Thời Yên cuối cùng vẫn bị Lục Cảnh Nhiên kéo đi chụp ảnh cưới lẫn nữa, về phần Lục Cảnh Nhiên mặc nữ trang, tuy rằng không thể treo ở hiện trường hôn lễ, nhưng treo ở nhà tự thưởng thức vẫn rất tốt.
Đương nhiên, suy nghĩ này không cần nói cho Lục Cảnh Nhiên.
Chụp xong ảnh cưới trở về, vừa vặn có bạn Lục Cảnh Nhiên hẹn ăn cơm, Lục Cảnh Nhiên dẫn Thời Yên cùng tới chỗ hẹn ở Thiên Hạ cư.
Trong phòng VIP chỉ có một người đàn ông, Lục Cảnh Nhiên dẫn Thời Yên đi vào, giới thiệu với cô: "Đây là Chân Nghĩa, bạn nối khố của anh, đây là Thời Yên."
"Thời tiểu thư, chào cô." Chân Nghĩa đứng lên, sửa lại tây trang trên người, vươn tay về phía Thời Yên. Anh ta và Lục Cảnh Nhiên quen nhau nhiều năm, anh ta biết Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn tìm một cô gái, hiện tại cậu ấy cuối cùng cũng tìm được.
Thời Yên cười với Chân Nghĩa, đang định bắt tay anh ta, Lục Cảnh Nhiên "bốp" một tiếng, hất tay Chân Nghĩa ra.
"Ngồi đi." Anh kéo Thời Yên ngồi xuống. Thời Yên mím môi, hành động vừa rồi của Lục Cảnh Nhiên có thể nói rất không lễ phép. Cô đặc biệt nhìn thoáng qua Chân Nghĩa, đối phương ngược lại có vẻ không để ý, còn cười như không cười mà nhìn Lục Cảnh Nhiên: "Không phải nhỏ mọn như vậy chứ, bắt tay cũng không cho phép à?"
Lục Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng: "Từ nhỏ đến lớn, cô gái bắt tay với cậu cuối cùng đều thành bạn gái cậu."
Thời Yên: "......"
Oa, may mắn vừa rồi cô không bắt tay với anh ta, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Mặt Chân Nghĩa cứng lại, sau đó cười nói với Thời Yên: "Cô đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta chính là không muốn cô bắt tay với đàn ông khác."
"Ha ha." Lục Cảnh Nhiên cười lạnh.
Thời Yên cũng cười làm lành, nhân cơ hội nhìn Chân Nghĩa nhiều hơn, anh ta xác thật rất tuấn tú, là kiểu mà con gái thích nhất, lời nói Lục Cảnh Nhiên vẫn có sức thuyết phục.
Bọn họ ngồi xuống, Chân Nghĩa kêu người phục vụ mang đồ ăn lên, Thời Yên treo áo khoác của mình ở một bên, một lá bài poker rơi ra từ trong túi, là hôm nay Lục Cảnh Nhiên viết cho cô, cô thuận tay nhét trong túi áo.
Chân Nghĩa nhìn lá bài poker kia, nói với Thời Yên: "Hình vẽ trên lá bài của Thời tiểu thư rất thú vị."
"Thế hả?" Thời Yên nhìn qua có chút vui vẻ, "Là tôi tự vẽ á!"
Chân Nghĩa cũng có chút hứng thú: "Có thể cho tôi xem không?"
"Không thể." Lục Cảnh Nhiên trả lời thay Thời Yên. Thời Yên nhấn vài cái trên điện thoại, đưa hình ảnh cho anh ta xem: "Chính là như vậy."
Chân Nghĩa nhìn một hồi, ngẩng đầu hỏi cô: "Thời tiểu thư, tôi có thể in hình cô vẽ lên mẫu ô che mưa mới của chúng tôi không?"
Thời Yên hơi sửng sốt: "Ô che mưa?"
"Đúng vậy." Chân Nghĩa lấy ra một tấm danh thϊếp, đưa cho Thời Yên, "Công ty chúng tôi gần đây đang đau đầu vì tranh minh họa trên ô che mưa, tôi xem không ít tác phẩm của các nhà vẽ tranh minh họa, đều cảm thấy thiếu điểm gì đó, cái này của cô tôi cảm thấy vừa vặn."
