Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 39: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (7)

Đào Thanh bị Lục Cảnh Nhiên dọa chạy khỏi vương phủ, lúc ra, hắn còn không nhịn được oán giận trong lòng, rõ ràng Lục huynh lại không thích Vương phi, tội gì còn cứng rắn giữ người ta lại bên mình cơ chứ! Thả nàng tự do không được à!

A, còn không cho hắn tới vương phủ, hắn còn không hiếm lạ đâu!

Lục Cảnh Nhiên đuổi Đào Thanh đi xong, nỗi lòng vẫn không bình phục, một mình hắn ở trong phòng làm việc một lát, quyết định đi hoa viên tìm vương phi của hắn.

Đang là mùa xuân, đúng là thời tiết trăm hoa nở rộ, hoa viên trong vương phủ được chăm sóc rất khá, mùi hoa dịu nhẹ, chim hót líu lo.

Thời Yên còn ở hoa viên ngắm hoa chưa đi, thậm chí còn đang suy nghĩ dọn cơm trưa tới hoa viên để ăn. Lục Cảnh Nhiên ở một bên nhìn cô giây lát, nghe thấy cô còn ngâm nga câu hát, đi lên nói với cô: "Tâm trạng rất tốt?"

Thời Yên hoàn toàn không nhận thấy được hắn đi tới, hắn đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng. Cô quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Nhiên, kinh ngạc trên mặt bị ý cười thay thế: "Vương gia, thân thể chàng đỡ rồi à? Nhìn qua có tinh thần rất nhiều."

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, đứng bên cạnh cô ngắm hoa trước mặt, "Hôm nay ngươi gặp Đào Thanh?"

"Đào Thanh?" Thời Yên nghĩ ngợi, cười nói với hắn, "À, chàng nói tiểu công tử phủ tướng quân ấy hả? Gặp rồi, một người rất thú vị."

Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lát, nhìn về phía cô: "Ngươi cảm thấy bổn vương rất không thú vị?"

"......" Thời Yên cũng trầm mặc một lát, hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ vương gia cảm thấy bản thân rất thú vị?"

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Hắn mím môi, xoay người rời đi. Thời Yên nhìn bóng dáng hắn, phụt một tiếng bật cười.

Vương gia chính là đặc biệt tới đây hỏi cô vấn đề này? Thế này không phải là hắn ghen tị chứ.

Tiểu Mãn ở một bên vẻ mặt nôn nóng nhìn cô, sao vương phi lại chọc vương gia tức giận rời đi rồi, còn cười vui vẻ như vậy nữa chứ!

Buổi tối, Lục Cảnh Nhiên nhận được tin tức, lại một mình tới thuyền hoa. Trong phòng Thúy Oánh, Hà Chí Quốc và Lục Cảnh Hành đã tới rồi. Lục Cảnh Nhiên tới sau bình phong, hỏi bọn họ: "Có chuyện gì?"

Hà Chí Quốc nói: "Nghe nói ngươi cùng Đào Thanh phủ tướng quân  giao hảo?"

Lục Cảnh Nhiên không biết hắn có ý đồ gì, nói thẳng: "Trước hôm nay còn có chút giao tình."

"......" Hà Chí Quốc trầm ngâm một chút, nói, "Cũng thế, dù sao hắn cũng có tiếng bao cỏ, chuyện Đào gia, hắn không nhất định biết chuyện."

Lục Cảnh Nhiên hơi giật giật khóe miệng, không lên tiếng. Hà Chí Quốc nhìn hắn, tiếp tục nói: "Chúng ta cùng Đào Bình liên lạc, hắn hẹn chúng ta ngày mai ở ngoài thành cùng mưu đại sự. Đào Bình kiêu dũng thiện chiến, trong tay cũng có binh lính huấn luyện bài bản, điều này đối chúng ta mà nói là cơ hội tốt. Chẳng qua, chúng ta không xác định lần gặp mặt này có phải hắn bày Hồng Môn Yến hay không."

