Tiểu Hắc Long
[ký chủ, sở dĩ cô có thể nhìn thấy hào quang phát ra từ trên người hắn bởi vì Trình giáo thảo(1) là Thiên Đạo chi tử (2) của thế giới này. Cũng vì hắn là nam chính, được Thiên Đạo phù hộ cho nên khác với tất cả mọi người.]
(1) giáo thảo: "thảo" ở đây ý chỉ một người con trai đẹp, cũng giống như chữ "hoa" trong "hoa khôi, hoa hậu" là dùng để chỉ một người con gái đẹp. "Hệ thảo" là hotboy của khoa. "Giáo thảo" là hotboy của trường, là một chàng trai đẹp, học giỏi, có gia thế.
(2) Thiên đạo chi tử: đứa con của Thiên đạo
Ánh mắt của Nam Nhiễm vẫn luôn đặt trên người thiếu niên kia, nhìn trái nhìn phải.
Nửa ngày sau.
"A!"
Lười nhác lên tiếng, cũng không biết cô có nghe lọt tai những lời hệ thống không.
Tiếp theo, Nam Nhiễm lại tiếp tục đi vào trường học.
Tìm được lớp của mình, ban 8 năm hai, Nam Nhiễm liền đẩy cửa bước vào.
Tự nhiên ngồi vào chỗ của bản thân. Nhưng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cô liền nằm úp xuống, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm của ai đó.
"Tiểu Nhiễm? Tiểu Nhiễm?"
Nam Nhiễm mở to hai mắt, đôi mắt khẽ lướt qua bóng dáng trước mặt, lười nhác đáp lại một tiếng.
"Có việc?"
Nam Đồng đứng ở bên cạnh sửng sốt không thôi.
Hôm nay Nam Nhiễm bị làm sao vậy?
Lúc trước không phải còn rất nhiệt tình với mình sao.
Sao lần này lại tỏ ra lãnh đạm như vậy?
Bất quá chỉ một lát sau, Nam Đồng liền hồi phục tinh thần, cười vài tiếng.
"Tiểu Nhiễm, em đã đưa thư giúp chị chưa?"
Nam Nhiễm nghe có chỗ hiểu cũng có chỗ không hiểu.
Thư?
Cô móc từ cặp sách ra một phong thư màu hồng, rồi giơ lên.
"Cái này?"
Nam Đồng gật đầu.
"Đúng vậy, mau giúp chị đưa đi. Chị hứa sau khi em làm xong, buổi tối chị sẽ mời em ăn một bữa thật ngon."
Nam Nhiễm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía Nam Đồng.
Lặp lại lời vừa rồi.
"Đồ ăn ngon?"
Nam Đồng cười ôn nhu.
"Đúng vậy, em muốn ăn cái gì, chị đều có thể mua cho em."
Nam Nhiễm cầm lá thư bằng hai ngón tay sau đó đứng thẳng lên hăng hái đi ra ngoài.
Chờ Nam Nhiễm vừa rời khỏi.
Tiểu Hắc Long nhịn không được khinh bỉ một tiếng.
[ký chủ, thật không ngờ ngươi lại có thể bị đồ ăn mua chuộc]
Thanh âm nhàn nhạt của Nam Nhiễm vang lên như có như không đáp lại lời của hệ thống.
"Ta cũng không nghĩ tới Tiểu Hắc lại giống một tiểu cô nương, thích dong dài không dứt."
Tiểu Hắc Long đã bao giờ cãi nhau với người khác? Cho nên chỉ có thể im lặng, nghẹn cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu.
[ta không phải Tiểu Hắc, ta là Tiểu Hắc Long, ta, ta không phải tiểu cô nương]
Càng nói âm thanh càng nhỏ lại.
Tính đàn bà là có ý gì?
Mới làm hệ thống lần đầu tiên, cho nên có một số từ ngữ hắn vẫn không hiểu được.
Nam Nhiễm đi được vài bước thì bỗng nhiên đứng lại.
Quan sát xung quanh một chút.
Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào?
Còn có.
Bức thư này là gửi cho ai?
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát.
A, là gửi cho thiếu niên phát sáng mà cô đã thấy ở cửa trường học?
Nhớ ra mục tiêu, cô tiếp tục bước thẳng về phía trước.
Trong trường học có tiếng chuông vang lên, mọi người nhanh chóng chạy về phòng học thế nên vào lúc này đằng sau vườn trường không một bóng người.
Dạo quanh một vòng, cô lại về tới khu dạy học.
Đang chuẩn bị đi lên trên.
Liền nghe được tiếng bước chân truyền từ trên cầu thang xuống.
Cô không chút để ý, ngẩng đầu nhìn nhìn.
Giây tiếp theo, tầm mắt liền dừng lại.
Nam nhân đứng ở đầu hành lang kia toàn thân đều đang phát sáng.
So với những viên Dạ minh châu cô cất trong không gian còn sáng hơn một bậc.
Viên minh châu lớn như vậy, hơn nữa còn là một người sống.
A!!!
Thật muốn!!!
Bạch Phong từng bước chậm rãi đi xuống cầu thang, liền cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt lạnh băng nhìn về phương hướng kia.
Hai người đối diện nhau.
Trên người thiếu nữ mặc một bộ đồng phục của Cao trung Đế Đô.
Dáng người cao gầy nhưng thập phần quyến rũ.
Cổ áo mở hai nút làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Cả người đều toát lên vẻ lười biếng khó tả.
Trong tay thiếu nữ cầm một phong thư màu hồng phấn không biết là gửi cho ai.
Sau khi quan sát đánh giá một hồi, hắn liền dời đi tầm mắt của mình.
Thần sắc lạnh nhạt không một chút biến động.
Tiếp tục dọc theo cầu thang mà đi xuống lầu.
Nhưng sau đó lại phát hiện sau lưng mình có thêm một cái đuôi nhỏ.
Hắn đi đến chỗ nào, thiếu nữ phía sau liền theo hắn đến chỗ đó.
Vừa đi vừa nhìn hắn như một món bảo bối mới mà cô vừa phát hiện ra.
Cho đến lúc đi đến cửa phòng Hội Học Sinh.
Hắn mở cửa, đi vào, chuẩn bị đóng cửa thì...
{Bang}
Một bàn tay chặn lại cánh cửa sắp đóng lại.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Bạch Phong không chút cảm xúc nhìn thiếu nữ đứng trước mặt hắn.
Hiếm khi Nam Nhiễm cảm thấy hứng thú với một thứ gì như vậy. Cả khuôn mặt của cô đều hiện lên hai chữ "cao hứng".
"Dạ minh châu, về sau anh đi theo tôi đi. Tôi đảm bảo sẽ tìm một l*иg sắt thật lớn, sau đó đặt anh vào trong đó, đem trưng bày thật đẹp."