Thời Yên cúi đầu nhìn danh thϊếp trên tay mới phát hiện công ty Chân Nghĩa là nhà sản xuất đồ chơi và văn phòng phẩm lớn nhất cả nước, sản phẩm công ty bọn họ rất được trẻ con ưa chuộng, ngay cả Thời Yên khi còn nhỏ cũng ước có một bộ.
"A, tôi biết công ty các anh! Khi còn nhỏ tôi rất hâm mộ mấy bạn dùng văn phòng phẩm của công ty các anh!"
Chân Nghĩa ra vẻ khiêm tốn nói: "Thời tiểu thư có thể thích tôi rất vinh hạnh."
"Vừa rồi anh nói muốn in tranh minh họa của tôi lên ô hả?"
"Đúng vậy, nếu cô đồng ý."
"Chờ một chút, hy vọng hai người hiểu, hiện tại chủ nhân bức tranh, là tôi." Lục Cảnh Nhiên mạnh mẽ ngắt cuộc nói chuyện của hai người.
Chân Nghĩa nói: "Bức tranh không phải Thời tiểu thư vẽ sao?"
"Là cô ấy vẽ, nhưng cô ấy tặng cho tôi, tôi không muốn in nó lên ô của các cậu."
Chân Nghĩa nhìn về phía Thời Yên, Thời Yên im lặng một lát, nói: "Không sao, tôi còn rất nhiều bức, đều để ở nhà, về tôi gửi cho anh, anh nhìn xem có thích hợp hay không."
"Được, cảm ơn nhiều."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Hôm nay không phải tới ăn cơm sao, vì sao lại thành nói việc làm ăn rồi!
Thời Yên không nghĩ tới mấy bức tranh mình vẽ lúc nhỏ lại có người thưởng thức, dọc đường về đều vô cùng vui vẻ. Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đầy mùi chua hỏi cô: "Vui vẻ như vậy?"
"Đương nhiên rồi, vậy mà có người thưởng thức tranh của em!"
"Rất lạ sao, anh rất thích mà."
"Anh không giống."
Lục Cảnh Nhiên không vui: "Sao anh không giống?"
"Anh không khách quan, anh rất có thể là yêu ai yêu cả đường đi!"
Lục Cảnh Nhiên im lặng một trận, bật cười: "Em còn rất tự tin."
"Chẳng lẽ không phải sao? Không nghĩ tới ngoài anh, còn có người thưởng thức tài hoa của em!"
"......" Lục Cảnh Nhiên thấy cô vui như vậy cũng không nỡ ngăn cản cô, chẳng qua bức tranh kia có ý nghĩ đặc biệt với anh, anh không muốn nó bị in trên ô che mưa trong tay người khác, "Em tặng bức tranh kia cho anh rồi, không được phép bán, bức khác tuỳ em."
Thời Yên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, không nhịn được bật cười: "Anh thật sự thích như vậy sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy lát em tìm lại tranh rồi cho anh chọn trước, chọn xong còn lại thì cho Chân tổng xem."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Tổng giám đốc công ty lớn như Chân Nghĩa...... Bỗng nhiên hơi đau lòng cho cậu ta.
Thời Yên cuối cùng đã gửi ba tấm hình cho Chân Nghĩa, Chân Nghĩa thật đúng là coi trọng một bức, rất mau sai thư ký ký hợp đồng với cô, mua bản quyền. Có lẽ nể mặt Lục Cảnh Nhiên, số tiền nhuận bút cao hơn thị trường rất nhiều, Thời Yên nhận được tiền, vui hớn hở mời Lục Cảnh Nhiên ra ngoài ăn cơm.
Bản nhạc đệm này trôi qua không lâu, hôn lễ Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, bố mẹ Lục Cảnh Nhiên cũng trở về từ nước ngoài, hẹn gặp mặt Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên.
Thời Yên là điển hình gả vào hào môn, trong lòng không chắc, sợ bố mẹ Lục Cảnh Nhiên ghét bỏ bỏ.
"Nếu mẹ anh cho em 50 triệu bảo em rời anh, em nên làm cái gì bây giờ?" Thời Yên nằm ở trên giường, hỏi Lục Cảnh Nhiên bên cạnh. Lục Cảnh Nhiên trong bóng đêm cười một tiếng, kéo Thời Yên vào lòng mình: "Vậy em nhận lấy đi."