Đào gia quân là một lực lượng không thể khinh thường, bên Thái Hậu tự nhiên cũng nhìn chằm chằm vô cùng, lần này chuyện cùng Đào Bình tiến hành thuận lợi đến như thế, nói không chừng chỉ là một vở diễn gậy ông đập lưng ông.

Trong lòng Lục Cảnh Nhiên rõ ràng ý của  Hà Chí Quốc, hắn nhìn qua, không biểu cảm nói: "Ngươi tính toán làm như thế nào?"

Hà Chí Quốc nói: "Ngày mai ta và ngươi đi gặp Đào Bình."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ta không ở vương phủ, sẽ khiến người ta hoài nghi."

Hà Chí Quốc cười nói: "Không sao, ngươi không ở hai ngày này, để Hành Nhi tới vương phủ." Chỉ ở hai ngày thôi, hẳn là không có trở ngại.

Lục Cảnh Hành bên cạnh hắn tháo mặt nạ, nhìn Lục Cảnh Nhiên cười cười: "Ta đã thật nhiều năm không tới vương phủ, còn có chút chờ mong."

Lục Cảnh Nhiên không nói chuyện, hắn tồn tại vốn dĩ chính là vì chắn đao thay Lục Cảnh Hành.

"Các ngươi ở chỗ này trao đổi quần áo, hai ngày sau, vẫn là ở chỗ này đổi trở về."

Lục Cảnh Nhiên cùng Lục Cảnh Hành từ dáng người đến tướng mạo đều giống nhau như đúc, cho nên y phục đối phương mặc ở trên người mình vẫn rất vừa người. Lục Cảnh Hành nhìn y phục trên người mình, tựa hồ rất vừa lòng: "Lâu lắm không có trở lại làm bản thân, ngay cả vương phi mới tới vương phủ ta cũng chưa gặp qua một lần."

Lục Cảnh Nhiên bỗng dưng nhìn về phía hắn, ngữ khí mang ý cảnh cáo: "Nàng là thê tử của ta, ngươi cách xa nàng một chút."

Lục Cảnh Hành sửng sốt trong chớp mắt, nhìn hắn nở nụ cười: "Ngươi như thế lại làm ta càng thêm tò mò về nàng."

Lục Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh hắn, nhìn thẳng hắn nói: "Ta không nói giỡn với ngươi."

Lục Cảnh Hành làm một động tác đầu hàng, liên tục nói: "Đã biết đã biết, thật là hiếm khi nhìn thấy ngươi nghiêm túc như vậy."

Hắn nhìn về phía Hà Chí Quốc, cáo biệt hắn: "Ta đi trước, ngoại công."

"Ừ, ở vương phủ phải chú ý an toàn, đồ vật Bạch Lộ đưa ngươi đừng ăn."

"Dạ dạ, đã biết." Hai ngày này hắn đều đi quấn lấy vương phi kia, đó vốn dĩ là vương phi của hắn mà.

Đương nhiên, lời trong lòng này không thể để Lục Cảnh Nhiên biết.

Lục Cảnh Hành từ trên thuyền ra ngoài, liền thấy Bạch Lộ cạnh giữ ở bờ sông phía xa xa, ở trong lòng cười nhạo một tiếng. Hắn làm bộ không phát hiện, kêu một con thuyền đi về bờ.

Lúc lên bờ, Bạch Lộ đã không thấy bóng người, chắc là đi trước hồi phủ, Lục Cảnh Hành cũng không lưu lại ở trên đường, trực tiếp quay trở về vương phủ.

Bóng đêm đã bao trùm, đại môn vương phủ đóng lại, Lục Cảnh Hành gõ gõ cửa, liền có người tiến lên mở cửa cho hắn: "Vương gia, ngài đã về......"

