giống như đang lừa đại sủng vật, nói: "Nhanh."
" Tháng trước, em cũng nói nhanh."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, tựa như để hả giận, kéo xuống bàn tay Thiên Thu che đôi mắt bản thân, cắn lấy một ngón tay cô.
Bộ dáng ngây thơ như vậy, khiến cho Thiên Thu nhịn không được bật cười.
Tiếng nói cô mềm mại: "Ngoan, muộn nhất là cuối tuần sau."
"Tốt nhất là như vâyh..."
Đế Tinh Diệu được dỗ rất lâu, lúc này mới coi như chấp nhận.