"Thật hả?" Mắt Thời Yên sáng lên nhìn anh.
Lục Cảnh Nhiên nhéo eo cô như trừng phạt, anh biết cô sợ ngứa chỗ đó nhất: "Mẹ bảo em rời khỏi anh, lại không có cách bắt anh rời khỏi em, cho nên hai chúng ta vẫn ở bên nhau."
Thời Yên cảm thán: "Oa, anh lừa cả tiền của mẹ mình ư?"
Lục Cảnh Nhiên ôm cô bật cười, sau đó mới nói bên tai cô: "Được rồi, đừng miên man suy nghĩ, ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi gặp họ."
"Ha, vậy nếu mẹ anh và em cùng rơi vào trong nước......"
"Em không muốn ngủ đúng không?" Lục Cảnh Nhiên xoay người đè trên người cô, "Anh không ngại làm chuyện khác."
"...... Ngủ ngon!" Thời Yên nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Lục Cảnh Nhiên cười hôn lên môi cô, nói "ngủ ngon" rồi nằm xuống cạnh cô.
Ngày hôm sau vì gặp bố mẹ Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên long trọng trang điểm một chút, địa điểm gặp mặt là đại trạch nhà họ Lục, tình tiết đáng sợ trong tưởng tượng của Thời Yên không xuất hiện, mẹ anh không cho cô 50 triệu, cũng không hỏi vấn đề cơ bản "rơi vào trong nước".
Hai vị gia trưởng chỉ dặn dò bọn họ phải sống chung thật tốt, bao dung nhau, sau đó hưng phấn nói với bọn họ kiến thức về cuộc sống nước ngoài.
Sau khi trở lại biệt thự của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên nặng nề than thở, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thời Yên nói: "Không có 50 triệu rồi."
Lục Cảnh Nhiên cười hôn cô, nói: "Lát anh chuyển cho em."
"Như vậy mọi người sẽ cho rằng em ham tiền của anh mới ở cùng anh." Thời Yên ngửa đầu nhìn anh, "Cho nên lúc anh chuyển tiền đừng để người khác biết."
Lục Cảnh Nhiên ôm cô cười thành tiếng.
Quản gia trong nhà chưa từng thấy Lục Cảnh Nhiên cười sang sảng như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, từ khi Thời tiểu thư dọn tới, số lần cậu ấy cười rõ ràng tăng lên nhiều.
À, không đúng, phải sửa thành phu nhân mới đúng.
Hôn lễ cử hành vào một ngày hoàng đạo tháng mười, hiện trường có rất nhiều tân khách, Thời Yên cực kỳ sợ Lục Cảnh Nhiên làm lại cái bánh kem Mary Sue đường kính mười mét, may mắn, bởi vì không tìm thấy khuôn và lò nướng lớn như vậy, cuối cùng anh vẫn từ bỏ.
Hiện trường còn treo tất cả ảnh CG mà Thời Yên lưu lại ngoại trừ ảnh Lục Cảnh Nhiên mặc nữ trang, tân khách hiện trường sôi nổi cảm thán, hai người này tới bao nhiêu nơi thay bao nhiêu quần áo để chụp ảnh.
Tiếng chuông 12 giờ vang lên, hai người dưới sự chứng kiến của cha xứ và tân khách trao nhau tuyên thệ, trao nhẫn cưới, chính thức kết thành vợ chồng. Những người thân bạn bè hoài nghi Lục Cảnh Nhiên nhiều năm không tìm đối tượng là bởi vì xu hướng giới tính có vấn đề cũng cảm động mà yên tâm.
Sau hôn lễ của hai người không mấy ngày, công ty Chân Nghĩa đưa mẫu ô mới ra thị trường, ngoài dự đoán của Thời Yên, cái này lại lập tức trở này mẫu ô nổi tiếng trên mạng, không chỉ trẻ con thích, ngay cả người lớn cũng thích.
Công ty Chân Nghĩa muốn liên hệ với cô, tranh thủ hợp tác cùng cô nhiều hơn, nhưng mà tất cả điện thoại đều bị trợ lý Lục Cảnh Nhiên ngăn lại.
"Tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc đi hưởng tuần trăng mật rồi, trong nửa năm có lẽ ngài cũng không liên lạc được với họ, đúng vậy, tôi biết ngài muốn tìm phu nhân tổng giám đốc, tìm phu nhân tổng giám đốc còn khó hơn tìm tổng giám đốc, cần phải hẹn trước với tổng giám đốc."
"......"
Thật vất vả chờ đến khi Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên hưởng tuần trăng mật trở về, công ty Chân Nghĩa không chịu từ bỏ lại lần nữa liên hệ với bọn họ, vẫn như cũ bị trợ lý ngăn lại.
"Chào ngài, đúng vậy, vẫn là tôi. À, ngại quá, hiện tại tìm phu nhân tổng giám đốc càng khó, bởi vì phu nhân tổng giám đốc mang thai, đúng vậy, cảm ơn. Trước khi phu nhân tổng giám đốc sinh tiểu baby, e là ngài không gặp được cô ấy, sau khi sinh còn phải ở cữ bồi bổ thân thể......"
Chân Nghĩa trực tiếp đến nhà Lục Cảnh Nhiên.
Thời Yên thật sự mang thai, điểm này trợ lý không nói dối, lần đầu tiên làm bố, Lục Cảnh Nhiên cũng khẩn trương đến kỳ cục. Thời Yên nói ở trong trò chơi đã sinh mấy lần, nhưng trò chơi chính là Lục Cảnh Nhiên tự mình khai phá, anh đương nhiên rõ ràng trò chơi và hiện thực khác nhau.
Thời Yên mới mang thai, bụng chưa có biến hoá rõ ràng, Lục Cảnh Nhiên đã như lâm đại địch, bạn nối khố tới nhà cũng không cho sắc mặt tốt.
Dưới gương mặt lạnh lùng của anh, Chân Nghĩa nói xong kế hoạch hợp tác với Thời Yên, Thời Yên vui vẻ đồng ý. Chân Nghĩa có mang theo hợp đồng, bút cũng chuẩn bị tốt, Lục Cảnh Nhiên lại không cho Thời Yên ký tên: "Vợ à, giờ em đang mang thai, không thể làm việc vất vả như vậy."
"Em cảm thấy không vất vả, vẽ chút tranh minh hoạ thôi mà, còn có thể xem như dưỡng thai nữa!"
Lục Cảnh Nhiên không vui nhìn cô. Thời Yên bóp mặt anh, nói: "Về sau chờ con chúng ta sinh ra có thể dùng văn phòng phẩm mà em vẽ tranh minh hoạ, không phải rất tốt sao?"
Chân Nghĩa bị động tác bóp mặt Lục Cảnh Nhiên của cô dọa sợ, đám anh em họ biết rõ tính tình Lục đại thiếu, ngày thường dựa gần cậu ta chút cậu ta cũng tỏa khí lạnh, ai dám bóp mặt cậu ta.
Cũng chỉ có Lục phu nhân to gan như vậy.
Lục Cảnh Nhiên ngược lại bị lý do này của Thời Yên thuyết phục, nhưng nghiêm khắc quy định thời gian làm việc mỗi ngày của cô, không thể quá giờ.
Lúc văn phòng phẩm mời Thời Yên vẽ tranh minh hoạ được ra mắt, bé cưng trong bụng cũng rốt cuộc cũng ra đời. Lục Cảnh Nhiên thích có con gái, tự nhiên là vô cùng vui vẻ, anh ôm bé cưng đến trước mặt Thời Yên trước mặt, bảo cô đặt tên.
Lúc này Thời Yên mới phát hiện một vấn đề: "Công ty của anh, Cảnh Thời, có phải lấy từ tên hai chúng ta không?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Giờ em mới phát hiện?"
"......" Thời Yên im lặng một chút, nói, "Nếu anh biết đặt tên như vậy thì trực tiếp đặt tên cho con đi, em ghét nhất đặt tên."
"Thật sao? Sao anh nhớ hình như em rất am hiểu?" Lục Cảnh Nhiên không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười.
Thời Yên nhướng mày nói: "Anh nói Louis Cẩu Đản XIII sao?"
Lục Cảnh Nhiên cười nói: "Về sau có cơ hội, lại mời em đi chơi trò chơi."
"Thế nam chính vẫn là anh sao?"
"Chỉ có thể là anh."
Thời Yên bĩu môi: "Nếu không, con gái là Lục Mỹ Lệ đi."
HOÀN