Khương tổng quản còn chưa nói xong, liền đông cứng mà gián đoạn. Hắn đi theo Lục Cảnh Nhiên nhiều năm, không dám nói rõ hắn như lòng bàn tay, nhưng cũng sẽ không lẫn lộn Lục Cảnh Hành và hắn.

Người này mặc quần áo vương gia lúc đi, tướng mạo cũng giống hắn như đúc, nhưng hắn biết, đây là một người khác.

Vương gia chân chính, đã trở lại.

"Khương tổng quản, không mời ta vào sao?"

Thanh âm của Lục Cảnh Hành lôi thần trí Khương tổng quản trở lại, hắn vội tránh người, mời Lục Cảnh Hành vào vương phủ. Trong lòng hắn bây giờ bất ổn, không phải lo lắng đắc tội vị chính chủ này, mà là lo lắng tình cảnh của Lục Cảnh Nhiên.

Hắn nhất định bị phái đi làm chuyện nguy hiểm, bọn họ vẫn luôn là như thế này.

"Yên tâm, thuận lợi, hai ngày sau hắn sẽ trở về." Lục Cảnh Hành nhìn ra tâm tư của Khương tổng quản, lên tiếng trấn an một câu. Khương tổng quản hành lễ với hắn, muốn dẫn hắn Lê Hoa viện, không ngờ đối phương lại nói: "Không vội, chúng ta đi trước nhìn xem Vương phi."

Ở trong lòng Khương tổng quản, chủ tử của hắn là Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên đối xử với Thời Yên bất đồng, hắn so với ai khác cũng rõ ràng, hiện tại vị này lấy thân phận vương gia, nói muốn đi gặp Vương phi, hắn không vui, nhưng hắn cũng không có lập trường ngăn cản hắn.

Dù gì thì hắn mới là chủ nhân vương phủ chân chính.

Hắn đi theo Lục Cảnh Hành tới chính phòng, hiện tại Vương phi còn chưa ngủ. Tiểu Mãn vẫn luôn canh giữ ở ngoài phòng, xa xa nhìn thấy Lục Cảnh Hành lại đây, liền vội chạy vào phòng thông báo: "Phu nhân, vương gia tới!"

Thời Yên sửng sốt, Lục Cảnh Nhiên tới? Thời gian này?

Hai người bọn họ thành thân đã nhiều ngày, hắn không bước một bước vào chính phòng, hôm nay sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt? Chẳng lẽ là buổi sáng Đào Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Sớm biết rằng chiêu này hữu dụng như vậy, cô sớm bảo huynh đệ trên núi xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Cầm lấy lược đơn giản chải tóc hai lượt, Thời Yên đứng lên, mở cửa, thấy vương gia vừa lúc đi đến trong viện.

Lục Cảnh Hành nhìn thấy cô, đầu tiên là ngây người một chút, vị thê tử lấy danh nghĩa hắn cưới vào cửa, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn nghe qua không ít đồn đãi về nàng, phần lớn là không tốt, nhưng sau khi thấy người thật, hắn cảm thấy những lời đồn đãi đó cũng không có ý nghĩa gì.

Người kia nhìn qua xinh đẹp như vậy, tóc dài đen nhánh, mắt to sáng ngời, môi đỏ chúm chím, kết hợp với nhau thành một vẻ đẹp khiến người kinh tâm động phách.

Hắn vẫn luôn cho rằng hôn sự này bị lão tặc Thời Thành Tế kia lừa, hiện giờ xem ra, cũng không có thực lừa.

Thời Yên vốn vui rạo rực mà ra đón, tưởng đầu gỗ Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc thông suốt, kết quả thấy rõ người trước mặt, bước chân cô ngừng lại.

Người này, không phải Lục Cảnh Nhiên của cô. Cô cũng không biết cô nhận ra như thế nào, nhưng chính là cảm thấy không phải hắn. Nhưng bọn họ có một gương mặt giống nhau như đúc, hắn là...... Lục Cảnh Hành chân chính?

