Phượng Tử Thời gọi Nam Nhiễm là mẫu thân vô cùng thoải mái, không hề có chút ngượng ngùng nào.
Cho dù vị mẫu thân này chỉ lớn hơn hắn 4 tuổi.
Trong lòng Phượng Tử Thời, Nam Nhiễm có vị trí vô cùng đặc biệt.
Nữ nhân này đã dạy cho hắn rất nhiều thứ.
Nếu không có nàng, có lẽ hắn đã sớm bị mấy người đó đánh chết trong căn nhà hoang kia.
Dù có dùng bao nhiêu ngôn từ cũng không thể biểu hiện hết sự cảm kích và lòng tôn kính của Phượng Tử Thời dành cho Nam Nhiễm.
Việc hắn có thể làm, chỉ có một.
Đó là nghe lời.
Nam Nhiễm vuốt ve chung trà trong tay, đưa lên miệng uống một ngụm, giọng nói nhàn nhạt.
"Dựa vào việc ngươi là con ta. Ta đồng ý với ngươi."
Nghe thấy Nam Nhiễm đồng ý, ý cười trên mặt Phượng Tử Thời càng hiện rõ hơn.
Nam Nhiễm lại hỏi: "Vừa ý cô nương nhà nào?"
"Quận chúa Diệp gia, Diệp Tử Đào."
Động tác uống nước của Nam Nhiễm ngừng lại, hai mắt nhìn lướt qua gương mặt tuấn tú của Phượng Tử Thời.
Cuối cùng vẫn đặt chén trà trong tay xuống.
"Tốt."
Nếu Phượng Tử Thơi cưới Diệp Tử Đào.... có phải sẽ sinh ra một dạ minh châu không?
Nam Nhiễm có hơi tò mò.
...
Mặt khác, ở Diệp phủ.
Mẫu thân Diệp Tử Đào ăn mặc đoan trang, cả người toát ra hơi thở tôn quý.
Thân là chủ mẫu của Diệp gia, đương nhiên bà phải có thủ đoạn và khí chất nên có.
Chỉ là, Diệp mẫu từ trước đến giờ vẫn luôn trầm ổn, hôm nay lại tức giận đến mức hai tay chống eo.
Ở thính đường của Diệp phủ, dùng tay chỉ vào mũi Diệp Tử Đào, mắng.
"Sao ta lại có thể sinh ra một nữ nhi như ngươi chứ? Ngươi nói thử coi, tiểu nhi tử Tống gia của nhà Binh Bộ thượng thư không phải rất tốt hay sao. Tướng mạo tuấn tú, thái độ lịch sự luôn hiểu lễ nghi phép tắc. Ngươi chướng mắt hắn ở chỗ nào? Rốt cuộc ngươi xem thường người ta ở điểm nào?"
Diệp Tử Đào mặc một thân hồng y, cúi đầu moi móng tay.
Nhỏ giọng nói: "Đúng là tướng mạo hắn rất tốt nhưng phẩm hạnh lại không hợp với con. Hậu viện không chỉ có năm tiểu thϊếp mà hàng đêm còn lưu luyến thanh lâu."
Chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng nhất chính là nửa năm trước nàng và hắn ta còn suýt nữa đã đánh nhau ở Bình Thư phường.
Hiện tại nếu nàng đồng ý gả qua, chẳng phải đang tự dâng mình lên để hắn ta chà đạp sao?
Nàng không cần.
Diệp phu nhân bị khuê nữ nhà mình chọc tức đến mức chỉ biết ôm trán.
Một tay còn lại chống bàn.
"Ngươi... ngươi..."
Tuy rất tức giận nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
"Con trai của Binh Bộ thị lang, ngươi cũng không vừa ý. Trưởng tử của phủ Thừa tướng muốn lấy ngươi làm chính thê, ngươi cũng không hài lòng. Còn con đích tử của Hộ Bộ đại nhân và Trấn Viễn tướng quân dùng quân công tới cầu thân với ngươi. Tất cả ngươi đều không đồng ý! Là thế nào? Diệp Tử Đào, cuối cùng ngươi muốn thế nào? Ngươi cho nương một câu trả lời chắc chắn đi. Có phải ngươi muốn chọc ta tức chết không?"
Nói một hồi, ngay cả cái gì đoan trang của quý phu nhân, cái gì gọi là mẹ hiền con hiếu đều bị Diệp phu nhân bỏ qua hết.
Bà cầm lấy chén trà ném về phía Diệp Tử Đào.
May mắn Diệp Tử Đào phản ứng nhanh nên tránh thoát được một kiếp.
Nàng cũng không ngờ lần này lại chọc mẫu thân tức giận đến mức này.
Trong lòng có hơi áy náy, nhỏ giọng nói.
"Mẫu thân, nữ nhi không phải cố ý muốn chọc tức ngài."
Diệp phu nhân đỡ bàn, ngồi xuống ghế.
Dần dần ổn định tâm tình, thở dài.
"Nữ nhi nhà người khác chưa cập kê(*) đã đính hôn với người ta. Còn ngươi thì sao? Ngươi đã cập kê được bảy năm. Đã thành gái lỡ thì, ngươi là muốn tức chết nương đúng không!"
Vừa nói, Diệp phu nhân vừa nắm chặt tay đánh xuống bàn hai cái.
Sốt ruột đến mức không chịu được.
Nhưng nói đến cũng lạ.
Thời điểm nữ nhi vừa tới tuổi cập kê không lâu, có không ít mối hôn sự tìm đến cửa, nối liền không dứt.
Bà thân là mẫu thân đương nhiên phải chọn cho nữ nhi của mình một trượng phu có xuất thân trong sạch, tính tình thật tốt.
Nhưng những người bà vừa ý lại rất nhanh đã cưới vợ.
Hơn nữa nữ nhi ngày nào cũng theo Vương phi chạy khắp nơi.
Không hề có ý nghĩ muốn lấy chồng, nên bà mới để nàng rong chơi ở bên ngoài thêm một thời gian.
Ai ngờ, chơi một hồi lại chơi tận 6 năm.
...
(*) Cập kê (及笄): Kê 笄 là vật trang sức dùng để cài tóc, giữ búi tóc cho chặt. "Cập kê" còn được gọi là "kí kê" 既笄. Theo cỗ lễ, con gái ngày xưa đến 15 tuổi thì vấn tóc lên, làm lễ cài kê, dùng cây kê để cài tóc, mang ý nghĩa đã đến tuổi có thể đính hôn.