"Vương phi, còn chưa nghỉ ngơi sao?" Lục Cảnh Hành đi lên trước, nhìn cô nói.

Thời Yên mỉm cười với hắn, thái độ lãnh đạm không ít: "Vương gia không phải cũng mới nghe xong tiểu khúc trở về sao?"

Lục Cảnh Hành tự nhiên quy kết phản ứng này của cô thành cáu kỉnh, không biết sao, không những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị: "Vương phi đang ghen? Ta thật sự chỉ đi nghe tiểu khúc, không làm cái gì khác."

Thời Yên nói: "Vương gia cần gì giải thích với ta, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cũng không phải lần cuối cùng."

Lục Cảnh Hành bị lời cô làm á khẩu không trả lời được, vương phi này, ngoài miệng thật đúng là có chút không buông tha người.

"Vương gia mới vừa nghe tiểu khúc, phỏng chừng cũng mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Nghe được vương phi nói như vậy, Lục Cảnh Hành còn không có phản ứng gì nhiều, Tiểu Mãn lại gấp không thôi. Vương phi rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy hả! Vương gia thật vất vả tới chính phòng, lại không nghĩ biện pháp giữ hắn, còn đuổi hắn đi!

Lục Cảnh Hành trái lại cũng thức thời, nghe Thời Yên nói như vậy, cũng không có muốn cứng rắn lưu lại: "Vậy vương phi cũng sớm nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

Hắn nói xong liền cùng Khương tổng quản rời đi, Tiểu Mãn nghe thấy hắn nói ngày mai hắn còn muốn lại đây, mới thoáng yên tâm.

Thời Yên thì không có tâm trạng tốt như vậy, Lục Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện ở vương phủ, vậy Lục Cảnh Nhiên đâu? Hắn đi nơi nào?

Này nghĩ như thế nào cũng không phải là chuyện tốt.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Hành thật đúng là lại tới chính phòng. Lúc này cơm sáng còn chưa làm xong, Tiểu Mãn thấy hắn tới, tự nhiên cũng làm bữa sáng cho hắn.

Lục Cảnh Hành uống một ngụm cháo trong bát, vừa lòng gật gật đầu: "Tay nghề Tiểu Mãn thật không tệ, sau này một ngày ba bữa, ta đều phải đến bên này ăn ké."

Tiểu Mãn nghe hắn nói như vậy, tự nhiên vui khôn xiết, nhưng trong mắt Thời Yên, hành vi của hắn khác thường như thế, chắc chắn khiến cho người ta ngờ vực, chỉ sợ chờ đến khi Lục Cảnh Nhiên trở về, cuộc sống càng sẽ không tốt.

"Vương gia, trước đó ngươi nhiều lần nói với ta, cuộc sống hàng ngày của ngươi có Bạch Lộ hầu hạ, không cần ta nhọc lòng sao?"

Lục Cảnh Hành nói: "Sông có khúc, người có lúc ấy mà, vương phi sẽ không nhỏ mọn như vậy, một miếng cơm cũng không nỡ cho ta chứ?"

Thời Yên nói: "Vương gia thích tay nghề của Tiểu Mãn, bảo nàng làm cơm cho ngươi tự nhiên có thể, chỉ là ta có chút không rõ, sao vương gia bỗng nhiên chuyển biến nhanh như vậy?"

Nàng cố ý nói như vậy, là muốn cho Lục Cảnh Hành thu liễm chút, Lục Cảnh Hành không biết lĩnh ngộ được mấy phần, cuối cùng xua xua tay nói: "Thôi thôi, vương phi còn đang tức giận vì chuyện đi thuyền hoa. Xem ra phải đợi vương phi bớt giận, ta mới có thể lại nếm tay nghề của Tiểu Mãn."

Hắn dùng cơm sáng xong, liền thở ngắn than dài mà rời chính phòng.